Lồng ngực thiếu niên phập phồng, rốt cuộc cũng hít được luồng khí lạnh lẽo mang theo hương vị sảng khoái của sự sống.

Đầu kia của cây gậy trúc truyền đến một lực kéo vững vàng, như gãi đúng chỗ ngứa, giúp thân thể hắn nhẹ đi, chậm rãi đưa hắn về phía bờ. Dòng nước lạnh xộc thẳng vào mũi khiến hắn sặc không ngừng, trước mắt hoa lên chẳng thể thấy rõ điều gì. Hắn chỉ cảm nhận được một đôi tay mềm mại, mát lạnh đang kéo lấy cánh tay mình, giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai: "Ngươi hãy dùng sức một chút bò lên.”

Hắn nghe lời, cắn răng nắm chặt lấy tay nàng, hai chân dẫm vào lớp bùn lầy bên hồ, cố hết sức bò lên bờ. Sau khi toàn thân được kéo lên, hắn liền nằm vật ra, không còn chút khí lực nào.

Chân Hề đứng đó, sắc mặt phức tạp nhìn thiếu niên trước mắt.

Lúc này nhìn gần, hắn càng thêm thanh tú, chỉ là toàn thân ướt đẫm, tóc tai rũ rượi, người dính đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt như giấy, tưởng chừng chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể lấy mạng.

Nhưng ngực hắn vẫn ngoan cường phập phồng - hắn còn sống.

Chân Hề biết mình đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cổ đại, thể loại ngược văn truy thê hỏa táng tràng. Nữ chính là đích tiểu thư phủ Thừa Ân Hầu - nơi nàng đang ở. Nam chính là cháu đích tôn của Hộ quốc công, cả nhà từng bị lưu đày, sau lại nhờ chiến công mà một lần nữa được phong tước.

Thân thể nàng xuyên tới là một pháo hôi, trong nguyên tác chỉ được nhắc thoáng qua một câu rồi chết ngay từ đầu. Một nhân vật qua đường, không hơn.

Còn thiếu niên trước mắt, so với nàng cũng chẳng khá hơn là bao. Trong phần mở đầu truyện, hắn sống sót một thời gian ngắn, rồi cũng chết. Nhưng cái chết của hắn lại là khởi nguồn cho chuỗi ngược luyến giữa nam nữ chính về sau.

Pháo hôi gặp pháo hôi, khó tránh khỏi sinh lòng đồng cảm.

Cảm thấy cổ tay bị siết chặt, Chân Hề cúi đầu, trông thấy thiếu niên vẫn không buông tay, nắm lấy cổ tay nàng thật chặt, thậm chí khiến nàng có chút nhíu mày vì đau.

"Không sao rồi, đừng sợ.” Chân Hề dịu giọng an ủi, nhẹ nhàng lặp lại mấy lần, hắn mới dần buông lỏng nhưng vẫn chưa hoàn toàn thả ra.

Thiếu niên dần điều hòa được hơi thở, từ từ mở mắt.

Hắn nằm đó, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu thẳng vào mắt, chói đến khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng mở to mắt chỉ để nhìn rõ khuôn mặt người đã cứu mình.

Trong ánh sáng vàng rực, hắn mơ hồ thấy một nữ tử xinh đẹp dịu dàng đang nhìn mình nhẹ nhàng mỉm cười.

"Mẫu thân…” Hắn khẽ gọi, như lẩm bẩm, như nói mê.

Hắn đã không còn nhớ rõ dung mạo mẫu thân. Nhưng hắn chắc chắn rằng, người trước mặt này chẳng giống mẫu thân hắn, thế nhưng chỉ một nụ cười dịu dàng kia lại khiến hắn vô thức nhớ đến dáng vẻ mẫu thân từng ôm hắn vào lòng, dỗ hắn đi vào giấc ngủ năm xưa.

Mắt hắn nhòe đi, nước mắt vô thức tràn ra. Dù biết bản thân không nên yếu đuối như thế, nhưng hắn hoàn toàn không thể khống chế được chính mình.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play