“Vậy đây chính là mộ của Nhất Cẩu?”  

Giữa rừng đào trên núi Đào Hoa, Đào Miên - vị tiên nhân ngàn năm tuổi đứng cạnh một tiểu cô nương chỉ cao đến đùi mình, cùng nhìn xuống một gò đất nhỏ.  

Tiểu cô nương có mái tóc tết bím lộn xộn, nhìn qua đã biết ngay là do ai đó vụng về tết cho.  

“Phải gọi là Nhất Cẩu sư huynh.” Đào Miên cầm một cành đào trên tay, những đóa hoa phớt hồng nở rộ. Hắn khẽ gõ lên đầu tiểu cô nương bằng cành hoa, vài cánh hoa không chịu nổi mà rơi xuống, xoay vòng lả tả trong gió.  

Tiểu cô nương vẫn nhăn nhó, vẻ mặt không hiểu nổi.  

Suốt hai canh giờ qua, nàng đứng đây nghe câu chuyện về một người đã khuất. Mỗi lần muốn chạy trốn đều bị Đào Miên túm gáy lôi lại, lần nào cũng vậy. Ai mà ngờ được, lúc bái sư chỉ vì một bữa cơm, nàng lại bị trói chặt thế này.  

“Ăn cơm nhà người ta cũng chẳng dễ dàng gì.”  

“Thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí.”  

Đào Miên dùng cành hoa nhẹ nhàng phủi bụi trên bia mộ, lặng lẽ không nói gì.  

Sau khi Cố Viên mất, hắn muốn mang thi thể đồ đệ về núi Đào Hoa, nhưng người của Thanh Miểu Tông không đồng ý. Trình Trì cũng đến khuyên nhủ, nói rằng điều đó không hợp quy củ.  

Đào Miên nói: “Có gì không hợp quy củ chứ? Các ngươi vắt kiệt sức của đồ đệ ta đến chết, giờ còn muốn giữ lại trấn áp sơn môn?”  

Trình Trì đổ mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích. Nhưng lúc đó, cành đào trong tay Tiểu Đào đạo trưởng đã đặt ngang cổ hắn.  

“Đây cũng là tâm nguyện của tông chủ lúc sinh thời.”  

Đào Miên không tin, Trình Trì gật đầu lia lịa: “Thật đấy, thật đấy!”  

Cố Viên biết rõ mình đã phụ lòng dạy dỗ của Đào Miên, không còn mặt mũi gặp lại hắn. Y lặng lẽ để lại vài sơn trang và cửa hàng kiếm tiền, giao hết cho Đào Miên để lo cho hắn khi về già, bảo đảm hắn cả đời không lo cơm áo.  

Còn y thì muốn chôn tại Thanh Miểu Tông. Cố Viên không tin linh hồn đầy tội nghiệt của mình có thể đầu thai. Nhưng y nói, nếu có kiếp sau, hy vọng có thể gặp lại Đào Miên một lần nữa.  

Những lời này là do Cố Viên dặn lại trong những ngày cuối đời, từng câu từng chữ được Trình Trì kể lại.  

Y không biết, chỉ một câu “gặp lại” ấy đã trói chặt Đào Miên suốt ngàn năm, khiến một người khác lỡ dở cả một kiếp.  

Một lần sư đồ trở mặt thành thù.  

Đào Miên nghe xong, dĩ nhiên đau lòng. Trình Trì nhìn không đành, định an ủi vài câu. Nhưng Tiểu Đào đạo trưởng chỉ lặng lẽ lau khóe mắt, sau đó nói: “Vậy có thể chặt một cái chân mang về núi Đào Hoa không?”  

Trình Trì: “???”  

Trình Trì nghĩ Đào Miên nói đùa, bèn cung kính tiễn hắn về núi Đào Hoa.  

Cầm trong tay một xấp giấy chứng nhận sở hữu nhà đất, Đào Miên như hồn ma vất vưởng, đi từ đầu thôn đến cuối thôn. Người dân trong thôn tưởng rằng đạo quán sắp đóng cửa, Tiểu Đào đạo trưởng sắp hoàn tục, nên rối rít đến mai mối, muốn tìm cho hắn một mối hôn sự.  

Làm hắn hoảng hốt đến mức trốn trong quán cả tháng không dám ra ngoài.  

Người đầu tiên luôn là duy nhất.

Cái chết của Cố Viên khiến Đào Miên mất rất nhiều năm mới nguôi ngoai. Hắn muốn nhận thêm một đồ đệ để thay đổi tâm tư, nhưng hệ thống vẫn im lìm như trước.  

Đào Miên nghĩ, có lẽ chưa đến thời điểm thích hợp.  

Và thời điểm ấy thực sự đến sau mấy chục năm.

So với huynh đệ tốt của mình, rõ ràng Trình Trì sống thọ hơn nhiều.  

