Dưới chân núi Đào Hoa có một đạo quán tên là Đào Hoa, trong Đào Hoa Quán có một vị tiên nhân Đào Hoa.
Tiên nhân Đào Hoa vốn dĩ không phải tên Đào Hoa, tên thật của hắn là Đào Miên, là một con người.
Hắn là một người xuyên không, vì ràng buộc với hệ thống Trường Sinh, lơ đễnh một cái đã sống được cả nghìn năm.
Nhưng vẫn còn ở Luyện Khí kỳ.
Một ngày nọ, tiên nhân Đào Hoa bước ra khỏi đạo quán cũ kỹ của mình, đến sân trước, xách một túi thức ăn để cho gà ăn.
“Ăn đi, ăn đi, ăn no rồi thì nhớ dẫn theo một con gà mái về, vậy là ta có trứng để ăn rồi.”
Đào Miên đã sống nghìn năm nhưng đến giờ vẫn chưa xuống núi, lý do đơn giản là hắn không biết công pháp.
Bởi vì cái hệ thống chết tiệt này vẫn chưa phát cho hắn.
Hệ thống đi kèm với hắn, gọi tắt là “Giữ Lại Một Tay”, tên đầy đủ là “Hệ Thống Trường Sinh Của Vị Sư Phụ Luôn Giữ Lại Một Tay Khi Truyền Dạy Công Pháp”. Nói trắng ra, nếu Đào Miên muốn tu luyện, trước tiên phải có đồ đệ.
Sau đó để đồ đệ cày cuốc tu luyện công pháp, khổ cực tranh đấu, còn hắn chỉ việc hưởng thụ từ xa, lại luôn luôn cao hơn đồ đệ một bậc.
Nghe thì đúng là phúc âm cho kẻ lười, đại pháp nằm yên mà vẫn mạnh.
Mọi thứ đều hoàn mỹ đến cực điểm.
Vậy rốt cuộc phải đi đâu để nhận đồ đệ?
Rút thăm trúng thưởng à?
Nhặt ở thùng rác sao?
Nạp tiền điện thoại được tặng à?
Hắn đã chờ đợi suốt một nghìn năm, vậy mà vẫn chẳng có lấy một ai!!
Cứ tiếp tục thế này, hắn sẽ phải cân nhắc thu nhận luôn ba con gà mình nuôi làm đồ đệ mất!!
Giận quá đi!
Đào Miên ngửa mặt lên trời gào thét, tức giận vô dụng, chỉ có mấy con gà trong lồng vỗ cánh phành phạch, lông bay tứ tung.
Không biết có phải do bị ảnh hưởng bởi Đào Miên hay không, mà trong Đào Hoa Quán, mọi thứ đều có buff trường sinh.
Ví dụ như chim sẻ ba trăm năm tuổi, gà sáu trăm năm tuổi, và gián bay một nghìn năm tuổi.
Đúng vậy, dù loài người có sống đến nghìn năm, thì vẫn phải đánh nhau với gián suốt nghìn năm ấy.
Đào Miên nghi ngờ rằng nếu tu luyện thêm hai nghìn năm nữa, hắn có thể cưỡi gián mà đi dạo rồi.
Sinh vật đầu tiên nghĩ không thông chính là một con ngỗng to. Nó đã sống được 250 năm, thật sự không thể sống tiếp nổi nữa, ngày nào cũng nhảy vào nồi, tự tìm đường giải thoát.
Ban đầu, Đào Miên không hiểu con ngỗng này đang nghĩ gì, nhưng rồi hắn nhận ra, trong hơn 200 năm qua, nó đã tiễn biệt hàng trăm con ngỗng mái ân ái.
Tình sâu không thọ.
Cảm thương cho tấm chân tình của nó, Đào Miên quyết định giúp nó hoàn thành tâm nguyện.
Sau khi tổ chức một buổi lễ tiễn đưa long trọng, với sự tham gia của gà, vịt, chó, mèo và gián trong sân, hắn đã hầm nó thành canh.
Mấy con hổ trong núi thèm đến chảy nước mắt.
Ngỗng huynh, huynh chết thơm quá…
Tào Miên còn đặc biệt viết một câu đối điếu cho nó: Ngỗng to quá, một nồi không hầm hết.
Cầm bút, suy nghĩ mãi không ra vế đối, thế là bỏ luôn.
Sau này ắt có hậu nhân bình luận.
Tiễn đưa ngỗng huynh xong, lại trăm năm nữa, tiễn cẩu huynh.
Sau đó là miêu huynh.
Đến năm thứ bốn trăm, sân nhỏ trong Đào Hoa Quán hoàn toàn trống trơn.
Đào Miên không muốn ngày ngày làm bạn với gián, thế là xuống chân núi nhặt về ba con gà.
Ba con gà này trông có vẻ là gà nhà nuôi, nhưng xung quanh chẳng có nhà dân nào cả, không biết chạy từ đâu ra, có lẽ là gà bị người ta vứt đi.
Đào Miên dùng một bao tải nhét một con, bắt cóc thay vì mua sắm.
Gà thì đã có, nhưng đồ đệ vẫn chưa thấy đâu.
Thế là hắn mang theo bao tải, ngày ngày lang thang quanh chân núi.
Chờ xem có nhà nào vứt con nít không.
Cứ thế lại sáu trăm năm trôi qua. Chỉ mới hôm qua thôi, Đào Miên vừa ăn mừng sinh nhật một nghìn tuổi của mình.
Hắn làm một cái bánh ngọt cỡ nắm tay, cắm lên đó một nghìn cây nến.
Hắn ước một điều, hy vọng tuổi mới sẽ đối xử với hắn tốt hơn.
Khi thổi nến, hắn hà hơi một cái, suýt nữa thì châm cháy cả ngọn núi.
Ngày đầu tiên khi bước sang tuổi một nghìn, liệu sẽ có gì thay đổi không nhỉ?
Đào Miên không mấy hy vọng, mở bảng hệ thống ra xem.
Họ tên: Đào Miên
Tuổi: 1000
Cảnh giới: Luyện Khí tầng 1000
Công pháp: Không có
Đồ đệ: Không có
Đánh giá: Chúc mừng sinh nhật một nghìn tuổi, một kẻ trường sinh đẹp trai nhưng vô dụng.
Ngày đầu tiên của tuổi một nghìn vẫn có thay đổi đấy chứ!
Một năm tăng một tầng, cuối cùng cũng luyện đến tầng 1000 rồi.
Nhưng mà…
Có ích gì đâu chứ?
Không biết tu luyện, bây giờ đến cho gà ăn cũng thở hổn hển.
Đào Miên tức tối đóng sập bảng hệ thống, không thấy thì đỡ bực, cùng lắm thì sống thêm nghìn năm nữa.
“Đinh đoong.”
Một tiếng chuông báo trong trẻo, như vọng xuống từ tầng mây, truyền vào tai hắn.
?
Chẳng lẽ thật sự có biến à?
Đào Miên nghi ngờ mở lại bảng hệ thống, lập tức thấy một cửa sổ bật lên, sáng lóa ngay trước mặt.
[Phát hiện nhân loại có tư chất làm đồ đệ, xin ký chủ nhanh chóng đến Đào Hoa Khê.]
Đào Hoa Khê chính là con suối nhỏ dưới chân núi.
Thật sự có biến rồi!
Đào Miên vui mừng khôn xiết, quay hai vòng tại chỗ.
Hắn bế Lô Quý Phi được cưng chiều nhất ra từ chuồng gà, một con gà trống lông đen điểm hoa trắng, rồi hớn hở chạy xuống Đào Hoa Khê.
Suối nước róc rách, chảy xuống từ núi Đào Hoa, trong vắt nhìn thấy tận đáy.
Hắn đặt con gà đang kêu "cục cục" xuống đất, dùng tay che trên trán, hướng mắt theo ánh nắng nhìn ra xa.
Một cái chậu tắm bằng gỗ, kích cỡ vừa cho trẻ con tắm, từ lưng chừng núi trôi xuống.
Đào Miên: ?
Tình tiết này có gì đó quen quen.
Hắn quỳ một gối bên suối, dòng nước dập dềnh làm ướt cả giày cỏ, chậu tắm lắc lư dạt vào bờ.
Bên trong có một bé con nước da mịn màng, còn chưa mở mắt, gương mặt nhăn nhó đến xấu xí, vừa hé miệng là định gào khóc.
Đào Miên bóp miệng nó lại.
Đây thật sự là đồ đệ của hắn sao?
Không chờ hắn nghi ngờ, hệ thống đã cho câu trả lời.
[Chúc mừng ký chủ, đã nhận được đồ đệ đầu tiên.]
[Tên đồ đệ: Cố Viên.]
[Thân thế: Con trai độc nhất của Cố Viễn Hà, tông chủ đời trước của Thanh Miểu Tông.]
[Tư chất: Thủy linh căn thượng phẩm.]
[Bối cảnh: Trong nội bộ Thanh Miểu Tông xảy ra đấu đá. Lý Hạ Sơn, tông chủ hiện tại, vốn là sư đệ đồng môn của Cố Viễn Hà.
Cố Viễn Hà đối đãi với hắn như ruột thịt, nhưng Lý Hạ Sơn lại bị lòng tham làm mờ mắt, thậm chí còn ôm mộng chiếm đoạt thê tử của Cố Viễn Hà. Hắn lập mưu ám hại Cố Viễn Hà, đoạt lấy vị trí tông chủ, sau đó ép buộc phu nhân của Cố Viễn Hà phải thành thân với mình.
Lúc đó, phu phụ Cố thị đã có một con trai. Để bảo toàn huyết mạch Cố gia, Cố phu nhân phái thân tín đưa con trai rời núi, sau đó uống thuốc độc tự vẫn.
Người thân tín nọ bị truy sát, chẳng còn cách nào khác, đành đặt Cố Viên vào một chiếc chậu gỗ, thả theo dòng suối. Trước khi truy binh đuổi kịp, hắn đã tự vẫn bằng kiếm.]
[Trên đây là thông tin liên quan đến đồ đệ Cố Viên, mong ký chủ tận tâm bồi dưỡng.]
[Chúc mừng ký chủ mở khóa phần thưởng tân thủ: Kiếm pháp Xuyên Vân *1, đao pháp Minh Xuyên *1.]
Cuối cùng cũng có công pháp rồi!
Một nghìn năm đấy!
Cuối cùng cũng đến lúc đổi đời rồi!
Nhìn từng dòng thông báo hệ thống bật ra, nụ cười trên mặt Đào Miên càng lúc càng rạng rỡ.
Tên nhóc Cố Viên này, tuy hiện tại trông xấu xí nhăn nheo, nhưng không ngờ tư chất lại cao đến thế.
Chưa kể đến thân thế bi thảm của đứa bé: phụ thân bị hại chết, mẫu thân uống độc tự vẫn, đọc hết một lượt mà hắn chỉ muốn khắc ngay chữ “thảm” lên trán thằng bé.
Còn người thân tín kia, cũng chẳng đáng tin cậy gì cho cam.
Bỏ con nhà người ta trôi sông thế này à?
May mà gặp hắn - một vị tiên nhân đẹp trai nhân hậu.
Bây giờ đồ đệ đã có, công pháp cũng có luôn, vậy là có thể mở khóa Vân Cộng Hưởng rồi.
Còn về mối thù sâu như biển của thằng bé, Đào Miên tạm thời chưa tính đến.
Thuận nước đẩy thuyền, tùy duyên mà sống thôi.
Mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình, cũng có con đường tu hành của riêng mình.
Hơn nữa…
“Ngươi họ Cố.” Đào Miên dùng hai tay xốc nách đứa bé lên, nhấc nó cao qua đỉnh đầu: “Dựa theo kinh nghiệm đọc hai trăm bộ tiểu thuyết mạng của vi sư ở kiếp trước, sau này ngươi nhất định tiền đồ vô lượng.”
“Nhưng mà tên này không ổn. Cố Viên... Cố Viên… cứ mãi ngoái đầu nhìn lại, dễ bị ký ức đau buồn trói buộc cả đời.”
“Thế này đi, để sư phụ đặt cho ngươi một cái tên dễ nuôi.”
“Cố Nhất Cẩu, thấy sao? Ngắn gọn, dễ nhớ, lại gần gũi với dân gian.”
“Ngươi không nói lời nào, vậy coi như đồng ý rồi nhé.”
Bị nhấc bổng lên cao, Lần đầu tiên mở mắt, Cố Nhất Cẩu nhìn thấy vị tiểu sư phụ ngàn tuổi đang cười tươi rói. Nó ê a hai tiếng.
“Đồng ý rồi hả? Được lắm, Nhất Cẩu, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại đệ tử của ta, Đào Miên.” Hắn vỗ vỗ lên ngực, hứa chắc như đinh đóng cột. “Ngươi cứ yên tâm, sư đồ ta cả đời đồng hành, sư phụ có hai miếng canh húp, nhất định sẽ có hai chậu cho ngươi rửa.”
Cố Nhất Cẩu cười khúc khích, ngốc nghếch hết chỗ nói.
Đào Miên cũng cười.
Lời ước sinh nhật của hắn đã thành hiện thực.
Ông trời thật sự đã ban cho hắn một đồ đệ.
Ngày đầu tiên của tuổi một nghìn, xem ra cũng không tệ lắm.