"Đồ nhi, kéo ghế nằm lại đây cho sư phụ, nắng muốn chết rồi."
Hoa đào trên núi Đào Hoa nở rồi lại tàn, chín năm xuân hạ thu đông trôi qua, sư phụ vẫn là kẻ lười nhác như ngày nào, nhưng đồ đệ thì đã lớn lên như cành liễu vươn dài.
Cố Nhất Cẩu dưới sự dạy dỗ của sư phụ lười biếng Đào Miên, đang cố gắng đi trên con đường của một người bình thường.
Là một đứa trẻ chín tuổi, mỗi ngày y đều thức dậy sớm nấu bữa sáng cho sư phụ, cho gà ăn, bổ củi, nấu cơm trưa, nhổ cỏ, bổ củi tiếp, trở mặt sư phụ đang ngủ trưa trong sân, rồi lại nấu bữa tối...
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy.
Cố Nhất Cẩu không nhịn được nữa.
Y quăng mạnh con dao lên thớt, lưỡi dao ghim sâu vào nửa mặt gỗ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Đào Miên.
“Sư phụ! Người từng nói khi con lên chín sẽ dạy con võ công.”
“Ta dạy rồi mà.”
Mặt Đào Miên bị che khuất bởi chiếc quạt lá cọ lớn, hai tay gối sau đầu.
“Người dạy cái gì chứ?”
Cố Nhất Cẩu trợn tròn mắt, không thể tin nổi. Không hổ danh là thiên chi kiêu tử, phụ mẫu mất sớm, pháp lực vô biên, ngay từ nhỏ đã có dáng dấp của một thiếu niên đẹp trai sẽ làm rung động vô số thiếu nữ.
“Ngoài bổ củi và thái rau, con còn biết gì nữa?”
“Nóng vội quá. Ta đã nói rồi, thứ ta truyền thụ cho con chính là kiếm pháp bổ củi và đao pháp thái rau. Luyện thành rồi thì sẽ có lợi ích to lớn, nhưng tuổi trẻ đúng là chịu khổ không nổi.”
Cố Nhất Cẩu không phục, xòe hai bàn tay ra trước mặt Đào Miên.
“Tay con còn đầy vết chai rồi, vậy mà người còn nói con nóng vội.”
"Nóng vội là nói đến tâm thái của con, chứ không phải chuyện con có chịu khó hay không." Đào Miên bỏ quạt ra khỏi mặt, lười biếng quạt vài cái. “Ngoan nào, lời sư phụ nói, mỗi câu con đều phải lĩnh hội thật kỹ.”
Thằng nhóc hậm hực quay mặt sang chỗ khác, không thèm nghe.
Đào Miên mở một mắt, nhìn bóng lưng gầy gò của Cố Nhất Cẩu, quạt lá cọ quạt nhanh hơn.
Đúng là từ tóc đến chân đều đang giận dỗi.
Xem ra dạy kiểu này không được rồi, thằng nhóc không chịu nghe.
Cố Nhất Cẩu cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí hơi bướng, phải dỗ dành.
"Thế này đi." Đào Miên lại nhắm mắt: “Vào phòng, dưới giường của sư phụ có một đôi giày cũ, trong chiếc giày bên trái có ba văn tiền. Con mang số tiền đó đến nhà Lý bán rượu ở đầu thôn, mua một vò rượu về.”
Người ta gọi ông ấy là Lý bán rượu vì thói quen dùng nghề nghiệp để gọi tên các tiểu thương trong thôn.
Lý bán rượu nổi tiếng keo kiệt và nóng tính.
Cố Nhất Cẩu không muốn đi, sư phụ lại sai vặt y nữa rồi.
"Con thực sự không muốn đi à?" Đào Miên chậm rãi hỏi. “Ôi chao, sư phụ ta đây mệnh không còn bao lâu nữa, lại có một bộ tuyệt thế kiếm pháp tổ truyền. Nếu không có truyền nhân, chẳng phải sẽ thất truyền sao, tiếc quá tiếc quá...”
Đôi tai Cố Nhất Cẩu lập tức dựng lên, vèo một cái chạy vào phòng ngủ của Đào Miên.
"Sư phụ yên tâm! Chuyện nhỏ này, đồ nhi sẽ giải quyết ngay."
