Cậu còn chưa kịp thở dứt hơi, Dương Đại Lang vừa tiễn Miêu Mẫn về đã quay lại. Dường như tâm trạng của hắn hơi lạ, như thể đang tức giận. Dù vẻ mặt hắn thay đổi nhiều, Miêu Hòa vẫn cảm nhận được điều đó. So với lúc trước hắn xới đất, sự cứng nhắc rõ ràng đã tăng thêm.
Chẳng lẽ những gì Miêu Mẫn nói đều bị Dương Đại Lang nghe thấy? Miều Hòa đoán rất có thể là như vậy. Cậu liếc nhìn Dương Đại Lang vài lần, bất chợt hiểu ra: Dù người kia có nghe thấy hay không, đây vẫn là một cơ hội tốt để cậu “nêu rõ lập trường”! Miêu Hòa nghĩ rằng mình nên nắm bắt cơ hội này.
Miêu Hòa lấy hết dũng khí, cậu quay mặt đi nơi khác trước khi cất tiếng: “Ngươi đừng ghét Mẫn ca nhi. Cậu ta chỉ muốn giúp ta thôi.” Lời nói này ám chỉ đến chuyện lần trước Miêu Mẫn dẫn nguyên thân đến gặp Miêu Viễn, và Miêu Hòa tin chắc rằng Dương Đại Lang có thể hiểu được những điều mình muốn nói.
“Người ngoài nói ta dây dưa không rõ, nhưng ta cũng chỉ muốn đòi lại công bằng cho bản thân. Người trong thôn đều nói ta không nên làm vậy, nhưng với ta, Miêu Viễn dám chỉ trời mà thề rằng chưa từng làm gì có lỗi với ta không? Ta… Lúc trước, ta tìm hắn ta chỉ để xem hắn ăn nói thế nào trước mặt ta mà thôi!”
Nói xong, Miêu Hòa không tiếp tục nữa mà quay người, nhấc chân đi thẳng vào nhà, bước đi vẫn hơi khập khiễng.
Chưa đi được mấy bước, Miêu Hòa đã bị nhấc bổng lên, cả người bị ôm ngang. Hơi nóng và mùi mồ hôi từ cơ thể Dương Đại Lang lan tỏa ngay phía sau cậu. Miêu Hòa khẽ nhăn mặt, phản kháng một cách yếu ớt bằng cách nghiêng đầu than phiền: “Hôi quá!” Trông cậu chẳng khác nào đang làm nũng.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Dương Đại Lang: “Làm xong sẽ đi tắm.”
Miêu Hòa không nói gì thêm.
Cứ như vậy, tình thế đảo ngược. Người giận dỗi lại trở thành Miêu Hòa.
Nhưng Dương Đại Lang vốn là người ít nói, hắn chẳng giải thích gì, chỉ đặt Miêu Hòa ngồi xuống ghế trong phòng khách, sau đó lặng lẽ đi ra sân sau. Miêu Hòa nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng cũng thở dài một hơi. Cậu chỉ già vờ giận để tự bảo vệ bản thân, nhưng cũng cố gắng không làm tổn thương ai, thậm chí còn giúp nguyên thân “rửa sạch” tiếng xấu.
Những lời nói ban nãy, có thật cũng có giả.
Nguyên thân không cam lòng nên mới chất vấn, điều này là thật. Nhưng mà, ngoài không cam lòng ra, nguyên thân vẫn muốn níu kéo, vì thế mới tìm Miêu Viễn hết lần này đến lần khác. Nhưng lúc đó nói gì thì chắc chắn không ai dám đối chất với Miêu Viễn. Miêu Hòa khéo léo sử dụng câu chuyện này để tạo nên một hình ảnh hoàn toàn mới cho bản thân, mục đích là để thể hiện rõ lập trường, muốn cắt đứt hoàn toàn với Miêu Viễn.
Như vậy, nếu trong lòng Dương Đại Lang có bất mãn gì, có lẽ cũng được nguôi ngoai phần nào.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thái độ của Miêu Hòa với Dương Đại Lang vẫn khiến người ta phải đặt dấu chấm hỏi.
Dương Đại Lang – một hán tử bị “cắm sừng” như vậy sẽ vô cũng phẫn nộ với nguyên thân. Thế nhưng, trong ký ức của nguyên thân, cho dù cậu ta từ chối hay lạnh nhạt ra sao, dường như Dương Đại Lang cũng không hể để ý. Hắn chỉ làm những việc mà hắn nên làm.
