Mạnh Thế Anh gật đầu, cũng không quá để tâm, chỉ hỏi: “Ngươi nhìn thấy những gì?”
Chân Hề đáp:
“Ta đứng ở cạnh đình ven hồ, thấy được Hoài An biểu đệ từ dưới hồ bò lên.”
Lời nàng nói không hề nhắc đến Mạnh Hoài Bích, chỉ đem cảnh “nhìn thấy” kể lại một cách đơn giản.
Mạnh Thế Anh xác nhận: “Ngươi chưa từng thấy lúc hai người bọn họ xảy ra chuyện?”
Chân Hề đáp: “Xác thực chưa từng.”
Nói dối cũng cần có mức độ. Nếu nàng nhất mực khẳng định Mạnh Hoài Bích đẩy Mạnh Hoài An xuống hồ, chỉ e sẽ khiến người khác sinh lòng hoài nghi. Chi bằng che che giấu giấu như hiện tại, chỉ dẫn dắt mọi sự chú ý về việc Hoài An rơi xuống nước, để bọn họ tự mình suy đoán hắn vì sao lại ngã.
Ánh mắt Mạnh Thế Anh một lần nữa dừng trên người Mạnh Hoài An, trầm giọng hỏi:
“Hoài An, ngươi vì sao lại rơi xuống nước?”
Mạnh Hoài An cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
“Là ta vô ý ngã xuống nước.”
Hiện giờ mọi dấu hiệu gom lại khiến Mạnh Thế Anh bắt đầu sinh nghi chính nhi tử của mình. Hắn giọng càng thêm nghiêm:
“Hoài An, ngươi cứ nói thật, bá phụ tuyệt không oan uổng người tốt!”
Lời vừa nói ra, sắc mặt Chu Noãn Ngọc lập tức biến đổi. Nàng nghe ra được lão gia đang hoài nghi nhi tử nàng vu hãm An thiếu gia! Nàng muốn mở miệng giải thích nhưng lo sẽ thêm dầu vào lửa nên đành nhịn xuống không nói.
Đối diện với "lời hứa" của Mạnh Thế Anh, Mạnh Hoài An có một thoáng do dự, tựa hồ muốn thuận nước đẩy thuyền, đem mọi tội lỗi đổ hết lên đầu Mạnh Hoài Bích. Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, hắn nhớ tới lời Chân Hề đã dặn.
Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hoài Bích, thân thể khẽ rút lui về sau một chút, rồi mới cúi đầu, thấp giọng nói:
“Là ta tự mình rơi xuống nước.”
Chân Hề thầm nghĩ: ai mà ngờ được, lời hắn nói lại chính là sự thật. Chỉ là sự thật ấy cũng từ mưu kế của nàng mà ra.
Mạnh Thế Anh đem từng cử động, từng biểu cảm của Mạnh Hoài An đều thu vào trong mắt. Sắc mặt hắn hiện rõ vẻ giận dữ, đột nhiên quay đầu trừng Mạnh Hoài Bích, quát lớn:
“Hoài Bích! Ngươi hãy nói rõ cho ta, có phải ngươi đẩy Hoài An xuống nước?”
Mạnh Hoài Bích thân mình run lên, vội vàng lắc đầu phủ nhận:
“Không phải! Ta không có đẩy hắn!”
“Còn không nói thật?” Mạnh Thế Anh nổi giận, nặng nề vỗ bàn một cái.