Đào Miên nhếch miệng cười, đắp lại quạt lên mặt, chẳng biết lại nghĩ ra trò quỷ gì.
Một lát sau, "bịch bịch bịch" bước chân nhỏ chạy vụt qua.
“Tiểu đồ đệ, mang theo cây gậy của con đi.”
Cố Nhất Cẩu vừa định ra cửa thì nghe thấy sư phụ hét lên từ phía sau. Tuy y không hiểu gì nhưng vẫn tiện tay mang theo cành đào dài ba thước mà mình thường dùng để múa võ.
Cành đào này y nhặt trong rừng, không có gì làm thì vung vẩy mấy chiêu.
Sư phụ chỉ dạy y chẻ củi, thái rau, chẳng lẽ y thực sự phải tự bồi dưỡng bản thân theo hướng một tạp dịch xuất sắc sao?
Bước chân cộp cộp cộp xa dần, Đào Miên lại tiếp tục đắp quạt lên mặt, ngủ một giấc.
Một canh giờ sau, đồ đệ quay lại.
“Sư phụ!”
“A, về rồi... Phụttt.”
Đào Miên quay đầu nhìn thấy Cố Nhất Cẩu mặt mũi sưng húp, liền bật cười thành tiếng.
"Sư phụ, người còn cười!"
“Sư phụ vốn không thích cười, trừ khi nhịn không nổi.”
“Con bị lão Lý bán rượu đó đánh một trận. Ông ta nói ba văn tiền còn chẳng đủ bố thí cho ăn mày.”
“Bây giờ nghề ăn xin cũng cạnh tranh khốc liệt vậy sao, ba văn tiền mà còn chê.”
Cuối cùng Đào Miên cũng chịu ngồi dậy, vươn vai một cái.
"Sư phụ, người căn bản không nghe con nói gì cả."
Cố Nhất Cẩu giậm mạnh chân, hai nắm tay nhỏ siết chặt.
Đào Miên liếc nhìn cành cây trong tay cậu nhóc, trên đó có một đoạn bị gãy, xem ra tiểu đồ đệ cũng khá khỏe đấy.
Những cây đào trên núi Đào Hoa này đều là tinh linh ngàn năm, mỗi gốc đều là báu vật vô giá.
"Nhất Cẩu, ta hỏi con." Đào Miên thản nhiên mở miệng: “Bọn họ đánh con, con có đánh lại không?”
“Có! Lý bán rượu có hai tên tay chân! Một tên cao thế này! Một tên to thế này!”
Thằng nhóc giơ hai tay lên, một cao một thấp để minh họa chiều cao, rồi lại kéo rộng ra để tả thân hình đối thủ.
"Vậy con thắng không?"
“Con, con thắng rồi!”
"Con không thắng, con chỉ chạy thoát thôi."
“Không, con...”
“Con dùng cành cây để tự vệ. Lão Lý bán rượu kia không phải hạng dễ chọc đâu, mấy hôm trước còn đánh tàn phế một tên trộm vặt đấy.”
“Vậy, vậy là con… con cũng khá lợi hại rồi?”
Nhìn tiểu đồ đệ đang bối rối mở hai tay, co co ngón tay.
“Tất nhiên, kiếm pháp bổ củi và đao pháp thái rau của sư phụ đâu phải học chơi? Không phải sư phụ khoác lác, nhưng nếu con luyện thông thạo hai bộ kiếm pháp này, chắc chắn có thể tung hoành thiên hạ.”
“Thật chứ?”
Cố Nhất Cẩu có cảm giác mình bị lừa, nhưng nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của Đào Miên, y lại cảm thấy có lẽ do mình trước đây không đủ tầm nhìn, đã đánh giá thấp sư phụ.
Hóa ra sư phụ thực sự là cao nhân ẩn thế.
Ánh mắt Cố Nhất Cẩu dần trở nên kiên định và phấn khích, y siết chặt tay, cam kết với sư phụ: “Xin sư phụ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ khổ luyện hai môn công pháp này, phát dương quang đại môn phái!”
“Tốt! Có chí khí! Vậy sư phụ giao phó tất cả cho con rồi. Làm lớn, làm mạnh, tạo nên vinh quang mới.”
“Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Nghe được lời hứa của đồ đệ, Đào Miên thoải mái nằm xuống lần nữa.
