Đào Miên đến rồi.
Thật ra tiên nhân Đào Hoa vẫn luôn canh cánh trong lòng. Sau bài học từ Cố Viên năm xưa, vừa thấy Lục Viễn Địch rời đi, hắn liền cảm thấy bất an trong đạo quán, không ngồi yên nổi.
Cô nàng họ Vương năm nào, giờ đã trở thành một bà lão chân tay không còn linh hoạt. Bà ôm gậy trúc trong lòng, ngồi cùng Đào Miên trên ngưỡng cửa rộng rãi, miệng tóp tép hai cái.
“Tiểu Đào đạo trưởng à.” Vương cô nương giờ đã thành bà Vương, còn Đào đạo trưởng thì càng sống càng trẻ, thành ra bị gọi là tiểu Đào đạo trưởng. Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó, mắt bà cụ lại cười đến nheo tít cả lại: “Ngươi có tâm sự.”
“Ta không có.”
Đào Miên không cần suy nghĩ liền phủ nhận ngay, hành động này có phần trẻ con, chẳng hợp chút nào với hình tượng một tiên nhân nghìn tuổi, chín chắn, điềm tĩnh như hắn.
Vì thế hắn ho khẽ hai tiếng, gắng gượng chữa lại: “Ta chỉ là… chưa quen thôi.”
Câu này nói ra, cứ như thể hắn đang nhớ nhung Lục Viễn Địch vậy. Nghĩ đến đó, Đào Miên càng thêm bối rối, mất tự nhiên.
“Người ta thì dạy ra được loại đồ đệ nào, ta thì toàn dạy ra cái kiểu gì đâu. Cứ từng đứa từng đứa một, suốt ngày chỉ muốn chạy ra ngoài núi. Ngoài núi thì có gì hay chứ? Đấu đá, thù hận, lừa lọc, tranh đoạt… Người ngoài núi ấy, quen cái thói lừa gạt.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT