Từ sau khi mẫu thân qua đời, trong phủ Thừa Ân hầu to lớn này, không ai đối xử với hắn như một con người. Người thì làm lơ, người thì xem hắn như cỏ rác, như sâu kiến. Chưa từng có ai nhìn hắn như vậy, càng chưa từng có ai cười với hắn.
Chưa từng có ai.
Ngay khoảnh khắc ấy, một thứ gì đó như cắm rễ trong lòng hắn.
Chân Hề áp chế nỗi chua xót dâng lên, vờ như không thấy đôi mắt đã phiếm hồng của hắn, mỉm cười dịu dàng: "Ta không phải mẫu thân ngươi, ta tên Chân Hề, có thể xem như biểu tỷ của ngươi. Ngươi có thể đứng dậy không? Lau mặt trước đã rồi mau trở về thay quần áo.”
Nàng đưa ra một chiếc khăn tay.
Chân Hề… Chân Hề…
Hắn nhớ ra rồi. Là vị biểu tiểu thư mới nhập phủ mấy hôm trước. Thang ma ma từng nói qua tên nàng bằng giọng khinh thường ngay trước mặt hắn. Khi ấy hắn cũng chẳng mấy bận tâm.
Một trận gió thu thổi qua khiến hắn không nhịn được rùng mình. Hắn chậm rãi buông tay Chân Hề, từ từ ngồi dậy nhận lấy chiếc khăn mang theo mùi hương nhàn nhạt, hai gò má tái nhợt nổi lên một tầng đỏ ửng không tự nhiên: "Đa tạ Hề biểu tỷ.”
Cũng may toàn thân hắn đã ướt đẫm, người ngoài không thể phân rõ nước trên mặt hắn là từ hồ hay là nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Chân Hề nghe hắn nói rõ ràng như vậy. Giọng hắn thanh nhẹ mang theo chút mềm mại, rất hợp với dáng vẻ của hắn, vừa nghe liền biết là một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Nhìn hắn cẩn thận từng chút mà lau nước trên mặt, nghĩ đến kết cục bi thảm của hắn trong nguyên tác, Chân Hề không khỏi dịu giọng: "Không sao, ngươi có cần ta đỡ không?”
Thiếu niên khẽ lắc đầu, nhưng tay chống đất vẫn run nhè nhẹ. Hắn cắn môi, cố gắng chống người muốn đứng lên, nhưng thân thể vừa mới động đã loạng choạng, suýt chút nữa ngã ngửa về sau.
Chân Hề đã chú ý từ trước, vội vàng vươn tay đỡ lấy cánh tay hắn, giúp hắn mượn lực mà đứng dậy.
Thiếu niên tuy uống không ít nước hồ nhưng được cứu kịp thời, thân thể lúc này cũng không quá trở ngại, đủ để đi lại. Thế nhưng hắn lại không muốn rời đi - hắn muốn ở lại, muốn được ở bên nàng thêm một lúc nữa.
Nhưng khi cúi đầu, thấy được bản thân lấm lem bùn đất, y phục ướt sũng, đứng bên cạnh một người tựa tiên tử như nàng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng khác nào một vũng bùn lầy.
Tự ti mãnh liệt như thủy triều dâng lên trong lòng, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Đa tạ Hề biểu tỷ… Ta, ta xin cáo lui trước.”
Chân Hề hỏi: “Có cần ta đưa về không?”
Thiếu niên do dự thoáng chốc, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, khẽ đáp: “Không cần, ta không sao.”
Chân Hề chỉ đứng lặng yên nhìn bóng lưng hắn chậm rãi rời đi, từng bước một cẩn trọng như sợ dẫm vỡ mặt đất.
Cách nàng khoảng hai trượng, thiếu niên dừng lại, quay đầu, đôi mắt như muốn nói lại thôi mà nhìn nàng.
Chân Hề nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”