Tuy nói rằng Dương Đại Lang cưới nguyên thân chỉ để làm theo di nguyện của mẹ trước lúc lâm chung, chủ yếu vì nhà Miêu Hòa gần như không đòi sính lễ. Khi đó, nhà họ Dương nghèo túng vì bệnh tình của mẹ Dương Đại Lang, còn đang nợ nần chồng chất.
Dù vậy, nếu nói hắn là người thiếu trách nhiệm hay không có chí hướng thì khó mà tin được. Cách hắn chăm sóc cho Miêu Hòa mấy ngày qua lại khiến người ta suy nghĩ: Liệu hành động này có thật sự xuất phát từ một con người như thế không?
Dường như Dương Đại Lang có quá nhiều điểm khả nghi, khiến Miêu Hòa không thể ngừng suy nghĩ lung tung.
Dương Đại Lang đã qua tuổi lập gia đình, chỉ vì thực hiện di nguyện của mẹ lúc lâm chung mà miễn cưỡng cưới phu lang. Sau khi cưới về, hắn chăm sóc chu đáo, nhưng tối đến khi ngủ cùng giường, hắn lại không có bất kỳ hành động nào. Nguyên thân cũng vì chuyện bản thân chưa từng quan hệ với Dương Đại Lang nên mới ảo tưởng rằng mình và Miêu Viễn vẫn còn cơ hội.
Khoan đã, tình tiết này… Hình như hơi quen nhỉ?
Chẳng lẽ Dương Đại Lang cũng giống nguyên thân, trong lòng đã có một “Bạch Nguyệt Quang” hay “Nốt Chu Sa” gì đó? Vì không thể có được với người kia, nên hắn đành cưới nhưng trái tim vẫn hướng về hình bóng khác? Nếu thật sự là vậy, việc nguyên thân bỏ trốn còn Dương Đại Lang không phản ứng gay gắt cũng hoàn toàn hợp lý.
Mà nếu sự thật đúng là như vậy, chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn sao? Ít nhất, mình tiếp tục ở lại nhà họ Dương trong thời gian ngắn cũng sẽ không phải vấn đề lớn.
Đôi mắt Miêu Hòa chợt sáng lên, vội vàng tìm kiếm trong ký ức. Đáng tiếc, không hề có chút manh mối nào. Ngoài Miêu Viễn ra, nguyên thân dường như không hề chú ý đến ai khác.
Lúc này, Dương Đại Lang cũng đã xử lý xong vườn rau ở sân sau. Hắn bước đến cửa nói muốn đi đào hố, hỏi Miêu Hòa muốn đào ở đâu. Miêu Hòa chỉ ra mảnh đất bên ngoài tường đất để tránh mang mùi vào nhà. Sau khi thấy Dương Đại Lang lập tức rời đi, Miêu Hòa ngẫm nghĩ, chắc cũng đã đến giờ ăn trưa rồi.
Bình thường, ở đây chỉ ăn hai bữa mỗi ngày, Dương Đại Lang cũng vậy. Nhưng Miêu Hòa cứ đến giờ là thấy đói, không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng đến sinh lý hay không. Cậu nghĩ, hôm nay đã để người ta làm nhiều việc nặng nhọc, chuẩn bị một chút đồ ăn để lấp đầy bụng cũng là hợp lý.
Thế nên Miêu Hòa đi vào sau nhà, lấy ra một túi nhỏ bột mì trắng, một túi bột được xay từ lúa mạch trộn với ngô, một lọ muối và một hũ dầu nhỏ. Loại dầu này có mùi không giống mỡ lợn, có lẽ là Dương Đại Lang thắng từ con mồi hắn săn được. Trên kệ thức ăn còn có vài miếng thịt khô hun khói, cải muối, vài nhánh gừng và tỏi khô, nhưng không có rau tươi, rõ ràng bình thường trong nhà rất ít khi nấu nướng. Cũng đúng thôi, mấy ngày nay Dương Đại Lang mang thức ăn về, không phải mua mà là đổi từ chỗ thím hai Dương.
Vậy nên Miêu Hòa chỉ đành tận dụng nguyên liệu có sẵn. Cậu lấy một chiếc tô lớn, dùng chút bột mì trắng trộn chung với bột lúa mạch, thêm nước vào nhào thành bột. Trong lúc nhào, cậu cho thêm chút dầu và muối. Sau khi nhào thành khối, cậu đập mạnh lên bàn vài lần để bột dẻo hơn. Tiếp đó, cậu dùng đá lửa nhóm bếp. Mấy ngày qua cậu phải đun nước rửa mặt buổi sáng nên giờ cậu cũng đã thành thạo, sau đó cậu đặt chiếc chảo sắt lên bếp.
