Sáng hôm sau, khi Miêu Hòa tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai. Bên ngoài phòng lặng như tờ, có lẽ Dương Đại Lang đã ra ngoài. Hình như hôm qua hắn đã định lên trấn bán con mồi, nhưng vì Miêu Hòa bị thương ở chân nên mới hoãn lại.
Ánh mắt Miêu Hòa sáng lên. Cậu không màng trời bên ngoài có lạnh hay không đã lập tức vén chăn xuống giường. Lúc này, cậu mới để ý trên bàn có hai chiếc bánh và một đĩa thịt thái sợi nhỏ xào với dưa chua.
Tuy đây là lần đầu tiên Miêu Hòa thấy thịt kể từ lúc xuyên qua, cậu hoàn toàn không có tâm trạng ăn uống. Điều duy nhất chiếm trọn tâm trí cậu là nhanh chóng đào lại Tức Nhưỡng!
Mặc dù đã đi giày, Miêu Hòa vẫn khập khiễng ra sân sau. Hôm qua, chân trái của cậu đã được chú Lâm bó thuốc, băng kín, khiến việc đi lại không mấy thuận tiện.
Vừa bước vào sân sau, cậu nghe tiếng mở cổng ở sân trước. Miêu Hòa phải dừng bước, Dương Đại Lang đã xuất hiện trước mặt cậu với vẻ mặt thoáng không vui.
“Ngươi đang làm gì thế?” Dương Đại Lang hỏi, giọng nghiêm nghị.
Miêu Hòa lắp bắp: “Ta, ta rửa mặt, muốn đun nước nóng.”
Dương Đại Lang nhíu mày, bước về phía trước một bước rồi bế ngang Miêu Hòa, hệt như hôm qua. Miêu Hòa còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy hắn trầm giọng nói: “Ngươi quên lời dặn của chú Lâm rồi à?”
“Chỉ bị trật chân trái thôi. Không nặng lắm đâu.” Miêu Hòa nhỏ giọng phân trần.
“Hôm qua ngươi giả té à?”
Miêu Hòa lập tức cứng họng, không dám phản bác thêm. Nếu bị phát hiện chân mình không sao, lại khiến người khác nghi ngờ chuyện kỳ lạ ngày hôm qua, sẽ phiền phức to. Nghĩ thế, cậu chỉ biết ỉu xìu Ngoan ngoãn để Dương Đại Lang bế về nhà, tiếp tục diễn vai một bệnh nhân bị thương nặng.
Dương Đại Lang kéo đĩa bánh và thịt xào đến trước mặt Miêu Hòa rồi nói: “Ăn trước đi.”
Miêu Hòa thấy người kia đi về phía sau nhà, thấy hắn thật sự đang đun nước. Thấy người kia bận rộn như vậy, lòng Miêu Hòa thoáng chột dạ. Nhìn chiếc bánh cứng trên bàn, cậu lại ngoan ngoãn cầm lên nhấm nháp, thỉnh thoảng ăn kèm với miếng thịt. Miếng thịt rõ ràng là món hiếm, Miêu Hòa không dám ăn hết, chỉ chọn hai miếng nhỏ để ăn chung với bánh.
Đến khi Dương Đại Lang bưng nước nóng trở vào, thấy Miêu Hòa chỉ ăn một chút, hắn nhíu mày hỏi: “Không có khẩu vị à?”
Miêu Hòa ngước lên ngơ ngác: “Hả? Không có.”
“Vậy bánh?” Dương Đại Lang nhìn miếng bánh trong tay Miêu Hòa, rõ ràng cậu chỉ cắn vài miếng nhỏ.
Miêu Hòa vội giải thích: “Nó hơi cứng, ta phải ngâm nước mơi ăn được.”
Dương Đại Lang nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó đặt nước nóng lên bàn. Miêu Hòa nhanh tay kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói:
“Chờ đã, hôm nay ngươi sẽ lên trấn đúng không?”
Dương Đại Lang cúi đầu nhìn cánh tay đang kéo mình, bình thảm đáp: “Ừ.”
Ánh mắt Miêu Hòa sáng lên, gương mặt cậu chợt tươi tắn hơn: “Nếu đủ tiền, có thể mua cho ta ít hạt giống rau được không? Không cần nhiều đâu, một hai loại là được.”
“Không cần ngươi làm việc.” Dương Đại Lang lại nhíu mày.