Chiếc quạt lá cọ lại phe phẩy.
“Đồ đệ, lát nữa vào phòng sư phụ, đôi giày cũ bên chân phải có một lạng bạc. Con mang bạc đi, đến chỗ Lý bán rượu mua một vò rượu.”
Cố Nhất Cẩu: “Hả?”
“Sư phụ... người ngủ đến lú lẫn rồi à?”
“Sư phụ bảo con đi thì con cứ đi.”
"Con không đi." Tính ngang bướng của Cố Nhất Cẩu lại bộc phát. "Ông ta còn quất roi ngựa vào chân con, con không muốn đi!"
“Con không cần nói gì cả, chỉ cần đưa bạc cho ông ta xem. Không phải con đã hứa làm lớn, làm mạnh sao? Mới chút thế này đã bỏ cuộc à?”
Cố Nhất Cẩu không muốn thất hứa, đành tức tối cầm bạc, xuống núi.
Chỉ một chén trà sau, y đã quay về, mặt đầy ngỡ ngàng.
“Về rồi?”
"Sư phụ, con về rồi." Cố Nhất Cẩu đưa hai vò rượu trong tay ra.
“Con làm y như lời sư phụ dặn, vừa đến là giơ bạc ra. Lý bán rượu nhìn con cứ như lần đầu gặp, cười đến nỗi chẳng đáng giá nữa, còn cho con thêm một vò.”
Đào Miên nhắm mắt cười.
“Đồ đệ, rót rượu ra, ngửi thử.”
“Ồ.”
Cố Nhất Cẩu làm theo, rót một chén nhỏ, ghé mũi ngửi.
Hương rượu nhạt đến mức gần như không có.
“Sư phụ, đây rõ ràng là nước. Pha loãng bao nhiêu rồi chứ… Không được, con phải đi đòi lại công bằng!”
Đào Miên lười biếng trở mình, phơi nắng cho lưng.
“Nóng vội. Con có một lạng bạc, lẽ ra nên tìm quán rượu tốt hơn mà mua.”
Cố Nhất Cẩu gật gù như hiểu như không. Sư phụ quả nhiên là sư phụ.
Lúc đó y còn nhỏ, không hiểu rằng khi sư phụ nói về rượu, không phải thật sự đang nói về rượu.
Đến khi y thật sự hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó, hoa đào đã nở thêm bảy mùa.
Cố Nhất Cẩu mười sáu tuổi rồi, mỗi ngày vẫn là nấu bữa sáng, cho gà ăn, bổ củi, nấu cơm trưa, nhổ cỏ, bổ củi tiếp, trở người cho sư phụ ngủ trưa trong sân, rồi lại nấu cơm tối…
Y đã trở thành một thiếu niên phong độ, cử chỉ khéo léo, không biết bao nhiêu cô nương trong thôn thấy y đều đỏ mặt.
Cố Nhất Cẩu hoàn toàn không nhận ra, cuộc sống của y chỉ có núi Đào Hoa, đạo quán Đào Hoa, ba con gà, gián bay… và sư phụ.
Vào sinh nhật mười sáu tuổi, Đào Miên làm cho Cố Nhất Cẩu một chiếc bánh ngọt, cắm đủ mười sáu cây nến.
“Hãy ước đi, đồ đệ. Đây là món bánh Ước Gì Được Nấy độc quyền của sư phụ, ai ước cũng đều linh nghiệm.”
Cố Nhất Cẩu khẽ cười, tính cách của y giờ đã hoàn toàn khác xưa, trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều.
“Vậy con ước năm nào hoa đào cũng nở, ba vị sư huynh gà mạnh khỏe. Còn sư phụ, con mong người luôn vui vẻ, an nhiên dài lâu.”
Cố Nhất Cẩu còn muốn ước thêm một điều nữa, nhưng sư phụ vừa nói rồi, chỉ được ba điều, ước nhiều quá sẽ không linh.
Y đành giấu điều ước cuối cùng vào lòng.
Sáng hôm sau, một đôi nam nữ xa lạ gõ cửa đạo quán Đào Hoa.
“Sư phụ, để con ra mở cửa.”
Cố Nhất Cẩu cất tiếng báo với Đào Miên đang đấu trí với gián bay trong sân, rồi chủ động đi ra.
