Chân Hề cùng nha hoàn Thanh Nhi vừa vòng qua hòn giả sơn liền trông thấy nơi ven hồ có hai người đang tranh chấp.

Chân Hề dừng bước chăm chú nhìn, nói là tranh chấp cũng chưa hẳn đúng. Bởi lẽ chỉ có một đứa trẻ khoảng mười tuổi cao giọng nói năng lỗ mãng, còn người đối diện từ đầu tới cuối đều trầm mặc không nói một lời.

Thiếu niên nọ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, thân hình gầy gò nhưng so với đứa trẻ kia vẫn cao hơn nửa cái đầu, dung mạo lại mi thanh mục tú.

Chân Hề âm thầm đánh giá, nếu đem nàng và thiếu niên ấy đặt cạnh nhau, để người ngoài xem ai khiến người thương xót hơn, phần thắng của nàng chắc cũng chỉ có năm phần.

Chân Hề vừa xuyên tới nơi này ba ngày trước, nằm trên giường hai ngày mới miễn cưỡng nắm được tình hình đại khái. Hôm nay cảm thấy buồn chán nên tùy ý ra ngoài dạo một chút, vốn không muốn tự rước phiền toái nên tính toán làm như không thấy.

Thế nhưng ngay khi Chân Hề vừa xoay người định rời đi, khóe mắt liếc qua liền bắt gặp cảnh tượng khiến nàng giật mình - đứa trẻ kia đột nhiên giơ tay dùng lực đẩy mạnh, thiếu niên trầm mặc lập tức ngã nhào xuống hồ.

Chân Hề kinh ngạc đến ngây người.

Tiếng "ùm" vang lên khiến đứa trẻ hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.

Thanh Nhi kinh hô: “Hắn, hắn rơi xuống nước!”

Chân Hề chỉ chần chừ một thoáng, rồi lập tức cất bước chạy nhanh về phía ven hồ.

Thanh Nhi lo lắng nhìn theo bóng dáng nàng, vừa muốn đuổi theo thì nghe thấy nàng nói ngắn gọn: “Đi gọi người.”

Thanh Nhi cắn môi, ánh mắt phức tạp nhìn Chân Hề chạy thẳng đến mép hồ, ngẩn người trong chốc lát rồi cũng xoay người chạy đi.

Chân Hề biết bơi, thậm chí còn bơi không tồi. Thế nhưng nàng hiện thân thể yếu nhược, lại đang cuối mùa thu nước lạnh thấu xương, nếu nhảy xuống chỉ sợ nửa cái mạng cũng chẳng giữ nổi.

Thiếu niên kia rõ ràng không biết bơi. Cả người chìm nổi giữa làn nước lạnh buốt, tay chân hắn vùng vẫy yếu ớt, đầu liên tục chìm xuống.

Chân Hề vội chạy đến đình ven hồ, tìm được một cây gậy trúc dùng để vớt lục bình, nàng vội nhặt lên rồi chạy lại mép nước, đồng thời hô lớn: "Cầm lấy!”

Thiếu niên chìm nổi trong làn nước, thần trí mơ hồ như bị từng đợt sóng lạnh xé nát. Một nửa đang hoảng sợ, nửa còn lại lạnh nhạt đón nhận cái chết đang đến gần, hắn nghĩ hẳn là mình sẽ được gặp lại mẫu thân nơi suối vàng.

Nghĩ đến mẫu thân ôn nhu mỹ lệ nay chỉ còn là bóng hình mờ mịt trong trí nhớ, hắn chẳng còn động lực sống. Trên đời này đã chẳng còn gì khiến hắn lưu luyến… Chết thì chết, có hề gì?

Ngay lúc ấy, trong màn sương mê loạn, hắn bỗng nghe thấy một giọng nữ dịu dàng mà khẩn thiết vang lên bên tai, bảo hắn “cầm lấy thứ gì đó”.

Hắn thoáng nghĩ, đây chắc chỉ là ảo giác trước khi chết. Làm gì có ai trên đời quan tâm hắn?

Từ sau khi mẫu thân mất, đã bao lâu rồi hắn không còn được ai đoái hoài?

“Bắt lấy mau!”

Tiếng gọi lại vang lên, vẫn mơ hồ nhưng đầy lo lắng khiến phần lý trí lạnh nhạt chờ chết trong hắn chợt tan vỡ. Trong khoảnh khắc ấy, một tia khát vọng mãnh liệt từ sâu trong lòng trỗi dậy - hắn muốn biết giọng nói ấy là của ai.

Tứ chi bỗng trào dâng một luồng sức mạnh chẳng rõ từ đâu đến. Hắn vùng vẫy trồi lên mặt nước, mơ hồ nhìn thấy một cây gậy trúc đang đưa về phía mình. Không chút do dự, hắn ôm chặt lấy cây gậy tưởng chừng như yếu ớt nhưng lại là thứ duy nhất cứu hắn khỏi vực sâu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play