Mạnh Hoài Bích sợ đến mức suýt nữa mềm nhũn ngã xuống, may mắn có di nương hắn kịp thời đỡ lấy. Chỉ là cơ thể hắn quá nặng, Chu Noãn Ngọc dứt khoát dìu hắn cùng nhau quỳ xuống, cúi đầu cãi:

“Lão gia, An thiếu gia đã tự mình nói là vô ý rơi xuống nước, vì cớ gì ngài cứ khăng khăng muốn đem sai lầm này đổ lên đầu Hoài Bích?”

Xưa nay nàng làm người cẩn thận chặt chẽ, nếu là chuyện của bản thân, dù lão gia bảo sai cũng liền nhận, tuyệt không muốn tranh chấp cùng hắn. Nhưng lần này là con trai nàng bị oan uổng, nàng làm sao có thể im lặng chịu uất ức, để mặc người ta tùy tiện chỉ trích?

“Ta không hỏi ngươi, chớ thay Hoài Bích giảo biện!” Mạnh Thế Anh lạnh mặt quát. “Hoài Bích, chẳng lẽ phải động đến gia pháp, ngươi mới chịu thành thật nói ra?”

Giờ khắc này, trong lòng Mạnh Thế Anh chỉ cảm thấy khó chịu. Hắn vốn không thích xen vào chuyện vặt vãnh, chỉ là mấy hôm nay phu nhân Đinh thị về nhà mẹ đẻ, Chu thị lại một đường cầu đến hắn, hắn mới bất đắc dĩ đứng ra xử lý. Gọi nhị đệ đến là vì hắn tin tưởng Chu thị cùng Hoài Bích không đến mức nói dối lừa gạt hắn, để nhị đệ ra mặt chứng kiến, tránh cho người ngoài nói hắn phạt Hoài An là không danh chính ngôn thuận. Nào ngờ sự tình đảo ngược, khiến nhị đệ chê cười.

Cho nên lúc này, hắn đối với việc Hoài Bích cùng Chu thị giấu giếm, càng thêm tức giận.

“Phụ thân, hôm nay thật sự không phải ta đẩy hắn mà!” Mạnh Hoài Bích hoảng loạn nói, “Ngày hôm qua đúng là ta từng đẩy hắn một lần, nhưng không phải cố ý. Hơn nữa hắn cũng không sao cả, hôm nay chuyện này đâu có liên quan đến ta! Khi ta rời đi, hắn vẫn còn đứng đó, căn bản không có rơi xuống nước! Nhất định là hắn tự nhảy vào hồ, muốn vu hãm ta! Phụ thân, thật sự là như vậy. Ngài nhất định phải làm chủ cho ta"

Bị Mạnh Hoài Bích vô tình nói trúng chân tướng, người bày mưu tính kế - Chân Hề lại chẳng chút bối rối, giống hệt như một người ngoài đang xem náo nhiệt, ai lên tiếng nàng liền nhìn người ấy, ra vẻ hết sức bình thản.

Mạnh Hoài An cụp mắt, có chút chột dạ vì bị Mạnh Hoài Bích nói ra sự thật. Hắn từ nhỏ không tiếp xúc nhiều với người khác, loại chuyện nói dối lừa người thế này cũng làm không quen. Thế nhưng mọi chuyện hôm nay tiến triển quá suôn sẻ, hoàn toàn như lời Hề biểu tỷ sắp đặt, khiến hắn đứng giữa sảnh tựa như kẻ ngoài cuộc, hoang mang cùng chột dạ dần dần bị những cảm xúc kỳ lạ khác xua tan.

Hắn thậm chí còn cảm thấy có một tia sảng khoái kỳ quái, hoá ra trông người khác biện giải vô ích lại thú vị đến vậy.

Hắn khẽ nâng mi nhìn về phía Mạnh Hoài Bích.

Mạnh Hoài Bích đang quỳ, vì muốn biện giải mà chỉ tay về phía Mạnh Hoài An, liền bắt gặp ánh mắt kia. Một cái liếc mắt mang theo khinh miệt cùng châm chọc, như đang xem vai hề nhảy nhót giữa sân, khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.

Trong hầu phủ này, ai ai cũng có thể khinh thường hắn, duy chỉ Mạnh Hoài An là không được!

Hắn có cha, có nương, có thể đi học, có rất nhiều người tranh nhau hầu hạ. Mà Mạnh Hoài An - cái gì cũng không có. Mạnh Hoài An đáng lẽ khi gặp hắn phải cúi đầu rụt đuôi giống một con chó hoang như trước kia mới phải!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play