Chặng đường lên ngôi của Lục Viễn Địch có ba bước.

Bước thứ nhất, xuống núi.  

Bước thứ hai, giết Lý Ly.

Bước thứ ba, đăng cơ.  

Kế hoạch này nghe như một trò đùa, nhưng lại chính là suy nghĩ thực sự của Lục Viễn Địch. Chỉ có điều, bước thứ hai hơi rắc rối một chút.  

Nhưng không thành vấn đề.  

Lục Viễn Địch cải trang thành nam, trà trộn vào quân doanh.  

Điều đầu tiên nàng cần làm là giành được sự tín nhiệm của Lý Ly.  

Lý Ly là người đa nghi. Hắn tính toán từng bước đi, không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai, kẻ hắn tín nhiệm nhất chính là quân sư của mình.  

Vì vậy, Lục Viễn Địch tiếp cận *tôn tử của quân sư trước. Thanh niên đó là một kẻ ngốc nghếch.

(*) cháu trai.

Nàng bày mưu khiến hắn rơi vào bẫy của quân địch, sau đó lại đích thân cứu hắn ra, thậm chí còn giả vờ bị thương. Mọi chuyện được thực hiện một cách trơn tru.  

Tên tôn tử ngốc kia tin nàng không chút nghi ngờ, chạy về ca ngợi Lục Viễn Địch với quân sư không ngớt lời.  

Quân sư là kẻ xảo quyệt, hắn hiểu rõ tôn tử mình ngu ngốc thế nào, nên cũng không dễ dàng tin tưởng Lục Viễn Địch.  

Nhưng hắn không thể không để mắt đến chàng “thiếu niên” nghĩa khí này.  

Rất nhanh sau đó, cơ hội lại đến với Lục Viễn Địch.  

Một toán quân nhỏ bị vây khốn trong khe núi, trước sau đều có truy binh. Khi tất cả gần như cầm chắc cái chết, một tên binh sĩ vô danh lại kỳ tích dẫn cả đội phá vòng vây, sống sót trở về.  

Tên binh sĩ đó chính là Lục Viễn Địch.  

Dũng cảm, mưu trí, nàng đã tạo được danh tiếng trong quân doanh. Mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ. Đầu tiên là chiếm được lòng tin của quân sư, không lâu sau, ngay cả Lý Ly cũng để ý đến “thiếu niên” này.  

Nhưng muốn giành được tín nhiệm của Lý Ly thì khó hơn nhiều.  

Lục Viễn Địch từng che chắn một nhát đao cho hắn, thử độc thay hắn, còn vài lần dâng hiến mưu kế, nhưng thái độ của Lý Ly vẫn lạnh nhạt như cũ.  

Nằm nghiêng trong quân trướng nghỉ ngơi, Lục Viễn Địch quay lưng về phía ánh sáng, cắn chặt ngón tay cái, tức giận mà bất lực.  

Chỉ cách kẻ thù một bức màn, nhưng nàng lại chẳng thể làm gì.  

Chiến sự sắp đến hồi kết, một khi Lý Ly khải hoàn trở về hoàng thành, cơ hội tiếp cận hắn sẽ càng khó hơn lên trời.  

Lục Viễn Địch nghĩ mãi không ra cách, đến mức gầy sọp đi trông thấy.  

Tôn tử của quân sư tên Ngô Nhạc Nhân, đã tự xem nàng là bạn tốt. Không có chuyện gì làm, hắn cứ thích chạy đến bên cạnh nàng.  

Lúc trước Lục Viễn Địch còn coi đó là trò tiêu khiển, nhưng bây giờ thì cảm thấy phiền phức.  

Dù có vẻ khờ khạo, nhưng đôi khi Ngô Nhạc Nhân lại rất nhạy bén. Hắn nhận ra nàng đang phiền não vì chuyện gì đó, bèn chủ động quan tâm: “Tiểu Nhị này.” Trong quân doanh, Lục Viễn Địch lấy tên giả là Vương Nhị: “Có chuyện gì khó khăn thì tìm ta nhé.”  

“Tìm ngươi thì giải quyết được gì?”  

“Ta có thể giúp ngươi nghĩ thoáng ra!”  

