Khi Dương Đại Lang về đến nhà, Miêu Hòa đã căng thẳng không chịu được. Nghĩ đến việc phải sống chung dưới một mái nhà trong thời gian dài, cậu lo rằng người này sẽ sớm nhận ra sự thật về mình. Vì vậy, cậu tự nhủ phải hành xử thật cẩn thận. Nghe tiếng cửa mở, cả người Miêu Hòa lập tức cứng đờ.
Tiếng bước chân đi vào trong, rồi “két” một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra. Miêu Hòa đã đặt chiếc bánh cứng mà cậu đang ăn dở xuống từ lâu, vô thức trợn to mắt, chuẩn bị đối mặt với người kia. Nhưng không ngờ, người đó đứng ngược sáng, chỉ biết dáng người hắn vô cùng cao lớn chứ không thấy rõ mặt mũi. Hắn liếc nhìn vào nhà một cái, lại không bước vào mà xoay người ra sân trước.
Miêu Hòa nín thở, cảm giác như vừa đấm vào bông mềm vậy, chẳng ra sao cả. Thế nhưng, sự căng thẳng trong lòng cũng không hề giảm bớt mà còn tăng thêm. Cậu nghĩ, dù ở trong nhà hay ra ngoài cũng phải chịu một nhát dao, đau dài không bằng đau ngắn.
Trong đầu, cậu luyện đi luyện lại thái độ mà nguyên thân từng đối xử với Dương Đại Lang. Cuối cùng, Miều Hòa bước đến bên cửa, cứng ngắc nói: “Ta sẽ trả bạc cho ngươi!”
Con người cao lớn kia đang cúi đầu quay lưng về phía Miêu Hòa, nghe vậy chợt khựng lại, cuối cùng cũng quay người. Lúc này Miêu Hòa mới thấy rõ, gương mặt trong ký ức mơ hồ của nguyên chủ, lại là một Dương Đại Lang có hàng lông mày sắc sảo, đôi mắt sâu thẩm và ngũ quan hài hòa, rõ nét. Nếu không phải vì vết sẹo đáng sợ trên mặt, hắn chắc chắn là hình mẫu lý tưởng của đàn ông phong trần ở hiện đại.
Thế nhưng, khí thế của người kia khiến Miêu Hòa hơi khó lên tiếng: “À thì… Tiền chữ bệnh, ta sẽ trả.”
Dương Đại Lang nhíu mày, hắn đứng dậy bước đến trước mặt Miêu Hòa, nhìn cậu từ trên cao xuống: “Lấy gì để trả?”
Người này đứng như vậy khiến Miêu Hòa phải ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng thì chậc lưỡi, cậu thấp hơn người kia chừng một đầu rưỡi. Nếu hắn đấm một cái, liệu mình có chịu nổi không nhỉ? “Ta… Ta biết trồng rau, có thể trả được.”
Dương Đại Lang không trả lời, chỉ nhìn chòng chọc cậu. Miêu Hòa cảm giác như bị laser quét qua, da gà cũng nổi lên. May mà cuối cùng, Đại Lang chỉ xoay người, tiếp tục xử lý con mồi của mình.
Hành động này giúp Miêu Hòa thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy, cậu đề nghị trả tiền cũng là muốn rạch ròi với Dương Đại Lang, giữ hình tượng của mình. Nhưng Miêu Hòa cũng không dám làm quá, vậy nên mới mập mờ ám chỉ, hơn nữa điều này cũng có lợi cho kế hoạch tiếp theo của cậu.
Miêu Hòa vội vàng nói thêm một câu: “Chưa trả xong tiền, ta sẽ không trốn.”
Lần này Dương Đại Lang cũng không quay đầu lại: “Trốn thì tìm về.”
Miêu Hòa nghẹn lời. Câu nói ban nãy của cậu là để trấn an, nhưng câu trả lời mà cậu nhận được khiến cậu bất ngờ.
Chẳng lẽ người này thật sự quyết tâm giữ cậu lại làm phu lang? Không định chia tay trong hòa bình à?
Nếu đã như vậy, mình có nên nghiêm túc nhấn mạnh ý từ chối không nhỉ? Còn nữa, nguyên thân đã như vậy rồi, sao có vẻ như Dương Đại Lang hoàn toàn không tức giận vậy?
Cậu còn đang suy nghĩ thì bỗng thấy Dương Đại Lang đứng lên. Hắn quay đầu, nhíu mày nhìn cậu nói: “Vào nhà. Đóng cửa lại.”
Miêu Hòa còn đang khó hiểu, cậu nhìn kỹ lại thì thấy dao trong tay phải Dương Đại Lang đang nhỏ máu, tay trái thì cầm một con hoẵng máu me bê bết.
