Hắn dựa vào cái gì mà phản kháng? Hắn làm sao dám phản kháng?
Mạnh Hoài Bích từ trước đến nay không phải hạng người trầm ổn. Trước mặt Hầu gia, Hầu phu nhân, Mạnh Thế Anh và Mạnh Thế Khôn, hắn mới tỏ ra nhu thuận nghe lời, kỳ thực cũng chỉ bởi địa vị bọn họ cao hơn hắn quá nhiều. Nhưng trước mặt hạ nhân, trước mặt Mạnh Hoài An - kẻ còn không bằng hạ nhân, hắn lúc nào cũng vênh váo tự đắc, phách lối ương ngạnh. Chỉ khi đứng trước Mạnh Hoài An, lòng tự trọng của hắn mới được thỏa mãn lớn nhất.
Hiện giờ, kẻ mà hắn vẫn luôn khinh thường - Mạnh Hoài An lại dám dùng ánh mắt như vậy mà nhìn hắn.
Mạnh Hoài Bích mới mười một tuổi, hốc mắt lập tức đỏ lên. Hắn đột nhiên nhào về phía Mạnh Hoài An, đụng mạnh vào hắn, giơ nắm tay béo tròn vừa đánh vừa gào:
“Ngươi dựa vào cái gì mà nhìn ta như vậy! Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi, cái đồ tiện nhân này!”
Trong sảnh nhất thời tĩnh mịch, từ Chu Noãn Ngọc cho đến các hạ nhân xung quanh đều bị chấn động. Không ai nghĩ tới Mạnh Hoài Bích lại dám trước mặt mọi người làm ra chuyện thất thố như thế.
Sắc mặt Mạnh Thế Anh lập tức đỏ bừng vì giận, quát lớn: “Hoài Bích! Dừng tay cho ta. Người đâu, mau ngăn nó lại. Kéo nó ra ngoài"
Một phen hỗn loạn xảy ra, cuối cùng phải cần hai hạ nhân lực lưỡng mới áp chế được Mạnh Hoài Bích. Hắn bị giữ chặt hai tay nhưng vẫn còn giãy giụa giương nanh múa vuốt như dã thú phát cuồng, ánh mắt đỏ ngầu, cứ nhất quyết muốn từ trên người Mạnh Hoài An mà cắn xuống một ngụm thịt.
Còn Mạnh Hoài An, bị một quyền giáng thẳng vào mặt, má trái lập tức sưng đỏ, được hạ nhân đỡ đứng bên cạnh, trông thập phần đáng thương.
Đến nước này, chuyện vết thương trên đầu Mạnh Hoài Bích có phải do Mạnh Hoài An đánh hay không, Mạnh Hoài An tự rơi xuống nước hay bị người khác đẩy xuống, đều không còn quan trọng.
Bởi lẽ Mạnh Hoài Bích ra tay đánh Mạnh Hoài An trước mặt mọi người, còn mở miệng mắng hắn là “tiện nhân”, hành vi này đã không thể dung thứ, cũng không còn đường xoay chuyển.
Chân Hề đứng bên cạnh, ánh mắt có chút lãnh đạm mà nhìn Mạnh Hoài Bích đã gần như phát điên. Nàng vốn cực kỳ chán ghét bạo lực, cho dù là trẻ con cũng không ngoại lệ. Việc đẩy người không biết bơi xuống nước đã không còn là trò đùa vô tâm, mà là hãm hại thực sự.
Huống chi chuyện hôm nay có thể xem là Mạnh Hoài Bích tự làm tự chịu.
Nàng không ngờ hắn lại mất lý trí đến mức đánh người trước mặt bao nhiêu người. Nếu hắn không hành xử như vậy, có lẽ Mạnh Thế Anh còn có thể nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cho qua. Nhưng hắn lại cố tình khiến cho mọi chuyện lộ liễu, rõ ràng đến không thể cứu vãn.
Lại nhìn sang Mạnh Hoài An, tuy trên mặt có vết thương nhưng đối với hắn mà nói, hôm nay chính là một chiến thắng toàn diện. Mãi cho đến lúc này, hai người mới trao đổi một ánh nhìn, ngầm hiểu mà không nói ra, rồi lại nhanh chóng rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.