Điều đầu tiên mà Đào Miên dạy cho Nhị Nha chính là trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí.
“Con phải biết tận hưởng lao động mới được, Nhị Nha.”
Đào Miên lại nằm ườn ra chiếc ghế lười của mình, ung dung phe phẩy quạt. Trong khi đó, đồ đệ Nhị Nha ở bên cạnh đang bổ củi, miệng méo xệch, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng hận không thể cắn cho Đào Miên một miếng thịt.
Nàng sai rồi, thực sự sai rồi. Nếu ngay từ đầu không bị lạc đường thì đã không đến núi Đào Hoa.
Nếu không đến núi Đào Hoa thì đã không ăn trộm gà.
Nếu không ăn trộm gà thì đã không bị Đào Miên bắt được.
Nếu không bị Đào Miên bắt, nàng đã không bị cưỡng chế thực hiện chế độ làm việc sáu canh giờ mỗi ngày.
Cái gì mà đãi ngộ năm sao, tận hưởng sang trọng, tất cả đều là lừa gạt!
Chỉ có Đào Miên là đang tận hưởng mà thôi!
“Phiền não quá rồi. Con tưởng sư phụ đang hưởng thụ à? Không, sư phụ đang nhắm mắt để cảm ứng với thiên địa, hòa làm một với vạn vật. Con còn quá trẻ, không thể lĩnh hội được huyền cơ trong đó.”
Lục Viễn Địch trợn mắt một cái rõ to.
“Nhóc con, đừng có không phục. Năm đó đại sư huynh của con - Cố Viên cũng từng bước từng bước vững chắc đi lên như thế đấy. Không phải Sư phụ đang lừa con đâu, Cố Viên có thiên phú thế nào mà vẫn khiêm tốn cầu học. Thiên phú của con không bằng một phần mười của sư huynh con, đừng có kiêu ngạo.”
Đào Miên phe phẩy quạt, khẽ thở dài.
“Con đúng là khóa học trò kém nhất mà vi sư từng nhận.”
Lục Viễn Địch chẳng thèm nghe hắn nói bậy, ai mà biết được Cố Viên năm đó có phải bị Đào Miên lừa gạt rồi cắm đầu cắm cổ làm việc không chứ.
Đúng là một tên tiên nhân bịp bợm!
“Ngươi thực sự là sư phụ của Cố Viên, tông chủ đời trước của Thanh Miểu Tông?”
“Thật trăm phần trăm, không tin thì con cứ đi hỏi hàng xóm của nó là Trình Trì đi.”
“… Tông chủ Trình không lâu trước đã tọa hóa rồi.”
“Ôi chao.” Đào Miên dùng quạt giấy gõ nhẹ vào cằm: “Chết rồi thì không đối chứng được nữa. Hay là để ta bảo hắn về báo mộng cho con nhé?”
Lục Viễn Địch rùng mình một cái.
“Thôi khỏi, ta không dám nhận đâu.”
Ánh mặt trời buổi trưa ấm áp, chiếu xuống khiến người ta cũng thấy lười biếng theo. Đào Miên mơ màng nửa tỉnh nửa mê, nghĩ đến chuyện Nhị Nha lên núi cũng đã hơn ba tháng. Bổ củi, gánh nước, nấu cơm, nuôi gà, những công việc cơ bản xem như đã tạm ổn rồi.
Hắn lấy từ trong ngực ra ba quyển bí kíp bìa xanh, ném cho đồ đệ.
“Đồ nhi, vi sư tặng con ba món quà.”
Lục Viễn Địch vội vàng đón lấy, một tay một quyển, thậm chí còn dùng cả miệng để ngậm một quyển.
“Ba bộ công pháp này, lúc rảnh rỗi con hãy chăm chỉ tu luyện, sẽ có lợi rất lớn.”
Giọng nói lười biếng của Đào Miên vang lên, Lục Viễn Địch nghe mà cảm nhận được cả sự khô nóng còn vương lại trên từng trang giấy.
Trái tim đã tàn lụi của nàng đột nhiên gợn lên một tia rung động.
“Cho… cho con sao?”
“Không sai, tuyệt thế công pháp đấy.”
Lục Viễn Địch kích động không thôi, cuối cùng, cuối cùng nàng cũng có thể bảo vệ bản thân không bị bắt nạt nữa. Nàng nâng niu vuốt ve bìa sách, mở quyển đầu tiên - kiếm pháp Phi Liêm ra.
---
“Tiểu Đào.” Xưa nay Lục Viễn Địch chưa từng tỏ ra khách sáo với Đào Miên: “Chữ này đọc thế nào?”
Đào Miên lập tức lật người một cái, đưa lưng về phía nàng.
“Sư phụ ngủ rồi.”
"... Chẳng lẽ người cũng không biết chữ?"