Miêu Hòa vội vàng giải thích: “Ta làm việc để kiếm bạc mà! Ngươi ra ngoài săn bắn, ta ở nhà cũng rảnh rỗi. Trồng ít rau cũng rất tốt mà, sân sau có đất trồng, ta thấy rất vừa vặn. Rau có thể đổi gạo, cũng không cần ăn bánh cứng mãi, còn có thể chia cho thím một ít, đúng không?”
Kế hoạch trồng rau của Miêu Hòa, nếu không được Dương Đại Lang đồng ý, thật sự rất khó thực hiện. Cậu căng thẳng nhìn hắn, khuôn mặt lộ vẻ lo âu.
Dương Đại Lang lắc đầu: “Thích gạo thì mua thôi.”
Miêu Hòa hơi sốt ruột: “Vậy vẫn phải trồng rau! Ta rất, rất giỏi trồng rau! Ta, mẹ ta nói, rau do ta trồng sẽ tươi ngon hơn của người khác, cả nhà đều rất thích. Bản thân ta cũng thích! Nếu ngươi không chịu mua, ta sẽ từ ra suối đào! Đến lúc đó, trừng có vu khống nói ta muốn chạy trốn!”
“Không được xuống đất, nghe chưa?” Dương Đại Lang nhấn mạnh.
“Chính vì vậy ta mới nhờ ngươi mua đó.” Miêu Hòa phản bác, trong cơn sốt ruột, cậu vô tình để lộ nét tính cách mềm mỏng của mình.
Đôi mắt ngây thơ, trong sáng của cậu không chứa chút kháng cự hay trốn tránh nào. Dương Đại Lang hơi khựng lại, tiểu ca nhi trước mắt đang chăm chú nhìn hắn, đôi mắt long lanh đáng yêu. Dương Đại Lang lặng lẽ quan sát cậu một lúc, cuối cùng mới hỏi: “Muốn loại nào?”
Vừa nghe thấy câu trả lời, Miêu Hòa chắc chắn rằng kế hoạch trồng rau của mình đã được chấp nhận! Cậu không kìm được nụ cười rạng rỡ với Dương Đại Lang.
Đôi lông mày cậu cong cong, hai lúm đồng tiền hiện rõ trên đôi gò má, cả người toát lên niềm vui sướng. Đúng như lời đồn, lúc Miêu Hòa cười, cậu là ca nhi xinh đẹp nhất nhì trong thôn.
Miêu Hòa vội vàng nói: “Không cần mua nhiều hạt giống đâu, chúng ta vẫn còn nợ tiền chữa bệnh của chú Lâm. Nếu không đủ tiền, vậy để ta ra ngoài tự đào là được.” Suốt mấy ngày qua, cậu chỉ quanh quẩn trong sân, không dám đi lung tung vì sợ bị hiểu lầm là có ý định chạy trốn. Nếu không giải thích rõ ràng, người gặp phiền phức vẫn là cậu.
Dương Đại Lang gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý. Dưới ánh mắt hối thúc của Miêu Hòa hắn vác giỏ lên lưng rồi rời khỏi nhà.
Ngay khi cánh cửa lớn vừa đóng lại, Miêu Hòa lập tức xoay người chạy thẳng ra sân sau. Vị trí mà hôm qua Tức Nhưỡng rơi xuống giờ đây đã có một luồng năng lượng kỳ lạ xoay quanh. Cậu không nhìn thấy, mà tự nhiên có thế cảm nhận được điều này bằng một giác quan bí ẩn không thể lý giải.
Miêu Hòa nhanh chóng kéo một cây xẻng nặng từ kho dụng cụ bên trái, hăm hở đào xuống chỗ có nguồn năng lượng đó!
Đáng tiếc, giống như cậu dự đoán, cho dù đào một cái hố lớn, luồng năng lượng của Tức Nhưỡng vẫn nằm yên tại chỗ. Hơn nữa, cảm giác về nó còn trở nên mạnh mẽ và ổn định hơn so với khi nó ở trong chậu hoa.
Miêu Hòa vô thức đào sâu thêm, đến mức trán đẫm mồ hôi, nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi. Thất vọng, cậu chỉ đành dừng tay. Cậu quay vào trong nhà, uống nước một cách vội vã để xua tan mệt mỏi. Miêu Hòa chán nản thở dài, cậu nghĩ lát nữa mình phải lấp đất lại. Nếu để Dương Đại Lang phát hiện ra cái hố này, hắn có thể giận dữ rồi không cho phép cậu trồng rau nữa, lúc đó lại thành rắc rối to.
Sau một hồi loay hoay, sức lực của Miêu Hòa gần như cạn kiệt. Cậu ăn hết phần bánh cứng và đĩa thịt xào còn lại từ buổi sáng. Kể từ lúc xuyên không đến đây, mỗi ngày cậu chỉ ăn hai bữa – mỗi bữa là một chiếc bánh cứng của thím Dương. Vì không quen nổi với loại bánh này, Miêu Hòa thường để dành một nửa phần bánh sáng để ăn trưa.
Ăn xong, cơ thể cậu mỏi nhừ, đau ê ẩm khắp người. Miêu Hòa leo lên giường và ngủ một giấc dài đến tận hoàng hôn.
Đến khi có tiếng động trong nhà, Miêu Hòa mới tỉnh giấc từ trong mộng đẹp.
Vừa thức giấc, cậu nhìn thấy trên bàn ở phòng chính đã được thắp đèn dầu và bày sẵn vài đĩa thức ăn. Ngoài những chiếc bánh cứng quen thuộc thường ngày, trên bàn còn có một đĩa dưa muối, một chiếc bánh bao trắng tròn mũm mĩm, và một bát nhỏ canh thịt xương. Chính hương thơm từ bát thịt hầm đã đánh thức cậu.
Sau khi bày xong bát đũa, Dương Đại Lang bước đến cạnh giường Miêu Hòa. Thấy tiểu ca nhi vẫn còn ngái ngủ và ngáp dài một cái, hắn chạm nhẹ vào người cậu, nói nhỏ: “Lại đây ăn cơm.”
Miêu Hòa khẽ đáp lời, cố nhịn đau để ngồi dậy. Ngay sau đó, Dương Đại Lang đã bế cậu đến bàn ăn. Lần này Miêu Hòa không chống cự nữa, bởi sau một giấc ngủ dài, toàn thân cậu như bị bào mòn, mệt mỏi ê ẩm hơn cả lúc chưa ngủ.
Dương Đại Lang không ngần ngại đẩy chiếc bánh bao trắng mềm mại đến trước mặt Miêu Hòa, còn bản thân hắn chỉ ăn bánh cứng.
Lúc này, đầu óc Miêu Hòa dần tỉnh táo. Cậu lặng người nhìn chiếc bánh bao trắng mềm trước mặt, với hương thơm từ thịt hấp dẫn lan tỏa. Dù không có chút kinh nghiệm nào về đời sống nông thôn, cậu hiểu rằng chiếc bánh bao này là một món ăn quý giá.
“Sao có bánh bao thế?” Miêu Hòa hỏi nhỏ.
“Mua.”
Miêu Hòa ngập ngừng: “Còn phải trả tiền mà?”
“Đủ.”
“À.”
Miêu Hòa cúi đầu, nhìn chiếc bánh bao mềm nhũn, trong lòng chợt có chút do dự.
Miêu Hòa lần mò lại ký ức của nguyên thân. Trong hơn một tháng làm dâu, điều khiến cậu ấn tượng nhất không phải Dương Đại Lang ra sao, mà chính là thỉnh thoảng trên bàn ăn xuất hiện một chút thịt.
So với gia đình của nguyên thân, đồ ăn ở đây phong phú hơn nhiều. Nhưng khi ấy nguyên thân đã chìm sâu trong nỗi đau – bị người yêu bỏ rơi, còn bị gia đình ép gả. Những cảm xúc tiêu cực khiến cậu ta vừa trốn tránh, vừa kháng cự, thậm chí đôi lúc sợ hãi trước mọi hành động của Dương Đại Lang.
Nhưng thật ra, dù Dương Đại Lang có nói chuyện lạnh nhạt, nhưng thật ra hắn luôn quan tâm đến phu lang của mình.
Chưa nhắc đến chuyện sau khi cưới, hắn không để Miêu Hòa làm bất kỳ việc nặng nhọc nào, mà luôn chu cấp đầy đủ bữa ăn. Ngay cả khi cậu bị thương ở chân vào hôm qua, mặc dù trong hoàn cảnh thiếu thốn, Dương Đại Lang vẫn không ngần ngại tìm thầy lang chữa trị. Còn chiếc bánh bao trắng mềm đặt trên bàn tối nay – chẳng phải là vì sáng nay Miêu Hòa phàn nàn bánh cứng hay sao? Theo lối hành xử của nguyên thân, đáng lẽ cậu phải từ chối ý tốt này.
Từ ký ức của nguyên thân và qua hai ngày chung sống, Miêu Hòa nhận ra rằng Dương Đại Lang không phải người xấu. Việc cậu kiên quyết giữ tính cách cũ của nguyên thân chỉ để bảo vệ bản thân.Nhưng liệu việc từ chối lòng tốt và cơ hội có một người bạn tốt trong tương lai có thật sự đáng giá?