Hôm ấy, Đào Miên nhận được thiệp mời, chúc thọ tông chủ Thanh Miểu Tông tròn tám mươi tuổi. Ý của Trình Trì là muốn lôi Tiểu Đào đạo trưởng đã “ru rú trong núi” ra ngoài đi dạo một chuyến.  

Còn Đào Miên… cũng nghĩ rằng, đây có lẽ là một cơ hội để gặp lại cố nhân, cuộc trùng phùng thuận lý thành chương.

Hiện nay Thanh Miểu Tông là tông môn số một thiên hạ, Trình Trì kế thừa vinh quang thời tông chủ tiền nhiệm Cố Viên tại vị. Đại thọ tông chủ, các phái tu chân tự nhiên chuẩn bị lễ vật quý giá đến dự. Đào Miên viết thư, nói hắn nghèo trắng tay, nếu muốn, hắn sẽ giao một trang viên cho Trình Trì quản lý.

TTrình Trì liếc mắt liền nhìn thấu Đào Miên muốn “ăn không” sức lao động của hắn, hắn nói ta chẳng cần gì, Tiểu Đào đạo trưởng mang một cành hoa đào đến là được.

Đào Miên là người thực tế, ngoài bản thân và một cành đào, không mang thêm gì khác, Trình tông chủ còn phải tự mình ra cửa núi đón tiếp, đãi ngộ hắn tử tế.

Trong tông môn đều đồn Đào Miên có phải là con riêng của tông chủ hay không.

Đào Miên nghĩ, thế này cũng được, đêm đó hắn đề cập chuyện kế thừa môn phái với Trình Trì.

Trình Trì suýt nữa hưởng thọ tám mươi tuổi.

Rượu chảy tràn chén, ánh đèn hoa lệ. Trình Trì mắt mờ say rượu, nâng chén rượu từ xa kính cố nhân, nói với Đào Miên ngồi bên phải, ta già rồi, Tiểu Đào đạo trưởng vẫn là Tiểu Đào đạo trưởng.

Rượu trên yến tiệc ngọt ngào, Đào Miên không khỏi uống nhiều. Hắn ôm chặt bình rượu không buông, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của Trình tông chủ.

Đào Miên mở to đôi mắt, cố gắng từ hình ảnh ông lão tóc mai điểm bạc trước mắt tìm lại bóng dáng chàng thanh niên ngốc nghếch năm xưa.

Hắn nói ngươi không già, Cố Viên cũng không. Ở chỗ ta, các ngươi mãi mãi khí thế ngút trời.

Đào Hoa Tiên Nhân dùng ngón trỏ chạm vào giữa trán mình.

Trình Trì cười, cười lớn, giả vờ không để ý lau đi ánh nước khóe mắt. Mọi người chỉ cho rằng tông chủ và tiểu đạo trưởng đàm đạo vui vẻ, yến tiệc càng thêm náo nhiệt, chỉ có Đào Miên từ từ đặt bình rượu xuống.

Một năm sau, Trình tông chủ viên tịch.

Hỉ sự vừa qua, tang sự ập đến, toàn tông môn dao động bất an. May mắn thay, Trình Trì đã sắp xếp ổn thỏa từ trước. Một tờ lệnh truyền ngôi tông chủ đã thay đổi số phận của một thiếu niên.

Trình Trì cũng được an táng trong tông môn, bên cạnh tông chủ tiền nhiệm Cố Viên. Ngày hôm sau khi hạ huyệt, người ta phát hiện trước hai tấm bia mộ, mỗi nơi đều có một cành đào rực rỡ.

Ba ngày sau lễ an táng của Trình tông chủ, Đào Miên gặp được Lục Viễn Địch.

Hai mươi năm sau, cái tên Lục Viễn Địch sẽ vang danh nhân gian. Là một nữ đế, nhan sắc và quyền lực của nàng khiến vô số người đổ xô theo đuổi. Cả đời nàng không lấy xuất giá, cũng chưa từng bày tỏ tình cảm với ai, thế nhân đều cho rằng nàng một lòng cầu đạo, đoạn tình tuyệt ái.

Chỉ đến lúc cuối đời, nàng dùng một nhành hoa khắc lên vách đá câu chữ cuối cùng - từ nay về sau, đừng tương tư nữa.

Người nàng nhớ nhung là ai, trở thành bí ẩn, cùng thi thể nàng hóa tro bụi.

Đương nhiên hiện tại Lục Viễn Địch chỉ là một tiểu tặc trộm gà còn bị Đào Miên bắt tại trận buộc phải ở lại núi Đào Hoa làm việc khổ sai.

Ban đầu Đào Miên không có ý định gì với Lục Viễn Địch. Nếu không phải nàng cố tình bắt cóc Ô Thường Tại trong lồng gà - một con gà đen sáu trăm tuổi, Đào Miên cũng không treo ngược nàng lên.

Phê bình bằng miệng xong, Đào Miên cởi dây, chuẩn bị thả tiểu cô nương đi.

Hệ thống mấy chục năm không có động tĩnh bỗng nhiên online.  

[Phát hiện nhân loại có tư chất làm đệ tử, cách ký chủ chưa đến mười bước.]

… Mười bước?  

Đào Miên lập tức lao về phía Lục Viễn Địch như một mũi tên.  

Lục Viễn Địch vừa mới xoay vai làm nóng người, thấy cảnh đó mà giật bắn mình, tên này lại phát điên gì nữa đây?  

“Nếu ngươi muốn xin lỗi ta, vậy thì ta miễn cưỡng…”  

Còn chưa nói xong, nàng đã thấy Đào Miên cúi người ôm chặt lấy Ô Thường Tại dưới chân mình, nước mắt lưng tròng.  

“Ô Thường Tại! Quả nhiên ngươi chính là đồ đệ tiếp theo của ta rồi! Ngươi cứ yên tâm, vi sư nhất định dốc hết sức mình, đào tạo ngươi thành gà tinh lợi hại nhất trong vòng trăm dặm!”  

Lục Viễn Địch: ?  

Hệ thống: […]  

[Nhắc nhở ký chủ, do giới hạn cấp độ, hiện chưa mở khóa chức năng bồi dưỡng đệ tử phi nhân loại.]

[Chúc mừng ký chủ, nhận được đệ tử thứ hai.]

[Tên đệ tử: Lục Viễn Địch.]

[Thân thế: Hậu duệ hoàng thất tiền triều.]

[Tư chất: Thượng phẩm Phong linh căn.]

[Bối cảnh: Lục Viễn Địch là trưởng nữ của hoàng đế tiền triều Lục Phóng. Đại tướng quân Lý Ly mưu phản, phế bỏ hoàng thất, lập bù nhìn, đổi quốc hiệu. Phụ thân và huynh đệ của Lục Viễn Địch đều bị thảm sát.  

Hoàng hậu Hứa thị phó thác nữ nhi, một ma ma trong cung mang theo trưởng công chúa Lục Viễn Địch trốn chạy. Giữa thời loạn, hai người thất lạc, sau đó Lục Viễn Địch được một lão ăn mày nhận nuôi.  

Không may, lão ăn mày bệnh chết, từ đó Lục Viễn Địch lang bạt đến núi Đào Hoa.]

[Thông tin đệ tử Lục Viễn Địch đã được cập nhật, mời ký chủ tận tâm bồi dưỡng.]

[Chúc mừng ký chủ mở khóa phần thưởng: Kiếm pháp Phi Liêm *1, tâm pháp Vũ Ngưng *1, tiên pháp Đả Thần *1.]

Thì ra đồ đệ là Lục Viễn Địch.  

Thấy rõ sự thất vọng lộ rõ trên mặt Đào Miên, Lục Viễn Địch tức đến mức nhảy dựng.  

“Mặc dù không hiểu ngươi đang lên cơn gì, nhưng ta có một cảm giác rất mạnh rằng mình không được xem trọng.”  

Đào Miên mặt mày ủ dột.  

“Cảm giác của ngươi chính xác lắm.”  

“Hả? Ngươi đúng là…”  

“Được rồi, Nhị Nha.” Đào Miên vỗ nhẹ lên gáy tiểu cô nương, ra hiệu nàng bình tĩnh. “Ta có tin vui cho ngươi đây, đừng kích động. Từ hôm nay, ngươi chính là nhị đồ đệ của ta, Đào Miên.”  

“Ta không phải Nhị Nha! Ta có tên đàng hoàng! Ta là Lục Viễn Địch!”  

“Được rồi, Lục Nhị Nha.”  

“…”  

Lục Viễn Địch bực thì bực, nhưng đầu óc nàng vẫn tỉnh táo. Nàng chưa rõ làm đồ đệ của hắn có lợi ích gì, nhưng có một chỗ ăn chực miễn phí, nàng không có lý do gì để từ chối.  

“Làm đồ đệ của ngươi có bao ăn bao ở không?”  

“Tất nhiên. Phong cảnh sơn thủy hữu tình, suối xanh róc rách, trải nghiệm dịch vụ năm sao, tận hưởng cuộc sống thượng lưu.”  

“Sao nghe giống lừa đảo vậy…”  

“Ngươi nói linh tinh. Ta, Đào Miên, đường đường nam tử hán đại trượng phu, xưa nay không lừa trẻ con.”  

“Đào Miên? Miên trong *miên miên tư viễn đạo à?”  

“Là Miên trong **ngã túy dục miên.”  

(*) Trích trong bài thơ của Lý Bạch, ý chỉ nhớ nhung khôn nguôi về một nơi xa xôi.  

(**) Trích từ thơ của Lý Bạch, nghĩa là “Ta say, muốn ngủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play