Hai gương mặt lạ lẫm đồng loạt nhìn y, trong mắt không giấu nổi sự vui mừng và kích động.
“Thiếu tông chủ, thuộc hạ đến đón người hồi tông.”
Hôm ấy, thiếu niên và hai vị khách lạ đã trò chuyện thật lâu, lâu đến mức gần như y không nói gì, chỉ có hai người kia là sốt ruột giải bày.
Mãi đến giữa trưa, thiếu niên mới nói câu đầu tiên: “Ta phải về nấu cơm cho sư phụ rồi, hôm nay hai vị cứ về trước đi.”
“Thiếu tông chủ, sao có thể làm việc vặt này? Thuộc hạ có thể thay người.”
"Không phiền hai vị." Thiếu niên hiếm khi lộ ra vẻ ôn hòa. “Sư phụ ta kén ăn, ngay cả cơm do chính mình nấu còn chê, huống chi là người khác.”
Sau đó, thiếu niên từ biệt hai người kia, một mình trở về.
Nấu cơm trưa, nhổ cỏ, bổ củi, trở người cho sư phụ ngủ trưa trong sân, nấu cơm tối…
Dùng bữa xong, Đào Miên thường trở về phòng nghỉ ngơi, đọc kinh thư, chưa đến năm câu đã vang lên tiếng thở đều đều.
Nhưng tối nay, Đào Miên không vào phòng.
Ban ngày, hắn không hỏi gì nhưng dường như đã hiểu tất cả. Hắn nhìn thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: "Nhất Cẩu, con sắp rời đi rồi sao?"
Thiếu niên đặt chén đũa xuống, quay về phía Đào Miên, vén áo quỳ xuống, ánh trăng trải dài một màu thê lương.
“Dạ, sư phụ. Huyết hải thâm thù con không thể không báo. Nếu không khi xuống hoàng tuyền, con chẳng còn mặt mũi gặp lại song thân.”
Y sợ sư phụ buồn, liền bổ sung thêm một câu: “Núi Đào Hoa mãi mãi là nhà của con. Đợi đến khi đại thù được báo, sư phụ, con sẽ quay lại nơi này, ngày ngày nấu cơm bổ củi, không hối không hận.”
Nhưng Đào Miên vẫn buồn. Thiếu niên chưa từng thấy sư phụ mình mang nét bi thương đến thế.
"Bên ngoài núi này còn có núi khác, ngoài rừng đào này còn có hoa đào xa tận chân trời. Nhất Cẩu, con rồi cũng sẽ rời xa nơi đây."
“Sư phụ...”
Thiếu niên cắn chặt răng, ngước mắt, ánh nhìn kiên định.
“Nếu sư phụ muốn, hãy cùng đồ nhi xuống núi! Công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý, chỉ cần con có, nhất định sẽ dành cho sư phụ những điều tốt nhất!”
Đào Miên lắc đầu.
“Ta chỉ cần hoa đào ở đây.”
Trước khi chia ly, Đào Miên trao tặng đệ tử cả đời những gì hắn có.
Một thanh kiếm đào ngàn năm, hai bộ công pháp.
Một cuốn là kiếm pháp Xuyên Vân, một cuốn là đao pháp Minh Xuyên.
Còn có cả Lô Quý Phi, rất bổ.
Cuối cùng là một lời hứa.
“Sư phụ không muốn vướng vào thế tục, nhưng nếu con gặp khó khăn hãy viết thư gửi về.”
Tặng đi rất nhiều nhưng Đào Miên lại lấy về một thứ duy nhất.
“Cái tên Nhất Cẩu là ta đặt khi nhặt con ra từ thau nước, sợ con khó nuôi, nên lấy tên hèn để dễ sống. Nhưng vi sư đọc sách thánh hiền, biết trước rằng con rồi sẽ làm nên nghiệp lớn.”
“Tên này, con hãy trả lại cho sư phụ đi.”
Sự hào phóng của sư phụ không khiến thiếu niên biến sắc, nhưng khi Đào Miên đòi lại cái tên, viền mắt y liền đỏ hoe, cúi lạy thật sâu.
“Sư phụ bảo trọng!”
Từ đó, trên đời chỉ còn Cố Viên, không còn Cố Nhất Cẩu.