Nguyên thân đã chết từ lâu, vậy bản thân có thể học theo tính cách của nguyên thân được bao lâu nữa đây?
Miêu Hòa trầm mặc, trong lòng không ngừng giằng xé.
Dương Đại Lang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt vốn sáng rực của hắn cũng dần nguội lạnh trong bầu không khí im lặng. Là người ít nói, hắn chẳng bao giờ bộc lộ suy nghĩ thật ra ngoài. Hắn chỉ cúi đầu, tiếp tục nhai miếng bánh cứng của mình.
Một lúc sau, cuối cùng tiểu ca nhi cũng có hành động.
Ngón tay thon gầy của cậu nhẹ nhàng cầm lấy chiếc bánh bao trắng mũm mĩm trên bàn. Rồi, cậu bất ngờ chia nó làm đôi, đẩy một nửa sang phía Dương Đại Lang.
“Ngươi không ăn, ta cũng không dám ăn đâu.” Tiểu ca nhi thì thầm.
Trên khuôn mặt Dương Đại Lang vẫn không hiện rõ biểu cảm, nhưng sâu trong lòng, hắn đã bị câu nói của cậu làm cho bất ngờ. Một lát sau, hắn nhận lấy nửa chiếc bánh bao với vẻ điềm tĩnh.
Lúc này, Miêu Hòa cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Dù thế giới này không thuộc về cậu, nhưng cậu vẫn muốn được sống theo cách của riêng mình.
Việc phải cố gắng đóng vai một người khác chưa bao giờ là sở trường của cậu. Điều đó chỉ khiến cậu cảm thấy bất an, lo lắng và thậm chí là có lỗi với bản thân.
Cho dù phải đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của người khác hay khó khăn hơn trong việc đạt được mục tiêu, cậu vẫn muốn tự mình quyết định mọi chuyện. Cậu không muốn giẫm lên lòng tốt của người khác chỉ để bảo vệ chính mình.
Nếu người bạn miệng lưỡi sắc bén của Miêu Hòa có ở đây, chắc chắn sẽ không ngại mắng thêm một câu: “Đồ ngốc, lại mềm lòng rồi đấy!”
Nhưng sau khi quyết định, Miêu Hòa cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Cậu vui vẻ hỏi: “Có mua hạt giống rau không?”
“Có.”
“Loại gì thế?” Cậu tò mò.
“Để lát nữa lấy cho ngươi xem. Giờ ăn cơm trước đã.
“Ờ ờ.” Miêu Hòa gật đầu.
“Có cả gạo nữa.” Dương Đại Lang bổ sung thêm.
Miêu Hòa gật đầu, rồi hơi ngượng ngùng nói thêm: “Cơm trắng ăn với rau ta trồng ngon lắm đấy. Sau này ngươi sẽ biết.”
Dương Đại Lang chỉ gật đầu rồi đẩy bát canh sườn hầm về phía Miêu Hòa. Miêu Hòa vẫn kiên quyết chia thịt ra, sau đó mới nâng bát lên ăn.
Lúc này, ánh lửa cam từ ngọn đèn dầu trên bàn chấp chờn theo từng cử chỉ của bọn họ, tạo nên bầu không khí ấm áp, kỳ lạ đến yên bình trong căn nhà.
Sau bữa cơm, Miêu Hòa háo hức muốn xem những hạt giống mà Dương Đại Lang mang về. Cậu hoàn toàn không ngờ Dương Đại Lang mang về nhiều đến thế.
Nào là dưa leo, đậu rồng, mướp đắng, cải trắng, cải dầu, rau diếp, bí đỏ, củ cải, cà tím… Toàn những loại rau phổ biến. Điều khiến Miêu Hòa ngỡ ngàng nhất là còn có cả ớt chỉ thiên, hành tây, đậu phộng, khoai tây và cà chua. Khi nhìn thấy những loại này, Miêu Hòa không khỏi bối rối, tự hỏi không biết thời không này thuộc về thời đại nào.
Đương nhiên, các loại gia vị như hành lá, gừng, tỏi và ngò cũng có, nghe nói là được ông chủ tặng thêm.
Miêu Hòa tính nếu trồng thử mỗi loại một lần, sẽ mất ít nhất nửa hang. Nhưng vấn đề nan giải nhất vẫn là làm sao để giấu Dương Đại Lang kế hoạch trồng rau thần kỳ của cậu.