10.

Sau khi ăn xong, Trần Mặc đưa tôi về nhà, khi tôi mở cửa xuống xe, anh ấy nắm lấy tay tôi lại

Tôi quay đầu lại nhìn anh, cũng không hiểu tại sao.

"Tân Nhiên, anh đã từng thấy em tỏa sáng như thế nào, tài năng của em thật không nên bị chôn vùi như thế này," Trần Mặc vừa nói vừa đưa một tấm danh thiếp cho tôi, "Em thực sự nên có một lựa chọn tốt hơn."

Tôi chớp mắt nhìn tấm danh thiếp trước mặt.

Đây có phải là điều khiến bạn không hài lòng trong tình yêu và tự hào trong sự nghiệp? Có bao nhiêu người trong công ty này đang cố gắng để có được nó không?

Tôi nhìn Trần Mặc, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Khó trách anh ấy không thích Trần gia, cũng không thèm để ý đến tài sản của Trần gia, tài sản của Trần gia trong mắt anh ấy phỏng chừng cũng không đáng giá là bao nhiêu, nó giống như một gã hề nhảy trước mắt anh ấy.

"Anh có lẽ, đang thực sự ... che giấu điều gì đó đúng không.", Tôi thề, đó là một lời khen.

Anh nhướng mày và không nói gì.

Tôi ngồi thẳng dậy và hỏi: "Được rồi, vậy điều kiện là gì?"

“Không có điều kiện, chỉ cần em chịu tới.” Thanh âm của anh ấy trầm thấp dễ chịu.

Tôi hơi cảm động, nhưng lại có chút do dự, rốt cuộc thì ...

"Nhưng, em đã từng làm việc dưới quyền của Trần Ngư thì không sao thật sao?" Trong công ty sẽ có người tung tin đồn nhảm, tôi không nghĩ sẽ làm khó được anh ấy .

Trần Mặc đột nhiên đặt tay lên vai tôi, tôi nhất thời không kịp phản ứng, ngây người nhìn anh ấy.

Anh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, "Em có quan tâm không?"

Anh hỏi tôi có quan tâm không, tôi lắc đầu, "Em không quan tâm."

Tôi cảm thấy bàn tay anh đặt trên vai mạnh hơn một chút, "Người khác nghĩ gì không quan trọng, quan trọng nhất là em nghĩ gì."

Khi tôi về nhà và bình tĩnh lại, tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ngay khi tôi đang lang thang, điện thoại của tôi lại reo lên, quả thực không có gì ngạc nhiên khi đó là một bức ảnh từ Chu Nhiên.

Trong ảnh, cô ta mặc một chiếc áo choàng tắm, phía sau là Trần Ngư đang để ngực trần nằm trên giường.

Sau khi nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, tôi trả lời cô ấy: "Chúc em vui vẻ!"

Sau đó, tôi nhanh chóng chặn số điện thoại di động của cô ta, đương nhiên trước khi chặn tôi cũng không quên lưu lại ảnh chụp.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, tôi thấy cuộc gọi nhỡ của Trần Ngư, vẫn còn đang sững sờ, chưa kịp định thần lại thì điện thoại lại reo.

“Alo?” Tôi trả lời điện thoại với giọng điệu thờ ơ.

"...Tại sao em không trả lời điện thoại?" Giọng nói của Trần Ngư vang lên.

"Em đang ngủ, điện thoại của em lại để chế độ im lặng, nên em không nghe được điện thoại của anh."

Đối phương trầm mặc mấy chục giây, Trần Ngư có lẽ không ngờ tôi lại nói như vậy, cũng không ngờ hôm nay thái độ của tôi lại lãnh đạm như vậy.

Bởi vì, điện thoại của tôi chưa bao giờ tắt tiếng hoặc tắt nguồn trước đây, vì vậy tôi có thể đảm bảo rằng khi Trần Ngư gọi cho tôi, tôi sẽ có thể bắt máy ngay lập tức.

“Gần đây anh hơi bận công việc nên không có thời gian ở bên em nhiều.” Trần Ngư tiếp tục nói: “Buổi chiều anh đi công tác, khoảng một tiếng mới về. tháng sau, em..."

"Em hiểu rồi, em sẽ thu dọn hành lý của anh, đặt nó vào phòng ngủ trước khi anh quay về." Tôi ngắt lời anh ta, tôi đã cảm thấy hơi mệt khi nghe giọng nói của anh ta vào lúc đó.

Anh ta chưa kịp nói hết thì tôi đã cúp máy trước.

Hai giờ sau, khi Trần Ngư quay lại, lúc đó tôi đang thay đổi kế hoạch trước máy tính. Cảm giác được hắn tới gần, tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, cười nói: "Lâu như vậy anh không trở về, trở về liền đi công tác."

Trần Ngư đưa tay xoa đầu tôi, tôi có chút chán ghét nhưng cũng không tránh đi.

"À, có một số vấn đề với một dự án ở nước ngoài."

“Vậy… Chu Nhiên có đi theo không?” Tôi có chút buồn cười nhìn anh ta.

Anh rút tay về, nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Tân Nhiên, đừng vượt quá giới hạn của mình."

Nụ cười trên mặt tôi vẫn không hề suy giảm, "Chúc chuyến đi của anh bình an thuận lợi."