Trong lúc chờ chảo nóng, Miêu Hòa nhanh tay chia khối bột thành từng phần nhỏ. Không có dụng cụ cán bột, cậu phải tự tay ép bột thành từng miếng tròn. Đợi chảo đủ nóng, cậu phết một lớp dầu mỏng lên bề mặt rồi đặt từng miếng bột vào. Để nấu nhanh, cậu làm những chiếc bánh nhỏ. Chỉ cần lật qua lật lại hai lần, những chiếc bánh lúa mạch đã chín vàng.
Khi bánh đã ngả màu xém nhẹ, tỏa ra hương thơm đặc trưng làm bụng Miêu Hòa kêu cồn cào. Không nhịn được, cậu vội cắn thử một miếng. Ngay lập tức, hương vị thơm ngon khiến không khỏi híp mắt thích thú. Bánh này, nhờ được trộn thêm dầu và một chút bột mì trắng, mềm hơn và thơm hơn rất nhiều so với những chiếc bánh cứng của thím hai Dương. Đặc biệt khi mới ra lò, bánh nóng hổi, càng thêm hấp dẫn.
Đây là lần đầu tiên Miêu Hòa nấu ăn kể từ khi đến đây, cậu cũng cảm thấy rất hài lòng. Trước kia, nguyên thân chưa từng vào bếp, khiến Miêu Hòa – vì phải duy trì “vai diễn” – đành nhẫn nhịn ăn những chiếc bánh cứng do thím hai Dương làm. Nhưng lần này, cậu đã được thưởng thức chính thành quả lao động của mình, cảm giác thật khác biệt.
Miêu Hòa ăn ngấu nghiến, chỉ cắn ba bốn miếng đã hết sạch chiếc bánh, cơn đói cũng phần nào được xoa dịu. Sau đó, cậu tìm một chiếc giỏ tre, lót bát đựng những chiếc bánh nóng hổi vào bên trong rồi phủ thêm.. Nghĩ ngợi một chút, cậu lại đặt thêm một chiếc khăn ẩm. Làm xong, cậu khập khiễng ra ngoài tìm người.
Bên ngoài, Dương Đại Lang làm việc rất nhanh. Hắn đã đào được cái hố sâu đến nửa thân mình. Thấy Miêu Hòa xách giỏ bước lại gần, hắn ngừng tay, đặt cuốc xuống rồi nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế?” Ý hắn là nhắc nhở Miêu Hòa nếu không có gì quan trọng thì đừng đi lung tung.
Miêu Hòa giơ chiếc giỏ lên: “Ta làm bánh, mang ra cho ngươi ăn. Vừa nãy ta đói quá nên đã ăn trước một cái rồi.”
Dương Đại Lang không nói gì, chỉ chống tay lên đất rồi nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hố đang đào dở. Sau đó, hắn lau tay lên người vài lần, rồi bước đến đỡ lấy cánh tay Miêu Hòa. Hai người cùng đi về phía cái cây gần đó, nơi có một tảng đá lớn Dương Đại Lang chỉ vào tảng đá, ra hiệu cho Miêu Hòa ngồi xuống. Sau khi đã ngồi yên, Miêu Hòa mới mở chiếc giỏ ra.
Cậu lấy ra một chiếc khăn ẩm, đưa sang cho Dương Đại Lang: “Lau tay trước đi.”
Dương Đại Lang hơi khựng lại nhưng cuối cùng vẫn nhận lấn khăn, lau sạch tay. Sau đó, Miêu Hòa đưa bát đựng bánh đến trước mặt hắn. Dương Đại Lang cầm một cái bánh, Miêu Hòa cũng cầm một cái. Chỉ thấy Dương Đại Lang cắn một cái, rồi tốc độ nhai dần trở nên nhanh hơn, có vẻ ăn rất ngon miệng.
Miêu Hòa cũng vừa ăn vừa cười rất vui vẻ, đôi mắt cong cong đầy thỏa mãn: “Ta dùng chút bột mì trắng, còn cho thêm ít dầu nữa.”
Dù cách làm có hơi xa xỉ, Miêu Hòa nghĩ rằng sau này, tiền kiếm được từ việc bán rau chắc chắn sẽ bù lại. Với cơ hội tự lập kinh tế, cậu cũng mạnh tay hơn một chút. Hơn nữa, ở nơi này, các ca nhi thường phải vào bếp phụ giúp, nên dù cậu làm gì cũng không lo bị lộ thân phận. Lúc trước nguyên thân không làm là vì cậu ta không muốn làm, chứ không phải không biết cách làm.
