8.
Tôi đã nghĩ trạng thái đau lòng và buồn bã này của tôi sẽ kéo dài rất lâu, có lẽ phải mất nửa năm, nếu không muốn nói thì là một năm để hồi phục.
Kết quả là khi tôi nhận được bức ảnh vào ngày thứ năm, trái tim tôi lại hoàn toàn bình tĩnh.
Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng có lẽ tôi không còn yêu Trần Ngư nhiều như tôi tưởng tượng.
Tôi cảm thấy nực cười khi tôi từng có ý nghĩ sẽ cứ theo anh ta dù cho anh ta không có bất cứ một danh phận nào.
Thật ngớ ngẩn và ngây thơ.
Năm năm đã trôi qua, thời gian trôi qua, ngay cả tình yêu tôi dành cho anh cũng không còn nữa.
Sau khi nhận được những bức ảnh từ nhiều góc độ khác nhau trong vài ngày, tôi bây giờ dường như chẳng khác nào là người ngoài cuộc.
Nói một cách chính xác, tôi nên giống như một khán giả hơn, thỉnh thoảng rảnh rỗi xem một diễn viên nào đó truyền tải nội dung bộ phim của cô ấy cho tôi xem.
Chỉ là những bức ảnh hôm nay lại là sự thật, những thứ này khiến tôi buồn một thời gian ngắn.
Đó là một chiếc vòng tay, chiếc vòng tay mà tôi đã nghĩ đến từ lâu.
Những viên kim cương vỡ được tô điểm bằng ngọc trai, lấp lánh nhưng không tì vết.
Có một lần khi tôi đang bị những trang bên trong tạo chí mê hoặc, Trần Ngư đi sau tôi, cúi đầu và liếc nhìn,
“Thích?” Giọng điệu của anh bình thường.
“Em thích nó.” Tôi chỉ vào chiếc vòng và thốt lên, “Đẹp quá.”
Trần Ngư nhìn xong, liền đứng thẳng người đi vào thư phòng, nhẹ giọng nói: "Lát nữa anh mua làm quà sinh nhật cho em."
Tôi lập tức vui mừng khôn xiết, chạy thật nhanh vào phòng, hôn một cái vào mặt anh ta.
Nhưng anh chỉ đẩy nhẹ tôi: “Ra ngoài đi, anh còn có việc cần gọi”.
“Được.” Tôi ngoan ngoãn để anh đi, ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi tính toán thời gian, còn hai tuần nữa là đến sinh nhật tôi.
Hóa ra món quà sinh nhật đáng lẽ tặng cho tôi giờ lại nằm trong tay một người phụ nữ khác.
Chu Nhiên chọn một góc chụp ảnh rất đẹp, phông nền là chiếc đèn chùm kiểu cung đình, cũng được đính những viên kim cương lấp lánh.
Chiếc vòng cổ trên cổ tay cô ấy thậm chí còn rực rỡ hơn.
Tôi cảm thấy ngạt thở, định đứng dậy uống cốc nước nhưng chuông điện thoại lại reo.
Một con số xa lạ.
Tôi nghi nghi ngờ ngờ nhắc máy lên, "Xin chào, Em khỏe không?"
“Anh để quên ổ USB trong xe của em.” Là Trần Mặc.
Nhưng điều tôi thắc mắc, là làm thế nào anh ấy có thể có số điện thoại di động của tôi? Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ, liền nghe anh ấy nói:
"Em đang ở đâu? Anh đến đó lấy?"
Tôi phản ứng lại: “ Không làm phiền anh được, em đến lấy cho anh."
"Không phiên không phiền , anh cũng đang trên đường đây."
Tôi mở miệng, cảm thấy hơi xấu hổ, dạo này hình như tôi cứ làm phiền anh suốt nên nghĩ nghĩ rồi nói : “Hôm nay vừa vặn là thứ bảy, nếu như anh không có việc gì làm, em liền đãi anh một bữa?” Coi như là trả ơn anh hai lần đưa tôi về nhà.
Trong ống nghe im lặng một lúc, ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ từ chối, "Được, gửi địa chỉ cho anh."
Sau khi cúp điện thoại, tôi chọn một quán ăn khá ngon gửi cho Trần Mặc.
Nhận thấy còn khá nhiều thời gian, tôi lên kế hoạch dọn dẹp, thu dọn.
Mở tủ quần áo, toàn màu sáng.
Trần Ngư nói rằng anh ấy thích màu sáng, vì vậy tôi đã mua rất nhiều, thông thường, hầu hết quần áo Trần Ngư đưa cho tôi đều là váy trắng.
