Trời vừa hừng sáng, tiếng gà gáy tranh nhau vang vọng khắp thôn làng. 

Ở chốn đô thị hiện đại, âm thanh này không dễ mà nghe được. Những ngày qua, Miêu Hòa đều dựa vào tiếng gà gáy để đoán định thời gian. 

Cho dù lúc này không ai quản lý chuyện cậu thức hay ngủ, cậu cũng không cần tính thời gian lên tàu cao tốc để đi làm nữa, nhưng chắc đây là thời gian sinh học của cơ thể này, Miêu Hòa lăn qua lăn lại mấy lần trên giường, sau đó xoa xoa mắt, quyết định thức dậy làm việc. 

Dù sao trời còn rất lạnh.

Thời tiết đầu xuân còn se lạnh, nếu không buồn ngủ, dù có trốn trong chăn vừa nặng vừa dày cũng không thể cản được luồng gió lạnh len vào nhà. Miêu Hòa bước xuống giường, cậu rùng mình làm ấm người xong mới chậm rãi đến phòng bếp sau nhà đun nước rửa mặt. 

Cậu vẫn chưa quen với việc rửa mặt bằng nước giếng lạnh buốt như những người dân xung quanh, thà tốn chút thời gian, chất củi, nhóm lửa lấy hơi ấm, đun chậu nước nóng xong còn có thể lau người sạch sẽ.

Miêu Hòa có thói quen sống sạch sẽ như vậy đã biết cậu chắc chắn không phải đứa bé lớn lên ở nông thôn. Hiện tại, căn nhà đất này chính là điển hình của một gia đình nông thôn, vừa mộc mạc vừa đơn sơ. 

Không biết căn nhà đất này được cố định bằng cách nào, trên nóc nhà được dùng cỏ khô bện lại, cũng có thể che mưa chắn gió, nhưng mùi hôi của đất cứ quanh quẩn ở chóp mũi. Ở phía đông, một cửa sổ luôn mở, cánh cửa phải dùng một thanh gỗ để chống, đó chính là nguồn sáng duy nhất cho căn nhà. Đồ đạc trong nhà cũng rất sơ sài, ngoài phòng chính ra cũng chỉ có hai gian phòng. 

Gian nhà chính dùng để làm bếp và phòng khách, chỉ có một bộ bàn ghế để ăn cơm, bên cửa sổ có vài tủ nhỏ để cất đồ lặt vặt. Phòng ở phía đông dùng làm phòng ngủ, bên trong có một chiếc giường gỗ đơn và một chiếc rương gỗ đựng quần áo. Phòng phía bắc phía sau căn phòng chính dùng để đựng gia vị và dụng cụ nấu ăn. Căn bếp được làm từ bùn đất, không có gạch, kiểu trang trí mộc mạc hệt như hàng trăm năm về trước. 

Thật vậy, y phục của Miêu Hòa sau khi rời giường được may bằng vải thô, gồm áo ngắn và quần dài, thắt thêm chiếc dây lưng ở eo, trông giản dị lại chất phác. Tóc cậu rất dài, đành phải học cách búi tóc như những người xung quanh, cậu dùng dây vải buộc thành búi, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người cổ đại. 

Nhưng người cổ đại thì cũng được đi, Miêu Hòa bị tai nạn xe nên mới trọng sinh đến đây, sau khi kinh hoảng xong thì phát hiện, cậu, lại còn thay đổi giới tính…

“Hòa ca nhi, dậy chưa!? Mở cửa cho thím hai nhanh lên!” 

Đấy, lại là cách gọi đó. Ở đây, tất cả mọi người đều gọi cậu là “Ca nhi”. 

Theo hiểu biết của Miêu Hòa, cậu chưa từng biến từ “Ca nhi”. Tuy nhiên, tại thế giớ này, “Ca nhi” chính là giới tính thứ ba, cơ thể thì giống như hán tử, nhưng so ra vẫn gầy yếu một chút, nhưng lại có khả năng của nữ nhân, mang thai sinh con! 

Đáng tiếc, ca nhi thường yếu hơn hán tử, khả năng sinh con cũng không bằng nữ nhân, thậm chí khả năng khiến nữ nhân mang thai cũng khá kém. Chính vì thế, “Ca nhi” trở thành giới tính không được mong đợi nhất ở đây. 

Thế nhưng có một ưu điểm giúp ca nhi còn một chút đường sống, chính là thân nam mà tướng nữ. Ca nhi bình thường đều đẹp hơn hán tử, thậm chí còn xinh xắn hơn những bé gái. Có vài hán tử có điều kiện không tốt vẫn muốn lấy ca nhi về nhà.

“Ầm ầm ầm!!! Có ai ở nhà không!!! Lên tiếng đi!!!” 

Tiếng đập cửa dồn dập không ngừng, Miêu Hòa lau mặt, cậu thở dài, bước nhanh về phía cửa trước sân. 

Cửa vừa mở, một bà thím trung niên dáng người đẫy đà, tay cầm một chiếc giỏ, vẻ mặt không vui đang đứng chờ.

Thấy Miêu Hòa mở cửa, bà ấy vừa lên tiếng đã bô lô ba la giáo huấn. 

“Ngươi bị câm à, lên tiếng trả lời tốn sức lắm hả? Chờ lâu vậy mà không lên tiếng, ai mà biết có người ở trong không. Thím nói ngươi nghe, đừng có nghĩ đến chuyện không đâu nữa, sống yên ổn với Đại Lang đi! Nếu không nhà họ Dương bọn ta cũng không phải người dễ bắt nạt, nhất định sẽ không tha cho ngươi!!!”

Miêu Hòa chỉ cười gượng mà không nói lại lời nào. 

Người này đã nói là không dừng lại được. Trong lúc càu nhàu, thím hai cũng móc từ trong giỏ ra hai cái bánh cứng, nhét vào tay Miêu Hòa, thật sự là mang đồ ăn đến. Miêu Hòa không muốn nhận lắm nhưng vẫn phải nhận, cậu định nói vài câu, cuối cùng vẫn không nói gì. 

Bà thím thấy Miêu Hòa như vậy chỉ tức giận hừ một tiếng, cảm thấy người này hết cứu nổi rồi, bà ấy càng nghiêm nghị hơn. 

“Thế nào, định cãi lại à? Bộ thím nói sai hả? Được rồi, nếu ngươi đã không muốn nghe, thím cũng nói thẳng với ngươi!!! Ta đã chào hỏi với người trong thôn hết rồi, nếu ngươi còn muốn chạy trốn hay làm mấy chuyện không ra gì nữa cũng không qua mặt được người khác đâu! Lần sau Đại Lang có muốn bảo vệ ngươi, người làm thím như ta tuyệt đối không cho phép, ta sẽ thẳng tay chặt đứt chân ngươi, biết chưa!?” 

Bà thím nói xong thì trợn trừng mắt, lúc này mới nổi giận đùng đùng rời đi. 

Miêu Hòa khẽ sờ mũi, rồi đóng cửa với vẻ mặt ngơ ngác, cậu cũng không biết phải làm gì hơn. 

Ba ngày qua cậu đều đối mặt với trận chiến này, cũng đã quen rồi. Cậu cũng không biết khi nào mới có thể xóa bỏ cái tiếng xấu của cơ thể này nữa. 

Dựa vào trí nhớ nhận được sau khi tỉnh lại, đời trước của cơ thể này cũng tên là Miêu Hòa, cậu ta đã làm mấy chuyện khiến người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, danh tiếng xấu không chịu được. 

Nói một cách đơn giản, trước khi Miêu Hòa kết hôn, câu ta đã từng yêu đương với hán tử, chẳng còn giữ được sự trong sạch. Sau khi bị ép gả vào nhà họ Dương, cậu ta vẫn lén lút qua lại với hán tử kia. Thậm chí trong đêm mưa gió, cậu ta còn chạy đến trấn trên tìm hán tử kia, còn trộm bạc của nhà phu lang mới cưới. Nhưng vì té xuống rãnh, chân bị trẹo, không chạy được, cậu ta chịu lạnh trong mưa xuân một đên, bệnh nặng một trận, sau khi tỉnh lại thì người cũng mất mà đổi thành Miêu Hòa bây giờ. 

Vì vậy sau khi Miêu Hòa biết rõ tình hình của cơ thể này, cậu vô cùng lúng túng 

Trong thế giới này không thuộc về bất kỳ triều đại nào trong lịch sử, môi trường xung quanh vẫn khá giống với hiểu biết của Miêu Hòa về thời cổ đại. Những gia đình có điều kiện tốt có thể nạp thiếp, nhưng đa số mọi người chỉ cưới một người vợ. Sau khi kết hôn, cho dù là nam hay nữ, việc ngoại tình hoàn toàn được xem là tội lỗi tày trời. 

Nếu trong làng có ca nhi không tuân thủ quy tắc, mập mờ không rõ với hán tử, chắc chắn sẽ bị người ngoài làng xem thường tác phong của thôn Miêu gia, ảnh hưởng đến việc cưới gả của hán tử ca nhi khác. Nếu người trong thôn bắt gặp, chỉ lên tiếng mắng vài câu cũng đáng, huống hồ đây lại là gia định mà Miêu Hòa đã gả vào - nhà họ Dương.”

Nhà họ Dương là một trong số gia đình ngoài họ trong thôn Miêu gia, mấy chục năm trước bọn họ chạy nạn thì quyết định an cư lạc nghiệp ở đây, các thế hệ đều dựa sống dựa vào nghề săn bắn. Bà thím vừa nãy mắng Miêu Hòa chính là thím hai Dương, ngươi bên chồng của Miêu Hòa. Sau khi bắt Miêu Hòa về, chỉ cần Dương Đại Lang không có ở nhà, ngày nào thím hai Dương cũng ghé đến để giám sát và dạy dỗ.

Thế nên Miêu Hòa có thể chửi bới lại bà ấy được sao, ngại quá, cậu cũng không có mất mặt như vậy. 

Ở hiện đại, Miêu Hòa là một cậu trai tính tình dịu dàng. Nhìn thì có vẻ lạc quan, nhưng đám bạn cay độc của cậu lại nói đôi khi cậu bị thần kinh thô, nhưng ba mẹ cậu mất sớm, cậu được ông bà nội nuôi lớn. Vậy nên, dù thế giới quan của cậu không hoàn toàn xuất sắc nhưng cũng có thể được xem là đúng mực. 

Cũng vì thế, cậy đã xuyên đến được mấy ngày mà vẫn cảm thấy bị mắc kẹt trong hoàn cảnh hiện tại. 

Rất đơn giản, cậu có một phu lang tên là Đại Lang, nghe nói sau khi nguyên thân bị bệnh nặng, để góp tiền thuốc, hắn không thể không lên núi săn thú, đã mấy ngày không về nhà. Với một thế thân như Miêu Hòa thì Đại Lang là một người xa lạ. 

Còn chạy trốn à? Hãy nhớ đến lời của thím hai Dương đi. 

Nguyên thân chạy trốn một lần, danh tiếng đã xấu không còn gì nữa, nếu chạy trốn thêm lần nữa, cậu cũng thấy tội nghiệp thay cho nhà họ Dương. 

Dù sao thím hai Dương nói cũng rất đúng, Dương Đại Lang cũng không có lỗi với Miêu Hòa của lúc trước. 

Lúc danh tiếng của nguyên thân vô cùng tệ hắn vẫn chấp nhận cưới về, cưới về xong cũng không để người ta lao động chân tay, còn lo ăn lo uống, hoàn toàn dựa vào công việc săn bắn của bản thân để sống. Dù là như vậy, nguyên thân vẫn bỏ trốn, sau khi được tìm về, Dương Đại Lang cũng đồng ý chữa bệnh cho nguyên thân. Cho dù tính cách có như thế nào, người này vẫn là một người có trách nhiệm nhỉ? 

Nghĩ đến đây, Miêu Hòa cảm thấy bản thân mình vô tội, Dương Đại Lang chắc còn vô tội hơn. 

Mà thật ra, với cơ thể nhỏ bé này của Miêu Hòa, cậu cũng không chạy được bao xa. 

Cơ thể này giống như trẻ vị thành niên vậy, gầy tong gầy teo, vai không gánh nổi việc nặng nhọc, vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hẳn, đi trên đường vẫn còn tập tễnh. Thế này mà muốn trốn thì trốn được bao xa? Trốn được đến đâu chứ? 

Hơn nữa, nếu xui xẻo chạy trốn thất bại, thím hai Dương cũng nói rồi, sẽ chặt đứt chân của cậu. Mà lúc trước bà ấy đã nói, người trong thôn Miêu gia sẽ không bảo vệ nguyên thân, nếu nhà họ Dương đánh đập thật, có khi Miêu Hòa sẽ bị đánh gần chết. 

Miêu Hòa tỉnh lại mấy ngày, nghĩ tới nghĩ lui, cậu đành phải bỏ qua việc chạy trốn ra khỏi kế hoạch của mình. 

Cơ mà nếu không chạy, vấn đề lại trở về như cũ rồi, phải làm gì với Dương Đại Lang đây? Dù kiếp trước Miêu Hòa là đồng tính cũng không thể gặp ai cậu cũng chấp nhận được. 

Mà nguyên thân si tình đến mức không tiếc vứt bỏ danh tiếng của mình để ngoại tình với bạch nguyệt quang, mấy ngày qua Miêu Hòa cũng không dám phá vỡ chuyện này. Cậu sợ rằng nếu bị người khác phát hiện mình đã hoán đổi linh hồn với nguyên thân, người ta sẽ mời nữ vu đạo sĩ các kiểu đến thiêu chết cậu. 

Nhưng nếu không phá vỡ hình tượng này, địa vị của cậu trong nhà họ Dương sẽ không tốt lên, mà cậu cũng không thể đòi hòa ly được. Nghĩa mà xem, là một người chồng, cậu cũng không chịu nổi việc nhìn nửa kia của mình mãi luôn mong nhớ đến kẻ thứ ba nào đó ở bên ngoài sau đó còn đòi ly hôn. Người bình thường gặp phải chuyện này, chắc chắn cũng phải ngăn chặn chuyện đó để giữ mặt mũi, đúng chứ? 

Thế nên, phải ở đây thêm một khoảng thời gian nữa. 

Phải ở cho đến lúc cậu có thể thể hiện bản thân hoàn toàn hết tình cảm với người yêu cũ, làm dịu đi sự bất an trong lòng Dương Đại Lang thì mới có thể nhắc đến chuyện hòa ly được một chút. Còn về cuộc sống trước khi hòa ly thành công, có lẽ chỉ có thể xem tình hình thế nào rồi làm thôi. 

Miêu Hòa không biết gì về tính cách của Dương Đại Lang, rõ ràng nguyên thân hoàn toàn không để ý đến người này. Cậu chỉ hy vọng hán tử có tính trách nhiệm này sẽ không dễ tức giận và bạo lực gia đình. 

Haiz, rõ ràng cậu xuyên qua đến thế giới hòa bình không có chiến tranh mà sao ở đâu cũng nguy hiểm thế này. 

Cậu mặt ủ mày chau suy nghĩ một hồi rồi trở vào bếp. 

Lúc này nước đã được đun nóng, cậu lấy một gáo, thêm chút nước lạnh vào rồi tiếp tục lau người. Lau người xong, cậu thoải mái một chút. Đợi đến khi nước còn lại trong nồi sôi lên thì đổ ra mát và mang ra bàn trong phòng khách. Thím hai Dương mang đến mấy chiếc bánh cứng ngắc, không ngâm nước nóng thì Miêu Hòa thật sự cắn không nổi. 

Thế mà chỉ mới gặm bánh được một nửa, ngoài cửa đã có tiếng động. Hình như có người ở ngoài mở cửa vào. 

Không gọi cửa mà đã mở cửa thế này, cả người Miêu Hòa hơi rung lên. 

Trong đầu cậu nghĩ, chắc là Dương Đại Lang về nhà rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play