12.

“Đây là Tân Nhiên, anh giúp tôi mang cô ấy đến tổ dự án.”

Trần Mặc chỉ vào trợ lý rồi chỉ vào tôi.

Tôi gật đầu, xoay người định cùng trợ lý đi ra khỏi cửa văn phòng, "Tân Nhiên."

Trần Mặc đột nhiên gọi tôi lại,tôi bối rối quay lại nhìn anh.

"Đừng quên, buổi tối tan sở chờ anh nhé."

Tôi sửng sốt, trợ lý cũng sửng sốt, sau đó anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Tôi gật đầu bất lực, bước ra khỏi cửa văn phòng lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Dọc đường, người trợ lý ngập ngừng không nói nên lời, tôi thấy anh ta đang thực sự hoảng loạn nên đành phải lên tiếng trước.

"Anh hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu."

Không ngờ sau khi nghe xong, phản ứng của trợ lý còn lớn hơn! Vẻ mặt anh ta phong phú muôn màu, sau khi đưa tôi vào vị trí của chính tôi, anh ta chặc lưỡi hai lần nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu!"

Tôi không nói nên lời, anh ta thật giống một con ma lém lỉnh!

Tôi đã dành cả ngày của mình để làm quen với các dữ liệu của công ty, bắt đầu từ nhiều năm về trước cho đến những việc sản xuất các dự án mới. Trong lúc làm việc, tôi thường "nhận được" những ánh mắt của những đồng nghiệp xung quanh, nhưng tôi quá bận rộn để có thời gian quan tâm tới chúng. Trong mấy tiếng đồng hồ nghỉ ngơi ít ỏi của tôi, tôi lại nghe thấy đủ thứ lời bàn luật ác ý về tôi trong nhà vệ sinh, còn có trong phòng trà nữa!

Tôi cười hờ hững, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Tôi không có ý định trốn tránh nó, không phải là do tôi sợ, chỉ là tôi đã từng nghe những điều tồi tệ hơn thế này nhiều.

Thời gian luôn chứng minh tất cả, như bạn thấy đấy, thời gian đã chứng minh được là tôi đã yêu sai người.

Một ngày trôi qua thật quá nhanh, đến lúc tôi nhận ra thì đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua, xung quanh chỉ còn có hai ba đồng nghiệp tăng ca.

Tôi đột nhiên nghĩ đến Trần Mặc! Tôi không biết anh ấy có đợi tôi hay không…

Tôi định gọi cho anh ấy để nói lời xin lỗi thì điện thoại của tôi đột ngột reo lên. Thật trùng hợp, đó là cuộc gọi của Trần Mặc.

Tôi vội vàng cầm lên: "Xin lỗi, em không có chú ý xem giờ."

"Vậy hiện tại em đã làm xong chưa thế?"

Tôi vội gật đầu, nhưng lại nhận ra rằng… anh ấy không thể nhìn thấy được! Tôi định nói với anh ấy rằng tôi đã làm xong thì giọng nói của anh ấy lại tiếp tục :"Đi thôi nào."

Ừm? Anh ấy thấy tôi gật đầu? Tôi nhìn quanh quanh chỗ của mình, lại thấy anh ấy đang đứng trong một góc nhỏ.

Tôi bước đến bên anh, "Anh đến lâu chưa?"

“Không sao đâu.” Anh ấy thở dài, “Anh còn tưởng rằng em sẽ bỏ quên anh mất."

Tại sao những lời này nghe có vẻ đau khổ như vậy nhỉ?

Tôi khẽ liếc nhìn anh ấy, "Vậy Trần tổng, anh có muốn cùng em ăn cơm không đây?"

Anh cười nhạt, đứng dậy kéo mạnh bộ âu phục của mình, gật đầu đi về phía trước, "Vậy chúng ta đi thôi."

Nói xong anh nhấc chân đi về phía trước.

Tôi không nói nên lời nhìn lên bầu trời, không, đó là trần nhà.

Đây là Trần Mặc sao? Tại sao tôi nghĩ lúc này anh ấy lại giống như một con gà trống kiêu kiêu hãnh hãnh vậy a?

13.

Trần Mặc đặt một nhà hàng kiểu tây, sau khi ăn xong, anh ấy đã thể hiện phép lịch sự của một quý ông, rất đúng mực. Tôi khá thích.

Sau bữa ăn, Trần Mặc đề xuất muốn đi dạo một vòng, tôi đồng ý và đi theo anh ấy, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với anh ấy.

Đi đến một công viên, Trần Mặc đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, "Tân Nhiên."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt anh sáng ngời, phản chiếu con người con người bé nhỏ của tôi bên trong.

Anh cười híp mắt, "Sinh nhật vui vẻ, Tân Nhiên."

Trần Mặc đưa tay ra và đưa cho tôi một chiếc hộp nhung màu xanh lam. Tôi tỉnh lại, mở to hai mắt. Anh ấy thực sự biết hôm nay là sinh nhật của tôi!

Tôi cúi đầu nhìn chiếc hộp màu xanh được đóng gói tinh xảo, chậm rãi đưa tay nhận lấy: "Cám ơn anh nhé!"

Cảm ơn anh đã chúc mừng sinh nhật em và cảm ơn vì món quà sinh nhật anh dành cho em.

"Em không định mở ra nhìn một chút sao?"

Tôi nhẹ nhàng xé chiếc nơ buộc lại, rồi lại sững sờ nhìn đôi bông tai ngọc trai trong hộp.

"Cái này..." Tôi nói ngắt quãng, "Cái này quá đắt, em thực sự không thể nhận!"

Dù sao tôi cũng ở với tên phú nhị đại Trần Ngư được năm năm rồi, đôi hoa tai ngọc trai này thoạt nhìn cũng có vẻ rất đắt tiền, nên tôi đẩy hộp quà về phía anh.

Trần Mặc đứng yên không nhúng nhích, mặt không biểu cảm.

Tôi lo lắng vội giải thích: “Ý em là, đôi hoa tai này chắc chắn rất đắt tiền, em không thể hạ thấp giá trị của chúng khi đeo lên người em được, và!" Tôi không biết tại sao mình lại vội vàng như vậy, tôi chỉ biết, tôi muốn nghĩ cho Trần Mặc mà thôi, muốn anh không hiểu lầm ý nghĩa câu nói của tôi.

"Hơn nữa, anh đã mời em ăn cơm, em đã rất vui vẻ, em. . . "

"Tân Nhiên” Trần Mặc trầm giọng nói, cắt ngang sự lan man của tôi.

"Đôi bông tai ngọc trai này là duy nhất, giống như em vậy, em là duy nhất trên thế giới này."

"Em không cần khinh thường chính mình,, anh đã nói em xứng đáng được những thứ tốt hơn."

"Em biết đấy, anh luôn nghĩ rằng ngọc trai rất lãng mạn và thuần khiết, tuyệt đẹp và rực rỡ, nó luôn sẽ tỏa sáng trong một thế giới yên tĩnh của riêng nó."

"Theo anh, em nên tỏa sáng như thế."

Giọng nói của Trần Mặc cực kỳ dịu dàng, nhưng tôi lại có phần không hiểu lời anh ấy nói được.

“Bang!” Có một cặp vợ chồng trẻ đang đốt pháo hoa trong công viên, khi pháo hoa nổ trên bầu trời, rất đẹp.

Tôi nhớ rằng lần cuối cùng tôi gặp Trần Mặc. Hôm đó cũng có có pháo hoa tuyệt đẹp trên bầu trời.

"Trần Mặc", tôi nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa ,chân thành nói: "Đêm nay, cảm ơn anh rất nhiều."

"Không cần cám ơn anh"

"Cảm ơn... đã chiêu đãi em một bữa tối rất ngon miệng, cảm ơn vì đã tặng quà cho em, cảm ơn vì đã ra ngoài đi dạo, để em được một màn pháo hoa cực kỳ lãng mạn."

"Vậy em đây là chưa từng nghe nói qua sao?"

"Cái gì?"

"Cái gọi là lãng mạng, không phải là pháo hoa, mà là có người cùng mình ngắm pháo hoa."

Chà, những lời này tôi căn bản không trả lời được, chỉ có thể nói... "Trần Mặc, anh thật ngu ngốc!"

Hơn nữa, pháo hoa không lãng mạn chút nào, vẻ đẹp của nó chỉ trong chốc lát, sau đó rồi sẽ tàn nhanh chóng.

13.

Không phải là tôi không nhận ra ý tứ của Trần Mặc đối với tôi, mà là tôi có chút mệt mỏi, không muốn lãng phí thời gian và sức lực cho chuyện tình cảm nữa.

Nghiêm túc mà nói, tôi không có tiếp xúc nhiều với anh ấy, vì vậy tôi không thể hiểu được tình cảm đột ngột của Trần Mặc đối với tôi.

Huống chi, anh ấy và Trần Ngư còn có quan hệ máu mủ, nếu chúng tôi ở cùng nhau sợ là sẽ khó xử.

Cách tốt nhất để giữ cho bản thân không bị vướng mắc là ngừng suy nghĩ về nó và sẽ chỉ thực hiện từng bước một.

Ngày trôi qua thật chậm, hai tuần trôi qua trong nháy mắt. Dự án trong tay tôi đã suôn sẻ, năng lực làm việc của tôi dần gây ấn tượng với đồng nghiệp, những lời đàm tiếu, cũng giảm đi đáng kể.

Trong khoảng thời gian đó, Trần Mặc đã mấy lần rủ tôi đi ăn tối, tôi đã từ chối anh ấy một hai lần, nhưng tôi lại quá xấu hổ việc trốn tránh, nên đã đồng ý đi.

Trên đường về nhà, tôi ngủ thiếp đi. Tôi không biết Trần Mặc đã lái xe xuống nhà tôi từ lúc nào, tôi vẫn chưa tỉnh khỏi giấc mơ ngọt ngào của chính mình, cho đến khi điện thoại reo.

Đầu tôi vô thức ngã về bên trái, Trần Mặc kịp thời đưa tay đỡ lấy đầu tôi, dưới tác dụng của dây an toàn, toàn thân tôi có chút lúng túng vì bị bóp nghẹt.

Tiếng chuông điện thoại ngừng lại, tôi ngơ ngác đi tháo dây an toàn, không biết có bị kẹt không, nhưng dù thế nào cũng không thể tháo được.

“Yên tâm.” Trần Mặc vừa nói vừa cởi dây an toàn, cúi người về phía tôi, anh dễ dàng cởi dây an toàn cho tôi.

Khi anh đến gần, có một mùi lạnh lẽo bao quanh, nhưng lại khiến tôi cảm thấy thoải mái.

Chúng tôi gần đến nỗi tôi thậm chí còn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh ấy trong từng hơi thở của tôi.

Tôi hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ cúi đầu xuống, sợ bị anh nhìn thấy.

Chúc nhau ngủ ngon xong, tôi xuống xe, nhìn xe anh rời đi, tôi quay người bấm thang máy đi lên lầu.

Sau khi về đến nhà, điện thoại lại vang lên, trên màn hình hiện lên chữ "Trần Ngư".

Tôi hơi sốt ruột, nhưng vẫn trả lời điện thoại.

"Em bây giờ đang ở đâu? Tại sao lại rời đi? Anh đã đồng ý sao?" Trần Ngư đầu sắc mặt chất vấn.

Tôi rất cáu khi nghe giọng anh “Anh có chuyện gì thì mau mau nói, đừng dài dòng nữa."

"Tân Nhiên, sao em dám nói chuyện với anh như vậy!"

Giọng nói của Trần Ngư có vẻ vô cùng tức giận.

Nhưng tôi lại cảm thấy hơi buồn trong lòng,thì ra, trong lòng anh, tôi hèn mọn chẳng khác gì cát bụi.

Tôi kìm lại sự tức giận của mình, không muốn làm mọi chuyện trở nên quá xa "Trần Ngư, chúng ta đã chia tay."

Dường như giọng nói của tôi dịu đi, Trần Ngư cũng làm theo: "Đừng làm loạn nữa, Tân Nhiên, ngoan đi. Bây giờ em đang ở đâu? Anh tặng quà sinh nhật cho em."

"Tôi không làm loạn, Trần Ngư. Sinh nhật của tôi qua rồi." Tôi bắt đầu đau đầu.

"Không sao, anh có thể bù đắp lại cho em, sáng mai anh mang đến công ty cho em."

"Tôi từ chức rồi, Trần Ngư."

Trong điện thoại im lặng một lát, ngay tại lúc tôi cho rằng anh ta sẽ nói gì nữa, vừa định cúp điện thoại, thì Trần Ngư lại lên tiếng.

"Em nghiêm túc chứ?"

Tôi trả lời khẳng định, "Ừ."

Trần Ngư cắn răng một cái, "Em tốt nhất đừng hối hận!"

Ôi, tôi hối hận, tôi hối hận vì đã không thức tỉnh sớm hơn thì có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play