“…”  

Có lẽ do được gia đình nuông chiều từ nhỏ, Ngô Nhạc Nhân là kiểu người chẳng bao giờ lo nghĩ. Chuyện có thể giải quyết thì sớm muộn cũng sẽ giải quyết, chuyện không giải quyết được thì lo lắng cũng vô ích.  

Hắn không giúp được Tiểu Nhị giải quyết vấn đề, nhưng có thể giúp nàng vui lên một chút.  

“Vài ngày nữa tướng quân mở tiệc mừng công, quan lại địa phương sẽ dâng tặng một nhóm mỹ nhân đấy. Bọn họ múa đẹp lắm.” Ngô Nhạc Nhân vừa nói vừa cười hì hì: “ta sẽ nói với thúc thúc, bảo người cho ngươi cùng tham gia. Thúc ta rất quý ngươi, chắc chắn sẽ đồng ý.”  

“Mỹ nhân ư?”  

Câu nói của Ngô Nhạc Nhân khiến Lục Viễn Địch trầm ngâm.  

Lý Ly là kẻ cực kỳ kỷ luật, không ham mê tửu sắc, nếu không hắn đã chẳng thể nhanh chóng đoạt quyền như vậy. Nhưng các tướng sĩ đã chinh chiến vất vả suốt mấy tháng, ít nhiều gì cũng có lời oán thán. Lần này, Lý Ly chấp nhận để người ngoài vào doanh trại, chắc hẳn cũng là để xoa dịu tâm trạng binh sĩ.  

Người ngoài…  

Ánh mắt Lục Viễn Địch khẽ lóe lên, trong đầu lập tức nảy ra một kế hoạch.  

Ngô Nhạc Nhân vẫn đang lải nhải về chuyện mỹ nhân xinh đẹp ra sao, nhưng Lục Viễn Địch đột nhiên cắt ngang: “Bọn họ ở doanh trại nào?”  

“À?”

Ngô Nhạc Nhân vô thức liếc về phía tây, rồi lập tức thu lại ánh mắt.

"Ta nói này, Tiểu Nhị, đừng có sinh lòng tà dâm đấy nhé. Những mỹ nhân kia chắc chắn là của tướng quân trước..."  

"Phía Tây à?"  

Lục Viễn Địch bật cười trước sự ngây thơ của Ngô Nhạc Nhân, đứng dậy phủi bụi trên đầu gối.

"Yên tâm đi, ta nhất định nhường tướng quân."  

Tiệc mừng công trong quân doanh đơn sơ, các mỹ nhân múa một vòng rồi sẽ bị các tướng lĩnh chọn đi, mỗi người về một nơi.  

Những vũ nữ này do địa phương tiến cống, so với ca nữ ở vương thành, dung mạo có phần kém hơn một chút.  

Nhưng đêm nay lại có một người đặc biệt xinh đẹp.  

Mỹ nhân ấy che mặt bằng lớp lụa mỏng, eo tựa liễu rủ, dung nhan như phù dung, từng bước chân uyển chuyển như bước sen. Điệu múa của nàng không thuần thục bằng những người khác, nhưng nhờ thân hình uyển chuyển, lại có một phong thái quyến rũ riêng.  

Đôi mắt nàng khẽ đảo, tựa như tinh tú rơi xuống trần gian. Chiếc tay áo dài nhẹ nhàng tung bay, cuốn theo hồn phách của tất cả những người có mặt.  

Bao gồm cả Lý Ly.  

Vũ khúc đầu tiên kết thúc, vẫn còn một màn nữa. Nhưng Lý Ly không đợi được, lập tức tiến đến kéo mỹ nhân đứng giữa đi.  

Người kia e thẹn cúi đầu, bước chân nhỏ nhẹ theo sau vị tướng quân.  

Nàng mỹ nhân e lệ đó chính là Lục Viễn Địch.  

Kế hoạch đêm nay của Lục Viễn Địch như sau: Nàng đánh ngất một vũ nữ, thay quần áo của ả để trà trộn vào. Điệu múa gì đó, chỉ cần nhìn theo người bên cạnh mà bắt chước là được.  

Nữ vũ công dẫn đầu đã sớm phát hiện ra sự bất thường của nàng, nhưng cũng không tiện vạch trần.  

Nếu Lý Ly không chọn nàng thì nàng sẽ tìm cơ hội tráo đổi. Nếu Lý Li chọn nàng thì càng dễ hành động hơn.  