"Không phải vi sư không biết chữ, chỉ là vi sư không hiểu mà thôi."
"..."
"..."
Một khoảng lặng trôi qua, Ô Thường Tại cất tiếng kêu cạc cạc ba lần.
Lục Viễn Địch chắp tay, lùi lại một bước lớn.
"Sư phụ, đồ nhi sẽ không quên ơn người. Xin cáo biệt từ đây."
"Khoan đã, bỗng nhiên linh thức của vi sư khai mở, nhận ra chữ rồi."
"Đừng lừa nữa, Tiểu Đào. Gạt người thêm nữa là bất lịch sự đấy."
"Chuyện của tiên nhân sao có thể gọi là lừa được? Lại đây, sư phụ giảng giải cho con nghe."
Lục Viễn Địch muốn chạy, nhưng không thể chạy, vì Đào Miên đang chặn cửa.
Tiểu Đào đạo trưởng không giỏi gì khác, chỉ giỏi chơi bài tình cảm.
"Con nỡ đi sao? Con thực sự nỡ đi sao? Nghĩ đến Ô Thường Tại đi, nghĩ đến vi sư đi, nghĩ đến những cái nồi, cái bát, cái chảo và cái rìu mà con ngày ngày chung sống đi."
Thái dương của Lục Viễn Địch giật giật, nàng định trèo tường chạy thoát.
"Được rồi được rồi, không gạt con nữa. Vi sư thật sự biết chữ, ta dạy con."
Lục Viễn Địch đang vắt vẻo trên tường, chân phải liền rút về.
"Thật chứ?"
Đào Miên bực bội gật đầu.
"Thật!"
Sự thật chứng minh, tên tiên nhân lừa đảo này đúng là biết chữ. Ban đầu hắn không chịu dạy, đơn giản chỉ vì lười mà thôi.
Sau khi trình diễn xong một lượt, Đào Miên cảm thấy như bị lột mất một lớp da.
"Phần còn lại tự ngươi lĩnh ngộ, vi sư mệt chết đi được."
Lục Viễn Địch gật đầu, nhặt cành cây mà Đào Miên tiện tay ném sang một bên rồi bắt đầu luyện tập.
Đào Miên nói Nhị Nha tư chất không cao, nhưng đó chỉ là nói bừa. Nhị đồ đệ này của hắn có Phong linh căn thượng phẩm, là thiên tài vạn dặm có một.
Chỉ cần được hướng dẫn một lần, Lục Viễn Địch đã có thể bắt chước một cách bài bản.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ vung kiếm, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, cánh hoa dưới chân bay tán loạn.
Đào Miên thoáng hoảng hốt, như thể nhìn thấy đại đệ tử của mình năm xưa cũng từng luyện kiếm dưới gốc cây này. Hai bóng người dần dần chồng lên nhau, năm này qua năm khác.
Sư phụ…
"Tiểu Đào?"
Đào Miên bừng tỉnh khỏi hồi ức, giấc mộng lớn đã tan, hơn mười năm trôi qua, thiếu nữ đã trở thành dáng vẻ yêu kiều, thân khoác ánh trăng, ngoảnh lại nhìn hắn từ xa.
"Tiểu Đào lại thất thần rồi." Lục Viễn Địch cười ranh mãnh, tung người lao đến: "Xem kiếm!"
Sư phụ vẫn mãi là sư phụ, Đào Miên nhẹ nhàng đẩy chưởng hóa giải thế kiếm mạnh mẽ của đồ đệ. Lục Viễn Địch tuy là nữ nhi, nhưng kiếm pháp lại vô cùng cương mãnh, nếu không tránh kịp mà hứng trọn một nhát kiếm này thì chẳng phải chuyện đùa.
Một chiêu không thành, Lục Viễn Địch xoay người lại chém tiếp, nhưng Đào Miên vẫn dễ dàng lách người né tránh, hai ngón tay kẹp lấy đầu mũi kiếm, trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng Lục Viễn Địch dù cố sức thế nào cũng không rút ra được.
"Vẫn là Tiểu Đào lợi hại nhất."
Lục Viễn Địch cười hì hì, thua cũng chẳng bận lòng.
Nhưng Đào Miên không mắc mưu nàng.
"Miệng thì khen người ta, nhưng nửa đêm lại lén lút đến ám sát ta. Nhị Nha à, muốn lừa sư phụ ngươi, còn sớm lắm."
Từ khi hắn dạy Lục Viễn Địch công pháp, tiểu nha đầu này ngày nào cũng tràn đầy tinh lực. Nàng không chịu ngoan ngoãn nghiền ngẫm kiếm phổ mà cứ khăng khăng lôi Đào Miên ra luyện tập cùng.