Mùi máu tanh nồng và mạnh mẽ xộc thẳng vào mũi!
Là một người trẻ hiện đại, chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, Miêu Hòa nuốt nước bọt, lập tức đưa ra quyết định mới.
Sợ rằng, trước khi hiểu rõ con người của Dương Đại Lang, cậu nên biết điều một chút thì hơn.
Miêu Hòa “Ặc” một tiếng, ngoan ngoãn đóng cửa lại, cách ly mùi máu tanh từ sân trước. Cậu đi lòng vòng trong nhà vài lần, cầm miếng bánh cứng ban nãy ra nhấm nháp, nhưng vẫn không thể bình tĩnh. Thấy bên phía Dương Đại Lang tạm thời đã ổn, Miêu Hòa quyết định lập tức thực hiện kế hoạch ban đầu của mình: Trồng rau!
Đúng vậy, trồng rau.
Vừa nãy Miêu Hòa nói sẽ trồng rau để trả tiền cũng không phải nói chơi.
Cậu đi ra sau này, mở cửa để bước vào sân sân. Sân trước và sân sau của ngôi nhà này khá lớn, dù sau này có xây thêm nhà cũng vẫn còn chỗ trống. Sân được bao quanh bởi một bức tường đất khá cao. Miêu Hòa không biết lý do để xây tường cao như vậy chủ yếu là vì ngôi nhà này nằm ở rìa ngoài của làng. Nếu có lợn rừng hay con gì đó tấn công, nơi này sẽ trở thành tuyến phòng thủ đầu tiên.
Bên trái sâu sau có một mái che, bên dưới để thau gỗ, vài tấm da đang phơi và bộ dụng cụ dao. Đây chắc chắn là nơi Dương Đại Lang xử lý da. Ngoài ra còn có một cái nhà gỗ nhỏ dùng làm phòng chứa củi. Bên phải có đặt mấy chum nước lớn, bên trong là nước giếng đã được lấy sẵn. Mấy ngày qua, Miêu Hòa đều dùng nước ở đây để sinh hoạt. Bên cạnh còn có một vách ngăn đơn giản để rửa mặt. Phần giữa sân là khoảng trống rộng khoảng bảy tám mét vuông, đủ để làm đất trồng rau.
Miêu Hòa đi vòng lại sân trước, lén lút quan sát, thấy Dương Đại Lang vẫn còn đang xử lý con mồi. Sau đó, cậu quay trở lại sân sau, lấy ra một chậu hoa làm từ chiếc bát vỡ, bên trong chứa đầy đất. Cậu đặt chậu hoa xuống đất, nhắm mắt tập trung rồi mở mắt lại. Trên lòng bàn tay cậu, một cục đất nhỏ bỗng nhiên xuất hiện, như thể được tạo ra từ hư không.
Miêu Hòa gọi nó là “Tức Nhưỡng”. Đây cũng là khả năng thần kỳ mà cậu có được khi còn ở hiện đại.
Cục Tức Nhưỡng này xuất hiện lần đầu tiên trong một giấc mơ vài năm trước. Có một lần, không biết vì lý do gì, có lẽ là đúng thời điểm, nó bất ngờ hiện ra trong lòng bàn tay khi cậu suy nghĩ về nó. Miêu Hòa bị ảnh hưởng bởi các tiểu thuyết mạng, cậu đã tưởng tượng rất nhiều viễn cảnh, thậm chí nghĩ rằng mình sở hữu “Bàn tay vàng” để tu tiên.
Tuy nhiên, sau những lần lén lút thử nghiệm, cuối cùng Miêu Hòa phát hiện ra tác dụng của nó.Dù chỉ là một cục đất, cậu thử chôn nó vào chậu hoa, ngay lập tức cục đất tan biết, để lại nguồn năng lượng nhỏ trong chậu.
Dần dần, cậu nhận ra phương hướng mình đang đi là chính xác. Tức Nhưỡng giúp cây trồng phát triển nhanh chóng. Dù là rau, củ hay cây ăn quả, chỉ cần một ngày là có thể thu hoạch. Điều này giống như các trò chơi trồng cây trên điện thoại, thật sự rất kỳ diệu.
Tuy nhiên, mỗi lần sử dụng, chỉ cây đầu tiên trong chậu được hưởng hiệu quả thần kỳ này. Thu hoạch xong, những cây sau không còn phát triển nhanh như vậy nữa. Vì vậy, Miêu Hòa không thể dùng Tức Nhưỡng để làm giàu nhanh chóng.
Nhưng rau, quả được trồng bằng Tức Nhưỡng có chất lượng tốt nhất: Quả vừa to vừa ngọt, rau thì có hiệu quả chống sâu bệnh và tươi ngon. Hạt giống thu được sau đó thậm chí còn ưu việt hơn khi trồng lại trong đất thường.
Sau khi xuyên qua thế giới này, Miêu Hòa ngạc nhiên khi phát hiện cơ thể mới của mình cũng có thêm một cục Tức Nhưỡng nữa. Điều này khiến cậu thêm tự tin và bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình: Trồng rau cải chất lượng cao, sau đó chuyển các cây giống ra ruộng để trồng. Rau củ được trồng theo cách này vừa đảm bảo chất lượng tốt, vừa dễ bán.
Nhờ đó, cậu có thể trả nợ nhanh chóng. Về sau, nếu rời khỏi nhà họ Dương, cậu vẫn có thể tiếp tục trồng các loại cây giá trị cao như nhân sâm mà không sợ bị phát hiện bí mật.
“Đang làm gì thế?”
Một giọng nói vang lên, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh ở sân sau.
Miêu Hòa đang nâng niu “Bí mật” trong tay, lại không chịu nổi lời hỏi thăm bình thường này. Cậu giật mình, xoay người định làm gì đó để che giấu theo phản xạ, lại quên mất chân mình còn đang bị thương. Cậu chợt đau nhói, trọng tâm nghiêng về một phía!
Cục Tức Nhưỡng ở trong tay bỗng rơi xuống, rơi thẳng đến bãi đất bùn dưới chân! Miêu Hòa gần như muốn hồn bay phách lạc, cậu kinh hãi hét lên: “Trời ơi!!!”
Ngay sau đó, cậu lao xuống đất, nhưng vẫn trơ mắt nhìn Tức Nhưỡng tan vào trong mảnh đất bùn dưới chân mình!!!
Miêu Hòa bất chợt sợ ngây người!!! Làm sao bây giờ!?
Một khi Tức Nhưỡng hòa vào đất, cậu hoàn toàn không thể chuyển Tức Nhưỡng đi được nữa!!!
Cậu nhớ lại lần thất bại trước đây khi thử chuyển Tức Nhưỡng sang một chậu lớn hơn. Dù đã lấy gần hết đất ra khỏi chậu cũ, Tức Nhưỡng nằm yên trong đó không thể di chuyển. Sau khi thử nghiệm, đất ở trong chậu mới chỉ là đất bình thường. Thấy thế, Miêu Hòa không dám lấy hết đất còn lại trong chậu cũ nữa, cậu sợ sẽ mất Tức Nhưỡng. Từ đó, Miêu Hòa rút ra kết luận: Tức Nhưỡng không thể di chuyển!
Cú sốc này giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Cậu phải làm gì đây!?
Miêu Hòa ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã, cả người mềm nhũn, trong khi Dương Đại Lang đứng cạnh cũng không khỏi kinh ngạc.
Tai hắn rất thính, nghe thấy tiếng động từ sân trước nên đi sang xem thử. Lúc đến hắn không để ý đến cục đất trong tay Miêu Hòa, chỉ thấy dường như tiểu ca nhi bị trượt chân, cả người lao mạnh xuống đất! Hắn vội vàng bước đến đỡ cậu dậy: “Sao thế? Châu đau à?”
Nhưng tiểu ca nhi đỏ mắt, trông như choáng váng đến mức không đáp lại câu hỏi của hắn.
Dương Đại Lang lại hỏi mấy câu nhưng không được đáp lại. Hắn mím môi, quả quyết ôm ngang tiểu ca nhi vào nhà. Tiểu ca nhi hoàn toàn không giãy giụa, trông như bị ngốc vậy. Có lẽ vết thương quá nặng, Dương Đại Lang đỡ cậu lên giường gỗ rồi nhanh chóng thay y phục mới, vội vàng ra ngoài tìm thầy lang.
Trong phòng, một mình Miêu Hòa từ trong trạng thái ngây ngẩn cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh. Cậu tự nhủ: Bình tĩnh nào, chưa chắc Tức Nhưỡng đã mất, chỉ không dễ di chuyển thôi.
Muốn lấy lại Tức Nhưỡng, chắc vẫn còn nhiều cách mà. Đúng không?
Ví dụ, bỏ tiền ra mua lại căn nhà đất này.
Hoặc là, mua một mảnh đất tốt hơn, rồi thuyết phục Dương Đại Lang đổi chỗ cũng được nhỉ?
Nếu mạnh tay hơn, Dương Đại Lang gặp chuyện trong lúc đi săn, vậy chẳng phải căn nhà đất này sẽ là của cậu rồi sao?
Không sao cả. Cậu có thể tiếp tục trồng rau, chỉ cần đổi nơi mà thôi.
Vị trí kia cũng khá tốt, ngay trung tâm sân sau, biến nó thành đất trồng rau là kế hoạch ban đầu của cậu mà.
Còn sau này, haiz, ai mà biết được chuyện ngớ ngẩn gì sẽ xảy ra trong giây tiếp theo chứ…
Trong lúc Miêu Hòa vừa sợ hãi vừa cố gắng an ủi bản thân, Dương Đại Lang cũng dẫn theo thầy lang về xem chân cho Miêu Hòa. Thầy lang họ Lâm, cũng là một trong số ít người họ ngoài trong thôn Miêu gia, lúc trước Dương Đại Lang săn thú bị thương rất nhiều nên cũng rất thân thiết với thầy lang già tóc xám trắng, người ta thường gọi ông ấy là chú Lâm.
Chú Lâm nắm lấy cổ chân của Miêu Hòa, chuyển động mấy cái.
Tuy đôi chân nhỏ nhắn của Miêu Hòa không mềm mại nhưng lại trắng trẻo, trông tinh tế hơn hẳn các hán tử khác.
“Hình như đã khá hơn trước rồi, không thấy gì nghiêm trọng cả.”
Dương Đại Lang nhíu mày kể lại mọi chuyện ban nãy. Nghe xong, chú Lâm không chắc lắm, cuối cùng chỉ nói: “Thôi vậy. Ta sẽ kê thêm vài đơn thuốc để đắp, mấy ngày tới đừng để cậu ta xuống giường. Nếu vẫn không khá hơn thì đưa cậu ấy lên trấn khám đi.”
Dương Đại Lang đáp vâng, sau đó áy náy nói: “Tiền khám hôm nay, đợi ta bán con mồi rồi trả luôn phần nợ trước.”
Chú Lâm xua tay, tỏ vẻ không hài lòng: “Không vội, từ từ mà trả. Chú Lâm còn sợ ngươi trốn chắc? Cả cái thôn này, chú Lâm đâu có sợ ngươi nợ tiền. Chưa kể, mấy lần ngươi mang dược liệu đến, chú Lâm cũng đâu tính toán gì, đúng không?”
Dương Đại Lang không tiếp lời, sau đó đi theo chú Lâm lấy thuốc. Khi trở về, thấy Miêu Hòa vẫn còn nằm trên giường, vẻ mặt không còn trốn tránh hay chống cự như trước. Hắn không nhịn được hỏi khẽ: “Nghỉ ngơi thêm đi. Còn đau không?”
Miêu Hòa tỉnh táo lại, mắt lại đỏ lên: “Đau.”
Vừa tức vừa đau!!!
Tuy bị Dương Đại Lang dọa, nhưng vẫn do cậu gây ra chuyện ngu ngốc hu hu!
“Đau thì nghe lời đi.”
Cho nên suốt cả ngày hôm đó, Miêu Hòa chìm đắm trong trạng thái mơ hồ, mất phương hướng.
Dù là khi được Dương Đại Lang đắp thuốc hay bị bế đi.
Miêu Hòa vẫn chỉ cảm thấy rằng chẳng có chuyện gì thảm hơn việc mất đi Tức Nhưỡng.
Dù đã đến tối, cậu và Dương Đại Lang nằm chung trên một chiếc giường. Dương Đại Lang thì yên lặng nằm thẳng thoải mái, Miêu Hòa lại cứ trằn trọc mãi, trong đầu vẫn nghĩ đến việc làm sao để lấy lại Tức Nhưỡng.
Hay cứ đào đất lên xem thử nhỉ? Biết đâu cách hoạt động của Tức Nhưỡng trong đất sẽ khác với trong chậu hoa?
Ừm, chắc chắn phải đào lên thử một lần! Nhưng mà, Dương Đại Lang vừa về, không biết khi nào hắn mới ra ngoài nữa…
Khoan đã, có lẽ không cần chờ đâu nhỉ? Cậu đã nói muốn biến sân sau thành vườn rau, sau này chắc chắn sẽ phải đào đất.
Đúng, đúng vậy, dựa vào cách này, ngày mai cậu có thể bắt tay vào làm…
Trong bóng tối, Dương Đại Lang vờ như vô tình trở mình, dùng cánh tay làm gối đầu, vừa hay đối diện với Miêu Hòa.
Đôi mắt hẹp dài, sâu thẳm mà mờ mịt kia vừa quan sát, lại như đang nghi ngờ gì đó.