May mắn thay, hắn đã chọn nàng.  

Lý Ly đưa nàng về trướng của mình nhưng không hề tiến thêm bước nào, chỉ bảo nàng đứng giữa trướng, còn hắn tự rót rượu, ngồi phía sau bàn án, chậm rãi uống.  

Lục Viễn Địch cúi mắt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

Có gì đó rất kỳ lạ.  

Trên bàn tiệc, vị đại tướng quân trông có vẻ bị chuốc say, nhưng giờ đây hắn lại tỉnh táo đến đáng sợ.  

Hắn nhìn "mỹ nhân" thật lâu, sau đó nhàn nhạt thốt ra một câu: "Cởi y phục."  

Lục Viễn Địch giấu tay trong tay áo chợt siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt.  

Lý Ly đang sỉ nhục nàng!  

Trong mắt hắn, nàng không phải con người, chỉ là một món đồ chơi, muốn bóp nát lúc nào cũng được.  

Lục Viễn Địch không biết nếu là một vũ nữ thực sự sẽ làm thế nào, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không làm theo lời hắn.

Phía trong cánh tay nàng có giấu một con dao găm, đây là món quà chia tay của Đào Miên.  

Đêm nay, nàng muốn dùng con dao này giết chết kẻ thù.  

Chỉ còn thiếu một cơ hội thích hợp.  

Cục diện bế tắc, cả hai đều không động đậy. Thái độ của Lý Ly cũng rất kỳ quặc, hắn không ép buộc, cũng không đuổi nàng đi.  

Hắn chỉ nhàn nhã bật cười, như thể vừa bóc trần một lời nói dối kéo dài đã lâu.  

"Ngươi là người của Lục gia."  

Lục Viễn Địch khẽ run nhẹ hàng mi buông xuống.  

Lý Ly đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, tiến lại gần, dừng cách nàng vài bước.  

"Hoàng tộc Lục thị, con cháu Lục gia có màu mắt nhạt hơn người thường. Có lẽ người khác không nhận ra, nhưng ta thì biết rõ toàn bộ dòng dõi nhà ngươi."  

Dường như nhớ lại chuyện gì đó, Lý Ly bật cười khe khẽ, trong tiếng cười không giấu được sự đắc ý.  

"Khi xưa để tận diệt gia tộc các ngươi, ta đã lùng sục tất cả những kẻ có màu mắt khác thường, từng người một moi mắt xác nhận, từng người một giết sạch."  

"Có giết nhầm không ư? Có lẽ có, nhưng thế thì sao?"  

"Đáng tiếc thật, dù đã cẩn thận như vậy, vẫn có một kẻ lọt lưới."  

"Lục công chúa điện hạ, vi thần thật không ngờ lại có thể gặp lại người trong hoàn cảnh này."  

“Nếu tiên hoàng có linh thiêng, e rằng cũng phải than dài một tiếng. Người chịu đủ cực hình cũng muốn bảo vệ nữ nhi duy nhất, vậy mà nữ nhi của ông ta lại ngu xuẩn đến mức tự chui đầu vào lưới.”

Lý Ly "chậc chậc" hai tiếng, nói: "Đáng tiếc, đáng tiếc."  

Lục Viễn Địch ngẩng mặt lên.  

Nét mặt nàng tựa sương tuyết, ánh mắt băng giá.  

"Lão già, nói xong chưa? Nói xong thì lên đường đi." 

Dao găm trượt ra khỏi tay áo, rơi vào lòng bàn tay nàng, chớp mắt hóa thành kiếm dài ba thước. Lục Viễn Địch đâm thẳng vào huyệt mệnh môn của Lý Ly, dứt khoát không chút do dự.  

Nhưng Lý Ly không phải hạng xoàng. Hắn vung chưởng phá tan kiếm phong đang ập đến, đồng thời tung một cú đấm thẳng vào nàng. Lục Viễn Địch vội né, nhưng do y phục quá vướng víu, hông phải vô tình bị lực đạo từ cú đấm quét qua, khiến nàng loạng choạng.  

“Khụ...”

Lục Viễn Địch khẽ ho một tiếng, xoa dịu cơn đau âm ỉ trong cơ thể.  

Giờ mới là lúc cao thủ thực sự giao đấu.  

Kiếm pháp Phi Liêm mạnh ở tốc độ, chiêu thức phức tạp đến mức khiến người ta hoa mắt, và mỗi đòn đều trí mạng. Nếu không may bị cuốn vào kiếm phong, sẽ lập tức bị kiếm ý xé nát không thương tiếc.  

Nhưng quyền pháp của Lý Ly cũng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Hắn thắng ở kinh nghiệm dày dặn, mà đó chính là điểm yếu của Lục Viễn Địch. Nếu so về thiên phú và công pháp, nàng vượt xa Lý Ly. Nhưng khoảng cách về kinh nghiệm thực chiến là chí mạng.  

Một kẻ mới vào đời như nàng, đối đầu với một chiến thần dạn dày sương gió như hắn, kết cục dường như đã định sẵn.  

Lý Ly tung một cú đấm thẳng vào mặt nàng. Lục Viễn Địch đã chịu đủ loại nội thương, không còn sức né tránh, bị đánh bật về sau.  

Nàng chống kiếm xuống đất, gắng gượng đỡ lấy thân thể, một tay ôm ngực, vừa thở hổn hển vừa bật cười đầy chế giễu.  

“Đáng tiếc.”

Lý Ly tưởng nàng nhận thua, tiến lên vài bước, đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống.  

“Tiếc cái gì? Tiếc vì không đủ mạnh? Tiếc vì không báo thù được cho Lục gia? Tiếc vì huyết mạch hoàng thất cuối cùng cũng diệt vong tại đây? Các ngươi ấy à, không phải đáng tiếc, mà là đáng thương.”

Lục Viễn Địch khẽ lắc đầu, lại cười.  

“Ngươi là cái thá gì mà nghĩ rằng ta tiếc nuối vì ngươi?”

Sắc mặt Lý Ly co giật một thoáng.  

“Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.”

Lục Viễn Địch không buồn đáp lại, bàn tay giấu trong tay áo âm thầm nắm lấy một tấm thiên lôi phù.  

Thiên lôi phù lấy sinh mệnh người thi triển làm dẫn, kẻ bị ảnh hưởng nếu không chết thì cũng trọng thương. Nhưng người sử dụng thì chắc chắn phải bỏ mạng, ngay cả linh hồn cũng sẽ vỡ nát, không còn đường luân hồi.  

Một khi kích hoạt, không có đường lui. Nàng và Lý Ly sẽ cùng xuống Hoàng Tuyền.  

“Ta chỉ tiếc... không được nhìn thấy hoa nở năm nay.”

Lục Viễn Địch lẩm bẩm một câu. Lý Ly nghe không rõ, vô thức cúi xuống.  

Tấm phù lóe ra một góc vàng dưới đầu ngón tay nàng.  

Lý Ly trợn to mắt.  

“Ngươi...”

Khóe môi Lục Viễn Địch vương máu, khẽ nhếch lên, quỷ mị mà yêu dị. Đôi mắt nàng đong đầy lệ, nhưng ánh nhìn lại điên cuồng vô tận.  

Nàng muốn biến bản thân thành nghiệp hỏa thiêu rụi kẻ thù.  

Dù có hóa thành một u hồn cô quạnh, nàng cũng không hối tiếc.  

“Ngươi điên rồi! Đó là thiên lôi phù!!”

Lý Ly định tháo chạy nhưng Lục Viễn Địch đã ôm chặt lấy chân phải hắn. Mặc kệ từng đợt đau đớn từ ngực truyền đến, nàng lướt ngón tay qua lưỡi kiếm, để lại một vệt máu dài.  

Tấm thiên lôi phù trong lúc giằng co vô tình rơi xuống đất. Lục Viễn Địch vươn tay nhặt lấy, ánh sáng trong mắt nàng dần lu mờ, lệ tràn ra khóe mi, nhưng môi vẫn nở nụ cười.  

Một bàn tay thon dài không thuộc về hai người họ đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng nhặt lấy tấm phù.  

“Viễn Địch...”

Tiếng thở dài vang lên khiến Lục Viễn Địch sững sờ mở to mắt.  

Những giọt lệ đã khô cạn lại lần nữa trào ra.  

Như một đứa trẻ bị ức hiếp, nàng vùi mặt vào cánh tay mình, nằm rạp dưới đất, bật khóc nức nở.  

Sư phụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play