1.
Trong tim Trần Ngư có một ánh trăng sáng, tôi luôn biết điều đó.
Dù biết, nhưng tôi vẫn luôn đi theo anh ấy suốt 5 năm. Không có danh phận.
Mỗi lần Trần Ngư đến các cuộc tụ họp khác nhau, bạn bè và đồng bọn của anh ấy đều nhìn tôi với ánh mắt chế nhạo và khinh thường, cho rằng tôi là một người phụ nữ ham tiền, ham hư vinh, nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ có thể bước vào nhà họ Trần.
Tất cả lời đó đối với tôi không quan trọng, tôi thậm chí còn không quan tâm, thứ duy nhất tôi quan tâm đến là Trần Ngư và những vấn đề liên quan của anh ấy.
Đèn neon nhấp nháy, chén rượu đan vào nhau, tôi chỉ cần trang điểm thật tinh xảo, mặc một bộ váy tươm tất, nắm tay Trần Ngư, nở nụ cười giả tạo, cùng anh ấy giao lưu hết đối tác này đến đối tác khác. Ngay cả khi họ nhìn tôi với những ánh mắt ác ý.
Tôi đã từng đề cập với Trần Ngư rằng tôi muốn một thân phận để có thể đàng hoàng đứng bên cạnh anh ấy, chứ không phải "bạn bè", không phải "bạn nữ", cũng không phải "người tình" mờ ám nào đó.
Nhưng Trần Ngư thậm chí còn không nhìn tôi, anh ấy im lặng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ánh đèn sàn mờ ảo rải rác xung quanh anh ấy, bao phủ anh ấy trong một cái bóng.
Không biết qua bao lâu, Trần Ngư lạnh lùng nói: "Đừng nháo."
Một lúc sau, Trần Ngư cởi cúc áo vest, xé cà vạt một cách gấp gáp, châm một điếu thuốc, rít một hơi thật to rồi chậm rãi nhả ra, điếu thuốc chập chờn chập chờn trên đầu ngón tay.
Tôi nhìn anh im lặng, không hiểu sao hôm nay tự nhiên anh lại hành động như vậy.
Không phải anh ấy không biết sự khinh bỉ của bạn mình đối với tôi, cũng không phải anh ấy không nhìn thấy tận mắt trong bữa tiệc, nhưng anh ấy không nói gì, chỉ im lặng nhìn tất cả những điều này.
Im lặng quá lâu, cuối cùng Trần Ngư cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút hòa hoãn, anh xoa đầu tôi nói: "Tối nay muốn ăn gì? Anh đi ăn với em."
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay anh ấy, Trần Ngư xoa má tôi hai lần rồi bước xuống cầu thang.
"Đi ăn món ăn ở Hồ Nam, đã lâu em không được ăn, đói quá."
“Em không sợ đau bụng sao?” Trần Ngư nhíu mày.
Tôi cười khúc khích và nói, "Ăn món cay cũng rất ngon đấy!" Tôi nháy mắt với anh ấy.
Trần Ngư đưa tay véo má tôi, ngượng ngùng đồng ý.
2.
Sau khi ra ngoài, tôi rất tự nhiên nắm tay anh, đan ngón tay vào nhau, cảm nhận hơi ấm từ anh truyền vào lòng bàn tay, lòng không khỏi ngọt ngào.
Thấy chưa, tôi rất dễ hài lòng.
Thế thôi, tôi nghĩ.
Thật tốt, ít nhất tôi có thể luôn ở bên cạnh anh ấy.
Trong khi ăn, Trần Ngư cứ cau mày và im lặng ăn.
Tôi buồn bã hỏi: "Sao thế?"
Trần Ngư không trả lời, vừa ăn vừa nhìn điện thoại.
Tôi tưởng anh ấy không nghe thấy nên tôi chạm vào bàn tay đang cầm đũa của anh ấy và bóp chặt.
Trần Ngư có vẻ ngạc nhiên, rút tay lại ngẩng đầu nhìn tôi: “Sao vậy?"
