Bỗng nhiên câu chuyện chuyển sang vấn đề tiền bạc nên mẹ Miêu Hòa ngơ ngác: “Tiền gì cơ?”
Miêu Hòa đáp, vẻ mặt đầy chán chường: “Tiểu Bảo là đệ đệ ta, chuyện này không cần bàn cãi. Ta không muốn chỉ vì nói không tính là huynh đệ mà khiến Tiểu Bảo sau này gặp phải vận xui. Chắc mẹ cũng không mong như vậy, đúng không? Nếu nói là giúp đỡ thì không được, nhưng nếu là bù sính lễ, mẹ cứ nói thẳng con số, ta sẽ đi hỏi Dương Đại Lang.”
Nghe Miêu Hòa nói thế, sắc mặt mẹ cậu lập tức sa sầm, giọng điệu trở nên gay gắt hẳn: “Ngươi đang nói nhảm nhí gì thế!? Chỉ là giúp đỡ nhà mẹ đẻ thôi, sao khiến Tiểu Bảo gặp vận xui được!? Là ca ca mà mở miệng ra là lại nói những lời độc địa như vậy à!?”
“Ta chỉ đang nghĩ cho Tiểu Bảo thôi. Lúc trước, chẳng phải có vị hòa thượng nào đó đến hóa duyên ở thôn mình sao? Người đó đã nói không được tùy tiện gây khẩu nghiệp mà. Nhưng nếu mẹ không bận tâm thì cũng được, giúp đỡ thì giúp đỡ. Chỉ là sau này đừng trách ta không nhắc trước.”
Nhắc đến đây, mẹ Miêu Hòa cũng nhớ ra. Vài năm trước, thật sự có một vị hòa thượng đến hóa duyên trong thôn. Ông được trưởng thôn đón tiếp rất trọng thị, mời dùng vài bữa cơm chay, sau đó giảng một bài pháp cho dân làng. Ông nói về việc phải kính trời kính đất, về khẩu nghiệp, hình như đúng là có chuyện như vậy.
Mẹ Miêu Hòa bỗng trở nên lưỡng lự. Tiểu Bảo là đứa con mà bà ấy đánh đổi sức khỏe mới sinh ra, là bảo bối của bà ấy. Từ nhỏ, Tiểu Bảo đã yếu ớt hơn những đứa trẻ khác. Bà ấy muốn kiếm chút thịt từ chỗ Hòa ca nhi cũng chỉ để nuôi Tiểu Bảo cho mập mạp, khỏe mạnh mà thôi. Nhưng giờ nghe Hòa ca nhi nói vậy, nếu thật sự vì chuyện này mà rước phải vận xui, liệu chỗ thịt bà ấy định mang về còn dám để Tiểu Bảo ăn hay không đây?
Theo quan niệm của người hiện đại, việc báo hiếu cha mẹ không phân biệt trước hay sau khi cưới. Thế nhưng, Miêu Hòa thấy có vẻ như mẹ nguyên thân đang muốn biến mình thành một “máy ATM” lâu dài thì đúng hơn. tìm một “máy ATM” lâu dài thì đúng hơn. Nếu cậu đồng ý chuyện này, người chịu thiệt không chỉ có mình cậu mà còn cả Dương Đại Lang. Chẳng phải vừa rồi bà ấy đã lấy chuyện nhà họ Dương ra làm cớ sao?
Miêu Hòa không muốn Dương Đại Lang vì mình mà vướng thêm rắc rối. Cậu làm được gì để ngăn cản thì sẽ cố làm. Hơn nữa, cậu cảm thấy bản thân đã dùng cơ thể này thì cũng nên đáp lại ân tình nuôi dưỡng. Nếu mẹ cậu chịu nói ra một con số, cho dù được xem là bù sính lễ, cậu sẵn sàng trả. Như thế cũng xem như trả hết ân tình mà cơ thể này đã nhận được.
Lúc này thấy mẹ nguyên thân vẫn còn đang do dự, Miêu Hòa lại thúc thêm một câu: “Vừa hay, hôm qua Đại Lang bắt được một con gà rừng, trông cũng khá khỏe mạnh. Mẹ mang về nấu canh cho Tiểu Bảo để bồi bổ đi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT