“Trời đất ơi, Tiểu Bảo? Sao lại ngồi dưới đất? Ai cho ngươi ngồi như thế!? Chẳng phải mẹ đã nói không được rồi sao!”
Vừa bước vào phòng, mẹ của Miêu Hòa đã thấy Tiểu Bảo, đứa con bé bỏng của mình, đang ngồi trên sàn nhà với bộ quần áo lấm lem đầy bụi bẩn. Đầu xuân trời vẫn còn lạnh, mà giờ lại là chiều muộn, không khí ẩm ướt thế này chắc chắn sẽ khiến đứa bé bị ốm! Còn nhìn qua bên kia, một đứa bé khác, chừng hai tuổi, trắng trẻo mập mạp, đang được mẹ nó – thím hai của Miêu Hòa, Trương Miên – ôm chặt trong lòng một cách cưng chiều.
Như thế đã đủ bất công rồi, vậy mà hai tay Tiểu Bảo lại trống không, chẳng có gì để ăn. Trong khi đó, đứa bé kia lại đang được đút cháo nóng hổi! Lẽ ra con trai bà phải nhận được nhiều sự quan tâm hơn, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Vậy mà, bà cụ có vai vế lớn nhất trong nhà lại tỏ vẻ như không nhìn thấy gì. Khi mẹ của Miêu Hòa bước vào, bà cụ chỉ khẽ liếc mắt, vẻ mặt lạnh lùng không có gì lạ lẫm. Mẹ Miêu Hòa chỉ biết nuốt giận vào lòng, vội bước nhanh đến bế Tiểu Bảo lên, sau đó mới cất lợi chào bà cụ và nhị tẩu.
Thấy sắc mặt của mẹ Miêu Hòa rõ ràng rất tệ, Trương Miên cười nói: “Ôi trời, Tiểu Bảo ba tuổi nghịch ngợm quá, không giữ nổi, cứ để nó chơi thoải mái đi. Vừa nãy nó còn gọi mẹ nó đấy, ta cứ tưởng đệ muội ra ngoài sẽ mang đồ ngon về nên bảo để bụng đói đợi ăn.”
Nói xong, Trương Miên lại bật cười.
Nhà chi thứ ba có một người tai tiếng như Miêu Hòa, đến mức khiến chồng bà ta là Miêu Hưng cũng bị người ta chỉ trỏ khi làm việc ở trấn. Vậy mà vẫn muốn được đối xử như đứa con trai đang nằm trong lòng bà ta ư? Đúng là mơ tưởng! Hơn nữa, điều kiện của nhà bà ta tốt hơn những nhà khác chẳng phải là nhờ có Miêu Hưng làm việc ở trong trà lâu trên trấn hay sao? Con trai bà ta, Miêu Toàn, cũng theo cha vào trà lâu làm việc, có chỗ dựa vững chắc nên gia đình mới khá lên. Chỉ riêng điều này thôi đã đủ để bà ta có lý do lấy những thứ tốt nhất trong nhà dành cho con trai mình, chuyện đó là lẽ đương nhiên!
Trong lòng mẹ Miêu Hòa tràn ngập phẫn uất, nhưng bà ấy vẫn phải nuốt xuống, bởi ngay sau đó, bà cụ đã nghiêm mặt nói: “Đã nói rõ ràng với Hòa ca nhi chưa? Nếu nó còn làm mất mặt thêm lần nào nữa, thì từ nay về sau đừng về nhà nữa! Về đây, ta cũng chẳng thèm nhận nó!”
Mẹ của Miêu Hòa ôm chặt Tiểu Bảo, gượng gạo trả lời: “Hòa ca nhi sẽ không làm vậy đâu.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT