Hôm sau, Miêu Hòa dậy rất sớm. Chắc hẳn vì trong lòng có điều trăn trở, vừa nghe thấy tiếng gà gáy từ xa, cậu đã tỉnh dậy ngay. Dương Đại Lang thậm chí còn dậy sớm hơn, khi Miêu Hòa tỉnh giấc, hắn đã chuẩn bị sẵn một chậu nước nóng để cậu rửa mặt.
Miêu Hòa cũng không khách sáo. Trong lòng cậu nghĩ, có qua có lại, sau này khi đã trồng rau thành công, nhất định sẽ cho Dương Đại Lang ăn thật nhiều. Bị bệnh thì chữa bệnh, không bị bệnh thì bồi dưỡng sức khỏe. Bởi những cây rau trồng từ Tức Nhưỡng thật sự rất có lợi cho cơ thể.
Nhưng mọi chuyện vẫn phải cần thêm thời gian. Để che giấu sự tồn tại của Tức Nhưỡng, ở giai đoạn đầu Miêu Hòa còn rất nhiều việc để làm. Sau bữa sáng, cậu đã ra sân sau, nhìn Dương Đại Lang xới đất. Vì chân cậu bị thương, nên tất nhiên Dương Đại Lang không cho phép Miêu Hòa động tay vào việc gì. Hắn còn mang một chiếc ghế thấp để cậu ngồi quan sát.
Những lúc không lên núi săn thú, Dương Đại Lang tương đối rảnh rỗi. Nhà họ Dương không có ruộng đất. Vì bọn họ là người khác họ chuyển đến thôn, mà từ lâu thôn Miêu gia đã có quy tắc: Nếu người khác họ muốn mua đất ở thôn thì phải trả ngân lượng gấp đôi, ngay cả đất hoang cũng không ngoại lệ. Quy tắc này được đặt ra để giữ chặt ruộng đất trong tay người nhà họ Miêu.
Chính vì thế, mặc dù nhà họ Dương đã sống ở đây qua mấy thế hệ, nhưng cũng không tha thiết việc mua đất. Một là vì nghề săn bắn có thể đủ nuôi sống mà mà không cần phụ thuộc vào ruộng vườn. Hai là số tiền phải trả cho đất quá cao, khiến họ cảm thấy không đáng, thà tiết kiệm số tiền đó để sắm sửa đồ tốt cải thiện cuộc sống.
Dựa vào những lý do này, cuộc sống của nhà họ Dương luôn khá tốt. Dù ngoài thịt ra, những lương thực khác đều phải dùng tiền để mua, khiến chi phí sinh hoạt cao hơn người trong thôn, nhưng có thể nói là kiếm nhiều tiêu nhiều. Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, cuộc sống của họ thật sự có phần dư dả hơn so với các gia đình khác trong thôn.
Cho đến khi xảy ra tai họa nghiêm trọng khiến cha của Dương Đại Lang qua đời, việc này khiến mọi người kinh hãi! Dù sao, việc phải đối mặt với hai con hổ lớn cùng một lúc không phải chuyện thường gặp. Tai họa này đã cướp đi ba hán tử, hai người có thể trở về đã là rất may mắn rồi.
Từ đó về sau, dân làng vốn đang ngưỡng mộ nhà họ Dương mới nhận ra rằng việc vào núi săn thú nguy hiểm hơn nhiều so với làm ruộng. Dù cuộc sống có vẻ tốt đẹp,nhưng chỉ cần một biến cố xảy ra là không chết cũng tàn. Từ khá giả có thể biến thành nghèo khó chỉ trong chớp mắt, còn ảnh hưởng đến cả thế hệ sau, thật sự không ổn định. Vì vậy, đến đời Dương Đại Lang, việc cưới hỏi của các hán tử nhà họ Dương gặp rất nhiều khó khăn.
Nhắc đến đại đường đệ của Dương Đại Lang, Dương Đại Đồng, cậu ta là con trai cả của thím hai Dương, đã lấy vợ và sinh hai đứa con trai. Cậu ấy cũng không làm nghề săn bắn nữa. Sau tai họa lần đó, thím hai Dương đã vô cùng sợ hãi. Từ khi Dương Đại Đồng còn nhỏ, bà ấy đã ép cậu ấy học nghề mộc từ ông Lý, làm đồ nội thất và nông cụ. Nhờ đó, cậu ấy lập gia đình còn sớm hơn Dương Đại Lang.
Những chuyện này đều là câu chuyện ngoài lề. Nói đến việc Dương Đại Lang xới đất, hắn làm vừa nhanh vừa tốt, chẳng mấy chốc đã gần như xử lý xong toàn bộ đất ở sân sau. Tuy nhiên, có một chỗ đất khá mềm, đó chính là nơi hôm qua Miêu Hòa đã đào một cái hố rồi lấp lại. Có lẽ ban đầu Dương Đại Lang không để ý đến điều này, nhưng đến khi xới một nhát vào chỗ đó, hắn đột nhiên liếc nhìn Miêu Hòa, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ.
Miêu Hòa vừa né tránh ánh mắt của Dương Đại Lang, vừa cười khan: “Sao thế? Khát nước à? Ta… Ta đi lấy nước cho ngươi!”
Vừa đứng lên, cậu đã bị gọi lại: “Không cần. Ngồi yên đi.”
Miêu Hòa không dám chọc vào “râu hổ”, cậu ngoan ngoãn đặt tay lên đùi ngồi yên tại chỗ. Để phá vỡ bầu không khí, cậu vội vàng đổi chủ đề: “À đúng rồi, sau khi xới đất, bên ngoài cần phải đào thêm một cái hố, rộng chừng một cánh tay thôi. Sau khi đào xong, ngươi nhặt chút lá rụng, cành cây chôn xuống, rồi tìm một miếng gỗ để đậy lên. Một thời gian sau, nó sẽ trở thành phân bón.”
Kiếp trước, sau khi Miêu Hòa thử nghiệm Tức Nhưỡng, cậu dần hứng thú với việc làm vườn và nấu nướng. Đối với vườn rau, cậu luon muốn gieo trồng hạt giống chất lượng tốt hơn, dù lúc ấy chỉ có thể trồng trong mấy chậu hoa trên ban công. Về phần nấu ăn, cậu cũng cố gắng nâng cao kỹ năng để tận hưởng nguyên liệu tốt trong tay, tránh lãng phí tài nguyên quý giá.
Miêu Hòa biết cách làm phân bón đơn giản. Vì sống ở thành phố, cậu không thể áp dụng những phương pháp phức tạp nên chỉ thử làm phân bón từ lá rụng. Cái hố đào thì được thay bằng hộp gỗ để giảm mùi. Cậu nghĩ một hồi, ở đây chắc mọi người dùng phân động vật làm phân bón, chứ không dù lá cây như cậu. Nhưng cậu làm như vậy không phải vì phụ thuộc vào phân bón, mà chỉ để che mắt người ngoài. Sau này, khi vườn rau của cậu tốt hơn người khác thì cũng dễ giải thích hơn.
“Hố phải sâu thế này, ở giữa phải chừa lại hai phần không khí, nắp gỗ cũng không được kín hoàn toàn, nếu không sẽ không đạt được hiệu quả!” Miêu Hòa làm ra vẻ nghiêm túc: “Đây là phương pháp của ta, chuyên dùng để trồng rau. Dùng thực vật bón cho thực vật, ngươi đừng nói với người ngoài nhé.”
Dương Đại Lang lau mồ hôi chảy xuống khóe mắt, hắn chỉ đáp lại một tiếng rồi tiếp tục công việc. Miêu Hòa nhìn thấy lưng áo hắn đã ướt đẫm một mảng lớn, lòng cậu chợt dâng lên cảm giác áy náy, cậu liền nói: “Hay uống chút nước đi. Đổ mồ hôi nhiều như vậy, phải bù nước ngay mới được.”
Ánh mắt tiểu ca nhi nhìn hắn đầy chờ mong, Dương Đại Lang khựng lại một chút. Tuy hắn cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn dừng tay, ngoan ngoãn đi lấy nước uống. Đồng thời, hắn cũng mang một ly nước đến cho Miêu Hòa.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Dương Đại Lang cũng hoàn thành xong việc xới đất. Miêu Hòa bắt đầu chỉ dẫn cho hắn cách gieo hạt theo từng hàng dọc theo mép đất. Cậu giải thích rằng đây là kinh nghiệm của mình: Trồng cây già trước, sau đó mới trồng cây non, như vậy chúng sẽ phát triển được tốt hơn. Đương nhiên, lời giải thích này chỉ là cái cớ để che giấu sự thần kỳ của Tức Nhưỡng mà thôi.
May mà Dương Đại Lang không hỏi nhiều, Miêu Hòa nói thế nào thì hắn làm y như vậy. Khi công việc mới chỉ làm được một nửa, bọn họ bất chợt nghe thấy tiếng người gọi ngoài cửa.
“Có ai ở nhà không? Hòa ca nhi ơi?”
Dương Đại Lang bảo Miêu Hòa cứ đợi ở sân sau, còn mình ra ngoài mở cửa. Một lúc sau, hắn dẫn theo một tiểu ca nhi cũng khá thanh tú vào sân sau. Tiểu ca nhi có làn da rám nắng, dáng người gầy gò, khóe mắt hơi rũ xuống, lúc nào cũng mang vẻ ngây thơ vô tội. Cậu ta đi theo sau Dương Đại Lang, bước chân rụt rè, không biết vì sợ hãi hay vì lý do gì khác, thi thoảng lại liếc trộm Dương Đại Lang.
Vừa thấy Miêu Hòa ở sân sau, người kia đã nhanh chân bước đến: “Hòa ca nhi, ngươi vẫn khỏe chứ? Nghe nói ngươi bị thương, ta lo lắng mãi. Nhưng mẹ ta không cho ta đến. Hôm nay hiếm lắm bà ấy mới lên trấn nên ta lén chạy qua đây.”
Miêu Hòa chỉ mỉm cười đáp lại
Ca nhi này tên là Miêu Mẫn, sống gần nhà Miêu Hòa. Hai người trạc tuổi nhau, cũng được xem là bạn lớn lên cùng nhau. Điều kiện nhà Miêu Mẫn lại kém hơn một chút, nhưng do hay đi theo Miêu Hòa, đa số quà vặt hay đồ chơi đều do Miêu Hòa chia sẻ với cậu ta, lâu dần Miêu Mẫn trở thành “cái đuôi” của Miêu Hòa.
Thế nhưng Miêu Hòa lại không biết nên đánh giá Miêu Mẫn thế nào.
Nguyên thân và Miêu Mẫn đều là ca nhi, lại thân thiết từ nhỏ, nên lời Miêu Mẫn nói rất dễ lọt tai nguyên thân. Trong chuyện giữa Miêu Viễn và nguyên thân, Miêu Mẫn thường xuyên thêm thắt câu chuyện. Chẳng hạn như chỉ một câu hỏi thăm đơn thuần của Miêu Viễn cũng bị Miêu Mẫn thêu dệt thành sự quan tâm đặc biệt. Biết nguyên thân thích nghe những lời này, Miêu Mẫn lại nói càng nhiều. Miêu Viễn có ý hay không thì không rõ, nhưng qua miệng Miêu mẫn, ý tứ đơn giản cũng bị phóng đại lên bảy, tám phần.
Chuyện này thì cũng thôi đi, vì dù sao tình cảm là chuyện cá nhân. Thích ai thì không thể trách người khác. Nhưng sau khi Miêu Hòa bị gia đình ép gả và nhà họ Dương, Miêu Mẫn lại còn nhúng tay vào.
Chuyện nguyên thân đã thành thân mà vẫn dây dưa không rõ ràng với Miêu Viễn, chính là do Miêu Mẫn làm cầu nối. Cậu ta nói muốn cùng Miêu Hòa lên trấn chơi, tiện thể chọn vài món đồ ca nhi cần dùng sau khi cưới. Thế nhưng, mục đích thật sự là đưa nguyên thân đến nơi Miêu Viễn đang học. Ngày đó, nguyên thân đợi đến khi Miêu Viễn tan học, lập tức lao đến kéo người lại để hỏi chuyện. Đúng lúc ấy, lại bị người trong thôn bắt gặp. Từ đó, lời đồn về sự dây dưa không rõ ràng này bắt đầu lan rộng khắp nơi.
Vậy nên, rốt cuộc Miêu Mẫn thật lòng đối tốt cho nguyên thân, hay chỉ đơn giản là lợi dụng cậu ta để trục lợi, bất chấp mọi điều đúng sai nhằm lấy lòng? Miêu Hòa nghĩ kỹ, cảm thấy khả năng thứ hai có vẻ nhiều hơn.
Dù sao đi nữa, giờ đây cậu vẫn phải đóng vai người bạn thân thiết của Miêu Mẫn: “Ta chỉ bị trật chân thôi, nghỉ ngơi một chút là được. Cảm ơn ngươi. Hôm nay tìm ta có việc gì không?”
Trước khi trả lời, Miêu Mẫn lén liếc nhìn Dương Đại Lang, thấy người kia vẫn đang tiếp tục làm việc, Miêu Mẫn mới nói nhỏ: “Có vài chuyện muốn nói với ngươi, Hòa ca nhi. Hay là… Chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi.”
Miêu Hòa chớp chớp mắt, cậu cảm thấy người này thật thiếu tinh tế. Chuyện nguyên thân chạy lên trấn dây dưa với Miêu Viễn rõ ràng cũng là do cậu ta chủ động giúp đỡ. Vậy mà giờ lại úp úp mở mở, thần thần bí bí ngay trước mặt Dương Đại Lang, chẳng phải khiến mình chịu thêm tiếng oan sao?
“Xin lỗi nha, chân ta không tiện lắm, có gì cứ nói ở đây được rồi.” Miêu Hòa khéo léo từ chối.
Gương mặt thanh tú của Miêu Mẫn thoáng bất ngờ, cậu ta vội vàng lắc đầu: “Cũng không có gì đâu. Chỉ là… Chỉ là hôm sự của ta đã được quyết định rồi, ta muốn đến báo tin cho ngươi một tiếng.”
Ở vùng quê, trẻ con không được bàn đến chuyện hôn sự sớm như trên trấn. Vì ở đây, bệnh tật hay tai họa xảy ra khá thường xyên. Nếu định thân sớm, không ai biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra, mà muốn thay đổi cũng chẳng dễ. Thêm vào đó, sính lẽ và hồi môn cần thời gian để tích góp, nên đợi đến khi đủ tuổi rồi mới định thân sẽ dễ dàng hơn.
“Thật sao? Vậy chúc mừng nhé, là hán tử nhà nào thế?” Miêu Hòa thuận miệng hỏi.
Miêu Mẫn ngại ngùng mím môi: “Là… Là A Lương ca nhà ông Giác.”
Hả? A Lương ca chẳng phải là cháu thứ hai của em Miêu Giác, đường đệ của Miêu Viễn sao! Họ vẫn còn sống chung nhà với Miêu Giác, chưa phân gia. Nhà họ làm nông, nhờ bọn họ làm nông nên mới có thể chu cấp cho chi nhà Miêu Giác tiếp tục con đường học hành và thi cử.
Nếu nguyên thân biết về hôn sự này, không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Lúc trước Miêu Lương cũng từng đi theo Miêu Viễn, nguyên thân lại chẳng hề biết hai người bọn họ đã thành đôi từ khi nào. Bây giờ, bạn thân lại có tình yêu trọn vẹn, nên duyên đôi lứa, còn nguyên thân thì trao nhầm niềm tin cho người không đáng, chẳng biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Dường như Miêu Mẫn không hề để tâm đến chuyện này, cậu ta ngại ngùng nói tiếp: “Lúc trước, ta cứ nghĩ mình phải gả đến thôn Vương gia bên cạnh. Ta là ca nhi, nhà lại nghèo, cha ta đòi sính lễ cao như vậy, ai mà để mắt đến chứ. Không ngờ, không ngờ A Lương ca thật sự đi xin cha mình, còn bị đánh một trận mới được đồng ý.
Miêu Hòa nghĩ đến “vai diễn” của mình, bèn nở một nụ cười yếu ớt: “Vậy không phải rất tốt sao. Tiệc cưới của ngươi, ta nhất định sẽ đến.”
“Ừ! Ngươi nhất định phải đến đấy! Còn nữa, đến lúc đó, Viễn ca cũng sẽ có mặt.” Đến câu cuối, Miêu Mẫn hạ giọng nói nhỏ.
Miêu Hòa cảm thấy khó hiểu. Có phải Miêu Mẫn chính là fan couple của nguyên thân và Miêu Viễn không? Hơn nữa còn là fan cuồng, nhất quyết muốn Miêu Hòa “cắm sừng” Dương Đại Lang, không hiểu vì cái gì mà cậu ấy lại nhiệt tình như vậy.
Miêu Hòa cười khan: “Vậy thì sao? Đại Lang cũng sẽ đi với ta mà.”
Miêu Mẫn liếc nhìn Dương Đại Lang đang ở vườn rau không xa: “Không sao. Ta sẽ tìm cơ hội cho ngươi.”
Miêu Hòa đảo mắt trong lòng: “Nói sau đi.” Cậu quyết định đứng lên, ra hiệu rằng đã đến lúc tiễn khách rồi!
Dương Đại Lang đang trồng rau thấy Miêu Hòa đứng dậy, hắn lau mồ hôi rồi bước đến hỏi: “Đi đâu?”
Miêu Hòa lắc đầu: “Tiễn Mẫn ca nhi về giúp ta đi, chân ta không tiện.”
“Ừ.” Dương Đại Lang đáp lại, xoay người chờ Miêu Mẫn.
Miêu Mẫn ngớ người. Hôm nay cậu ta cố tình đến để báo cho Hòa ca nhi cơ hội này, cứ tưởng người này sẽ vô cùng vui vẻ, nhân lúc đó cậu ấy có thể mang về vài mảnh vải vụn. Cậu còn định may thêm một chiếc túi thơm mới cho A Lương ca.
Không ngờ Hòa ca nhi lại tỏ ra lạnh nhạt. Miêu Mẫn khó hiểu nhìn Miêu Hòa, mà Miêu Hòa cũng sợ nói nhiều sẽ để lộ sơ hở, cậu đành giữ vẻ mặt vô cảm. Miêu Mẫn chớp chớp mắt, tự cho rằng mình đã hiểu.
Đúng vậy, Hòa ca nhi về về hôn sự của mình, có lẽ lại nghĩ đến chuyện của mình nên cảm thấy đau buồn.
Nghĩ lại, Hòa ca nhi thật sự rất tốt. Nhà có điều kiện, ngoại hình xuất sắc, vậy mà vẫn không thể ở bên cạnh Viễn ca, cuối cùng cũng không bằng cậu ta, thật đáng thương.
Vô tình, Miêu Mẫn cảm nhận được một chút cảm giác ưu việt chưa từng có. Tuy không nhận thức rõ ràng, nhưng cậu ta lại nghĩ rằng sau này mình nên thường xuyên đến an ủi Miêu Hòa. Cậu ta bèn nhẹ nhàng nói: “Vậy Hòa ca nhi, ta về nhé, hôm khác lại ghé thăm ngươi.”
Miêu Hòa vẫy tay tạm biệt, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.