Tuy nhiên, tôi không thích nó. Bây giờ nó thậm chí còn khiến tôi kinh tởm.
Tôi tìm ra chiếc váy đen ở đáy hộp, đi giày cao gót và tránh màu bột đậu mà tôi thường mặc khi trang điểm và tô son.
Cuối cùng, tôi hài lòng ngắm mình trước gương, đúng giờ đi ra ngoài.
Điều tôi không ngờ tới là tôi sẽ nhìn thấy một cảnh trong tin nhắn trên điện thoại di động của mình.
9.
Tôi vốn cho rằng bữa cơm tối nay sẽ có chút xấu hổ, dù sao tôi cũng không thân thiết lắm với Trần Mặc, gần đây cũng chỉ gặp anh ấy một hai lần.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, đó lại là một bữa ăn thoải mái.
Lúc đầu, tôi thực sự không thể buông bỏ Trần Ngư, tôi liền liều lĩnh thay đổi chủ đề trò chuyện, Trần Mặc thỉnh thoảng lại nói với tôi vài câu. Sau đó tôi phát hiện ra rằng bất kể tôi nói gì, anh ấy đều có thể hiểu được.
Anh ấy dường như có thể theo dõi những suy nghĩ bên trong của tôi anh ấy luôn có thể thể hiện chính xác những cảm xúc trong lòng tôi ngay lần đầu tiên.
Khi nói về một số dự án đã hoàn thành và đang triển khai trong tay tôi, anh ấy cũng có thể chỉ ra những điểm không chính xác trong dữ liệu dự án của tôi và những bất cập trong một số quy trình.
Ta kinh ngạc bởi năng lực của anh ấy, không ngờ lại cao hơn Trần Vũ, nếu như Trần gia ở trong tay anh ấy, anh ấy nhất định sẽ có một chức vụ cao hơn.
Chắc là vì biểu cảm trên mặt tôi quá sặc sỡ, Trần Mặc khẽ cười.
"Em có thể cho tôi biết về dự án công ty của em như thế này sao?"
Tôi lắc đầu, “Không sao, phần lớn đã xong rồi, còn lại sẽ xong sớm thôi.” Hơn nữa… Hình như tôi không hề có ý muốn đề phòng anh ấy, hơn nữa, anh ta họ Trần phải không? phải không?
Tôi nghi ngờ ngước lên nhìn anh ấy, chỉ để thấy rằng anh ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Như biết tôi đang nghĩ gì, anh ấy liền cười lạnh: “Anh không liên quan gì đến gia đình đó, công ty cũng sẽ không phải của anh.”
Tôi thở dài, không biết nên nói gì, vô thức quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Thật trùng hợp, trong nháy mắt tôi nhìn thấy Trần Ngư và Chu Nhiên vừa xuống xe ở lối vào khách sạn đối diện.
Vì lý do nào đó, tôi lấy điện thoại ra và bật video, với camera hướng về phía họ.
Trần Ngư tựa hồ say, đem thân thể đều dựa vào Chu Nhiên trên người, Chu Nhiên tựa hồ giãy giụa, hai cánh tay trắng như tuyết ôm chặt eo Trần Ngư.
Bọn họ loạng choạng đi tới cửa khách sạn, Trần Ngư cúi đầu áp vào trán Chu Nhiên, xoa tai cùng thái dương một hồi, mới tiếp tục chậm rãi đi vào khách sạn.
Tôi cất điện thoại đi, mặt vô cảm. Điều xảy ra tiếp theo, tôi đã biết. Nhưng đó là hiển nhiên.
Tôi im lặng trong một thời gian dài Trần Mặc cũng im lặng theo tôi. Tôi không thể nói là tôi cảm thấy buồn như thế nào, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến, tôi cảm thấy rằng năm năm của tôi bị lãng phí một cách quá vô lý.
Tôi cúi đầu, dùng ống hút trong tay nhẹ nhàng lắc nước trái cây trong ly, "Anh có cảm thấy em nực cười không?"
Tôi không nghe thấy câu trả lời của Trần Mặc, vì vậy nên tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như trước.
"Không có, em không có."
"Là bởi vì hắn không xứng với một người tốt như em, em cũng xứng đáng với người tốt hơn."
Những lời này có ảnh hưởng lớn đến nỗi chúng khuấy động những cơn sóng trong lòng tôi.
Trong năm năm qua, tôi đã nghe quá nhiều lời mỉa mai và cay nghiệt, nhưng tôi chưa từng nói với ai rằng tôi thực sự ổn.
Sau khi đi theo Trần Ngư trong năm năm, tôi cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi