Đào Miên không làm gì thừa thãi, hắn chỉ dán một lá bùa lên giữa trán Lý Ly.
Trông có vẻ là một lá bùa bình thường.
Lục Viễn Địch ngừng khóc, nàng vốn không hay khóc, sau khi òa lên một hồi thì có chút xấu hổ, lau đi nước mắt bên khóe mắt rồi đỏ hoe mắt, bước đến bên Đào Miên.
“Tiểu Đào, hắn làm sao thế?”
“Ngũ giác đều mất hết, nhưng chưa chết.” Đào Miên quay lại nhìn mặt đệ tử: “Ngươi muốn hắn chết? Sư phụ có thể thay ngươi làm.”
Lục Viễn Địch khoác trên người một chiếc áo choàng sạch sẽ, chiếc áo rất lớn, là do Đào Miên đưa cho nàng. Nàng nắm lấy vạt áo quấn lấy mình, lắc đầu.
“Ngươi muốn thả hắn sao?”
“Không.” Lục Viễn Địch bước một bước tới trước, cụp mắt, lạnh lùng nhìn kẻ thù của mình: “Tiểu Đào đừng can thiệp, phần còn lại để ta làm.”
Lục Viễn Địch không muốn làm vấy bẩn tay Đào Miên. Tiên nhân Đào Hoa không nên để tay mình dính máu tươi, hắn vốn không thuộc về thế gian này, không nên vướng phải bụi trần.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT