Chu Noãn Ngọc nhìn con mình bị giữ chặt, tuy trong lòng cũng khiếp sợ vì hành vi nông nổi của hắn nhưng rốt cuộc vẫn là cốt nhục mình hoài thai mười tháng, thịt rơi từ thân mình ra. Nàng lập tức quỳ xuống trước mặt Mạnh Thế Anh, nghẹn ngào cầu xin.
Mạnh Thế Anh tuy trong lòng tức giận nhưng rốt cuộc không đến mức đạp Chu Noãn Ngọc một cước, chỉ lạnh mặt phân phó vú già kéo nàng ra ngoài.
Đợi tâm tình hơi bình ổn lại, hắn mới quay sang nhìn đệ đệ mình, thở dài:
“Nhị đệ, thật là thất lễ. Ta không ngờ nghịch tử Hoài Bích kia lại dám gạt ta như thế.”
“Đại ca nói quá lời rồi.” Mạnh Thế Khôn không để tâm mà đáp, nếu nói hôm nay ai là người nhàn nhã nhất, thì chính là hắn. Hắn cười nhạt:
“Hoài Bích chẳng qua chỉ là tiểu hài tử, cái tuổi này dễ xúc động, vốn không mang tâm xấu. Đại ca cũng không cần để trong lòng.”
Nói xong, hắn nâng chén trà uống một ngụm, phủi nhẹ áo bào, đứng dậy:
“Sự tình đã rõ, đệ xin cáo lui trước.”
Mạnh Thế Anh cau mày, gọi giật lại:

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play