Mãi cho đến khi Trần Ngư đi ra ngoài với hành lý trên tay, tôi mới cố nén nụ cười trên mặt.

Tôi còn chẳng ra gì, tôi có tư cách gì mà hỏi?

Nói cách khác, chỉ cần cổ vũ chính mình khẳng định mình chắc chắn sẽ rời đi, thì một tháng là quá đủ.

Tôi đã hoàn thành dự án trong vòng một tuần. Liền lập tức làm đơn xin nghỉ việc với lãnh đạo cấp trên, mặc dù lãnh đạo nhiều lần yêu cầu tôi ở lại nhưng tôi vẫn nhất quyết phất áo ra đi.

“Sao cô không nói với anh Trần?” trưởng phòng ngập ngừng, anh ta đây là không biết mối quan hệ thực sự giữa tôi và Trần Ngư, anh ta chỉ biết rằng Trần Ngư mỗi lần tổ chức tiệc đều mang tôi đi cùng.

Tôi cười: “Không cần đâu, chỉ một chút chuyện nhỏ, không cần phiền đến Trần tiên sinh."

11.

Vào tuần thứ hai sau khi nghỉ việc, tôi tìm một ngôi nhà ở tạm, chuyển ra khỏi nhà của Trần Ngư.

Tôi gửi cho anh ta một tin nhắn trước khi rời đi.
"Chúng ta chia tay đi."

Suy đi nghĩ lại, tôi thấy không ổn, chúng tôi cũng có phải là vợ chồng đâu mà nói chia tay. Tôi trực tiếp xoá đi dòng tin nhắn ấy, xong lại tự mình soạn lại :"Tôi đi đây."

Sau khi ổn định xong việc chuyển nhà, tôi gọi điện cho Trần Mặc, bày tỏ ý định làm việc và hỏi anh ấy khi nào có thể phỏng vấn.

Nhưng anh ấy lại chỉ trầm thấp cười một tiếng, "Không phỏng vấn, thứ hai em có thể tới văn phòng tìm anh." Cuối cùng, anh ấy bổ sung nói:

"Uyên Uyên, anh đã rất vui vì em đã đến."

Sau khi cúp điện thoại, tôi cảm thấy hai má nóng bừng, nụ cười trầm thấp của Trần Mặc giống như móng mèo, nhẹ nhàng cào vào tim tôi.

Tôi dậy sớm vào sáng thứ Hai, thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài. Căn nhà mới thuê cách công ty của Trần Mặc rất gần, đi bộ đến đó mất chỉ 20 phút.

Vẫn còn sớm, tôi chậm rãi đi bộ về phía công ty, cảm nhận "pháo hoa" buổi sáng.

Một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên cạnh tôi, cửa sổ rơi xuống, tôi nhìn thấy Trần Mặc.

“Chào buổi sáng!” Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ấy.

"Cùng nhau đi đi, anh chở em."

Tôi nhìn về phía công ty, có hơi do dự, "Cái này... không tốt đâu."

"Vẫn còn sớm, trong công ty bây giờ cũng không có người, nếu như chậm trễ, sẽ rất mất thời gian."

Chà, anh ấy đang nói chuyện với tôi về nó. Thế là tôi mở cửa và lên xe.

Sau khi rẽ vào một khúc cua, Trần Mặc nhìn con đường phía trước và hỏi tôi: “Tối nay chúng ta cùng ăn tối nhé?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, "Sao? Ăn vì dịp gì?"

Anh ấy có vẻ nghiêm túc suy nghĩ: "Kỷ niệm ngày đầu tiên làm việc ở công ty bọn anh?"

Tôi không khỏi cảm thấy buồn cười: “Anh Trần, anh luôn đối tốt với nhân viên như vậy sao?”

Xe dừng trước đèn giao thông, Trần Mặc quay đầu nhìn tôi nói: “Nhìn đường kìa.”

Tôi sững sờ, đến khi tôi nhận ra thì đèn xanh vừa mới bật sáng, Trần Mặc quay đầu nhìn con đường phía trước, không còn nhìn tôi nữa.

Vì vậy, đến khi vào thang máy của công ty tôi cũng không nói chuyện, thậm chí còn quên hỏi anh ấy, anh ấy không phải vừa nói sẽ nói cho tôi biết công việc tiếp theo của tôi sao?

Đi theo Trần Mặc vào văn phòng của anh ấy, tôi ngước mắt lên , liếc nhìn văn phòng của anh ấy trong khi anh ấy không chú ý.

Như tôi mong đợi, nó rất rõ ràng và súc tích.

Sau khi thu hồi ánh mắt, Trần Mặc vươn tay đưa cho tôi một tập hồ sơ, "Đây là hạng mục sắp tới, do em phụ trách, mời em xem trước."

Tôi nhanh chóng lấy nó và xem qua nó một cách cẩn thận.

Gần đến giờ đi làm, công ty dần trở nên náo nhiệt. Lúc trợ lý của Trần Mặc gõ cửa đi vào đưa cà phê, thấy tôi đứng sang một bên, sau khi kinh ngạc một chút, anh ta nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, đứng bên bàn của Trần Mặc báo cáo kế hoạch và vấn đề trọng yếu của ngày hôm nay.

Có phương pháp, trưởng thành và ổn định, những người đi theo Trần Mặc hẳn không quá tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play