Tôi có một cảm giác bất an, linh tính của một người phụ nữ mách bảo rằng chắc chắn đã có chuyện xảy ra!
Đó chắc chắn là về chuyện của một người phụ nữ.
Tôi cố gắng áp chế sự bất an trong lòng, cười với anh: “Không sao, em chỉ muốn hỏi anh ăn xong chưa, chúng ta đi dạo một chút nhé?”
Trần Ngư gọi người phục vụ để thanh toán hóa đơn, rồi đi về phía cửa.
Tôi vội chạy theo, vòng tay qua người anh, nhích lại gần anh hơn, ngửi thấy mùi hương thuộc về anh.
Hai chúng tôi chậm rãi đi dọc theo con phố, ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường khiến bóng của chúng tôi dài hơn.
Trong phút chốc mà tôi nghĩ khoảnh khắc này là mãi mãi. Tuy nhiên, bạn có thể chỉ mất một lúc để nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với những người xung quanh bạn.
Những ngón tay anh nắm chặt lấy mu bàn tay tôi, và cơn đau khiến tôi thở hổn hển.
Không biết vì sao khi tôi ngẩng đầu nhìn anh, lại thấy sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ, đôi môi mỏng mím thành một đường, càng làm cho khuôn mặt vốn đã góc cạnh lại càng thêm hung hãn.
Tôi nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của anh ấy, và chợt nhận ra.
Chắc chắn, trực giác của một người phụ nữ không thể không tin tưởng được.
Chu Nhiên, Ánh trăng sáng của anh ấy, đang đứng trước mặt chúng tôi với nụ cười trên môi.
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy mặc chiếc váy trắng, búi tóc cao, khi cười đôi mắt cô ấy cong cong như lưỡi liềm.
Chỉ là Chu Nhiên thậm chí không thèm nhìn tôi, lại chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Ngư.
Tôi buồn bực ngẩng đầu nhìn Trần Ngư, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn Chu Nhiên không chớp mắt.
Dường như có một cảm giác khó tả trong không khí, thật giống như niềm vui đoàn tụ, giống như một sự vướng mắc bất đắc dĩ, giống như tình yêu không thể giải thích được.
Dù sao, tôi không thể hiểu nó, và tôi không muốn nhìn thấy nó.
"Anh Trần Ngư, đã lâu không gặp." Chu Nhiên đi đến trước mặt chúng tôi, cô ấy mỉm cười ngoan ngoãn.
Trần Ngư cứ nhìn cô mà không có bất kỳ phản ứng nào, cảnh tượng lúc này có chút khó xử.
Thế là Chu Nhiên quay sang nhìn tôi và nói: "Anh Trần Ngư đây là bạn của anh à? Đẹp quá."
Bạn bè? Tôi rất muốn hỏi cô ấy, cô ấy đã bao giờ nhìn thấy hai người bạn nào nắm tay nhau chưa?
Tuy nhiên, tôi dường như không có bất cứ một danh phận nào để nói là không phải.
Tôi siết chặt bàn tay đan vào nhau của tôi và Trần Ngư, không nói gì.
Tôi đang chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của Trần Ngư.
Trần Ngư không có phản ứng gì, nhưng đôi mắt anh vẫn dán chặt vào Chu Nhiên, lắng nghe cô ấy gọi anh là "Anh Trần Ngư."
Ngay khi tôi nghi ngờ rằng Trần Ngư sẽ cười, cuối cùng anh cũng phản ứng.
Anh nhẹ nhàng buông tay tôi ra...
Mặt tôi hơi cứng lại, trái tim tôi dần chìm xuống đáy thung lũng.
Đây có nghĩa là, tôi sắp bị ruồng bỏ sao?
Bộ phim về sự trở lại của ánh trăng sáng thực sự đẫm máu.
Tôi nắm chặt tay, dựa vào cách giao tiếp đã luyện tập với Trần Ngư trong nhiều năm, tôi cố gắng duy trì phong thái của mình một cách đàng hoàng nhất có thể.