Đào Miên là người lười đến mức nào ư? Nếu có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi. Lục Viễn Địch ép buộc bằng lời nói không được, đành phải nghĩ ra một chiêu quái gở.
Đó chính là mỗi đêm lẻn vào phòng Đào Miên, ám sát hắn.
Thật là hiếu thảo đến chết đi được.
Giờ thì Đào Miên không thể ngủ yên nữa rồi. Dù sao thì Nhị Nha đúng là một đứa ngốc, ra tay không biết chừng mực, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là Đào Miên e rằng sẽ phải nhường lại chủ nhân của đạo quán này mất.
Vậy nên, Tiểu Đào đạo trưởng bị đồ đệ ép buộc phải cuốn vào vòng xoáy này.
Cũng may ban ngày Lục Viễn Địch còn phải an phận làm việc vặt, nhường cho Đào Miên cơ hội ngủ bù.
Lục Viễn Địch là một thiếu nữ có tính cách hoang dã. Nàng không giống Cố Viên, người đã lớn lên cùng Đào Miên trên núi Đào Hoa từ bé. Nàng đến từ bên ngoài ngọn núi này, nàng luôn hướng mắt ra xa, trái tim nàng mãi mãi có một nửa thuộc về những miền đất chưa biết.
Đào Miên hiểu rõ, sớm muộn gì Nhị Nha cũng sẽ rời đi. Giống như Cố Viên, nàng sinh ra đã gánh sứ mệnh trên vai.
Tiểu Đào sư phụ không biết nhị đồ đệ của hắn hiểu bao nhiêu về thân thế của mình, nhưng dù có chẳng hay biết gì đi nữa, với tính cách của Lục Viễn Địch, sớm hay muộn nàng cũng sẽ truy tìm cội nguồn của mình.
Và bước lên con đường báo thù.
Thoáng chốc, Lục Viễn Địch đã mười bảy tuổi.
Dạo gần đây, Đào Miên phát hiện Nhị Nha đến ám sát hắn không còn dứt khoát như khi còn bé, không còn vừa vào là lập tức ra tay nữa.
Nàng đã có thể thu liễm khí tức một cách thuần thục, nếu không phải là Đào Miên, e rằng bất cứ ai khác cũng sẽ không thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Ban đầu, Đào Miên tưởng rằng đồ đệ của mình cuối cùng cũng đã trưởng thành, biết tôn kính sư phụ rồi.
Dần dần, hắn nhận ra, đây là cách Lục Viễn Địch lặng lẽ nói lời từ biệt với hắn.
Nàng không nói gì cả, nhưng Đào Miên biết, ngày nàng rời đi đã đến gần.
“Tiểu Đào, ta đi đây.”
Thiếu nữ đeo một bọc hành lý nhỏ trên lưng, một tay cầm chặt thanh kiếm, một tay chào sư phụ.
Giọng điệu bình thản, như thể nàng chỉ đang ra ngoài giúp Đào Miên mua vò rượu ấm.
Đào Miên đứng dưới một gốc đào xum xuê, những cánh hoa và bóng cây đan xen khiến dáng hình hắn trở nên mờ ảo trong mắt Lục Viễn Địch.
Đào Miên nói: “Viễn Địch, sư phụ mãi mãi ở đây.”
Đây là lần đầu tiên Lục Viễn Địch nghe Đào Miên gọi thẳng tên mình, thật mới mẻ, nhưng có thứ gì đó đã âm thầm thay đổi.
Nàng hiểu ý của Đào Miên. Bước ra khỏi cánh cổng này, nàng sẽ chỉ còn là Lục Viễn Địch. Nhị Nha - người từng bị sư phụ trêu chọc xoay vòng vòng đã để lại trên núi Đào Hoa rồi.
Lục Viễn Địch đột nhiên siết chặt chuôi kiếm bằng cả hai tay, cúi người thật sâu về phía Đào Miên, ép những giọt nước mắt trong mắt mình không rơi xuống.
“Sư phụ, ta đi đây.”
Cuối cùng nàng cũng chịu gọi một tiếng "sư phụ".
Xuống núi, Lục Viễn Địch đi ngang qua thôn làng dưới chân núi. Hai đứa trẻ con đang ngồi trên phiến đá lớn ở đầu thôn, vỗ tay hát bài ca mà nàng đã thuộc làu làu từ lâu, bài ca từng được Đào Miên dạy nàng.
Hoa đào thắm, liễu xanh rờn.
Cá chép ngược dòng, nước xuân vỗ bờ.
Nhớ thân này phiêu bạt phương xa.
Đi xa mãi, đi xa mãi.
Bèo trôi dạt biết về đâu.
Lục Viễn Địch đưa một tay bịt miệng, đôi mày và mí mắt nhíu chặt lại, nhưng nước mắt bị kìm nén bấy lâu cuối cùng vẫn tràn ra đầy tay.