Dương Đại Lang ăn xong chiếc bánh trong tay, lại lấy thêm cái nữa. Hắn lên tiếng: “Có thì cứ dùng đi.” Rõ ràng muốn ủng hộ sự xa xỉ này.
Thấy người kia ăn ngon miệng, Miêu Hòa càng cảm thấy vui vẻ: “Cái hố này chắc sâu bằng một người là được, nhưng mà đào đến lúc đó, ngươi định lên bằng cách nào?”
“Đục vài chỗ để chân, sẽ trèo lên được.”
“Ồ. Mà thuốc đắp chân của ta, ngày mai tháo ra được không? Ta muốn đi theo ngươi lên núi nhặt lá rụng, nhé?” Miêu Hòa nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh, trong lòng lại tính toán đến chuyện tìm trái cây trong núi để mang về trồng sau này.
“Ngày mốt.” Dương Đại Lang lắc đầu. Chú Lâm bảo cần ba bốn ngày, nhưng phải chờ bốn ngày mới chắc chắn được.
“Nhưng chân ta thật sự không đau lắm đâu.” Miêu Hòa năn nỉ, giọng điệu pha chút thuyết phục.
“Bốn ngày. Nếu không lành, lại phải tốn bạc.”
Miêu Hòa nghe vậy thì cứng họng, không thể phản bác nổi. Dù Dương Đại Lang không biểu hiện gì nhiều, nhưng dường như hắn lại rất hiểu lòng người. Sau vài giây trầm ngâm, cậu đành tặc lưỡi: “Cũng được, ta đắp thuốc thêm một ngày, sau này khỏi hẳn sẽ theo ngươi lên núi. Ngày mai đành nhờ ngươi đi nhặt lá rụng vậy.”
Dương Đại Lang gật đầu đồng ý. Thấy hắn dễ dàng chấp nhận, Miêu Hòa cũng không giấu nổi vẻ vui sướng. Bởi vì nếu Dương Đại Lang lên núi, nghĩa là hắn sẽ không có ở nhà. Nhân lúc đó, cậu có thể lén gieo hạt giống vào Tức Nhưỡng! Sáng mai khi Dương Đại Lang ra ngoài, những hạt giống ấy chỉ mới nảy mầm, không dễ bị phát hiện. Nhưng đến chiều, có lẽ chúng đã sẵn sàng để thu hoạch rồi!
“Ta no rồi, còn lại ngươi ăn hết đi.” Miêu Hòa cười nói. Cậu đã làm tám cái bánh, mình thì ăn ba cái, phần còn lại đều dành cho Dương Đại Lang. Dương Đại Lang cũng ăn hết sạch, sắc mặt rõ ràng có chút vui vẻ.
Sau đó, hắn quay trở lại với công việc đào hố. Đào xong, hắn phải đến nhà nhị đệ để đóng tấm ván gỗ, vậy mới xem như là hoàn thành hố phân bón từ lá rụng mà Miêu Hòa đã nói.
Nhân lúc Dương Đại Lang đang bận rộn, Miêu Hòa đến sân sau. Trong tay cậu là túi hạt giống rau mà Dương Đại Lang mua ngày hôm qua. Nhưng khi cẩn thận chọn loại rau để gieo trồng, cậu nhanh chóng nhận ra một vấn đề: Nếu không có Dương Đại Lang giải thích, cậu hoàn toàn không phân biệt được hạt giống của từng loại rau.
Miêu Hòa nghĩ bụng: Dù sao loại nào cũng được, chẳng có gì khác biệt. Vì vậy, cậu nhắm mắt chọn đại một loại, lấy một hạt rồi gieo vào mảnh đất có Tức Nhưỡng. Vừa xong, Miêu Hòa không khỏi cảm thấy hân hoan: Không biết ngày mai sẽ thu hoạch được loại rau nào nhỉ?
Sau khi đi một vòng trong nhà nhưng chẳng tìm được việc gì để làm, Miêu Hòa quyết định quay lại bếp. Cậu suy nghĩ một hồi rồi quyết định làm thêm vài chiếc bánh lúa mạch, không phải để dành cho bữa tối, mà để đổi lấy vài quả trứng gà từ chỗ thím hai Dương. Tối nay, cậu dự định xé nhỏ bánh cứng còn lại, xào chung với trứng, chắc chắn sẽ thành một món ăn mới ngon miệng.
Lúc Miêu Hòa vừa làm xong, bất ngờ nghe thấy tiếng động vang lên từ cổng sân. Chắc là Dương Đại Lang đã đào xong hố và quay về rồi! Cậu vội cầm khăn lau tay, chuẩn bị ra đón. Nhưng chưa kịp bước ra, ánh mắt cậu đột nhiên bị hút chặt vào một cảnh tượng kỳ lạ.
Ở sân sau, trên mảnh đất vừa xới lúc trước, một cây hành xanh mướt đã vươn cao, từng lá phấp phới đung đưa trong gió!
Trời đất! Sao phát triển nhanh thế!?
Miêu Hòa kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Cơn hoảng loạn khiến cậu vô thức quẹt tay trúng chiếc bát lớn bên cạnh, làm nó rơi xuống đất kêu “Cốp” một tiếng vang dội.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Dương Đại Lang đang sải nhanh về phía sau nhà.
Miêu Hòa cảm thấy chân mình mềm nhũn. Mẹ ơi, nếu Dương Đại Lang mà nhìn thấy cây hành kia, cậu biết giải thích làm sao đây!? Sau một hồi hoảng loạn, cậu tuyệt vọng nhận ra, đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể nghĩ ra bất kỳ cách nào để ứng phó!
Lúc này, Dương Đại Lang đã bước vào sau nhà, Miêu Hòa lập tức lao về phía hắn, dứt khoát chỉ về hướng phòng chính: “Hình, hình như ta thấy cái gì đó chạy từ dưới chân lao về phòng chính! Có phải, có phải là chuột không?”
Cậu nắm chặt lấy tay Dương Đại Lang, cố hết sức kéo hắn về phòng chính: “Không được, ta sợ chuột lắm! Ngươi, ngươi kiểm tra phòng chính giúp ta đi, cả phòng chính rồi cả phòng ngủ nữa. Đừng để nó trốn trong nhà! Nếu không, ta… Ta sẽ không ngủ được đâu!”
Dương Đại Lang nhíu mày. Từ trước đến nay hắn chưa từng thấy chuột trong nhà mình, cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Nhưng thấy tiểu ca nhi trước mặt đang vô cùng căng thẳng, lại trông chẳng giống giả vờ, hắn đành dịu giọng an ủi: “Ừ. Để ta xem thử, không sao đâu.”
Miêu Hòa yếu ớt mỉm cười: “Ta… Ta sẽ ở đây đợi ngươi.”
Thấy Dương Đại Lang bắt đầu mở các hộc tủ trong phòng chính để tìm kiếm, Miêu Hòa quay lại xếp những chiếc bánh vừa làm, cẩn thận cho tất cả vào chiếc giỏ tre. Xong xuôi, cậu đứng chắn ngay giữa cửa dẫn từ phòng chính ra sân sau. Tim cậu đập thình thích, hộp hộp theo dõi từng động tĩnh.
Đến khi Dương Đại Lang kiểm tra hết cả phòng chính và phòng ngủ, hắn quay lại nói: “Không thấy gì cả.” Hắn định ra sân sau xem thử thì lập tức bị Miêu Hòa hoảng hốt túm lấy.
“Không, không cần đâu! Nếu nó chạy ra ngoài sân thì mặc kệ, đừng tìm nó lại, chỉ cần trong nhà không có là được rồi.” Miêu Hòa nói vội, gương mặt lấm lét: “Chuyện là… Ta vừa làm thêm mấy chiếc bánh, muốn nhờ ngươi đến chỗ thím hai đổi lấy vài quả trứng. Nhân lúc bánh chưa bị hỏng, ngươi… Ngươi mang qua đó nhanh đi!”
Dương Đại Lang nhận lấy giỏ, nghiêng đầu nhìn Miêu Hòa hỏi: “Không sợ nữa?”
Miêu Hòa cố diễn nét sợ hãi: “Sợ, ngươi mau về nhé.”
Dương Đại Lang nhíu mày: “Vậy không đi.”
“Nhưng… Nhưng ta làm nhiều thế này, không đổi thì tiếc lắm. Lâu rồi chưa được ăn trứng.”
Dương Đại Lang im lặng một chút, nhìn tiểu ca nhi mang theo vẻ mặt cầu xin: “Ta đi, nhanh thôi.”
Miêu Hòa vội vàng gật đầu, gần như muốn đẩy người ra khỏi phòng chính: “Vậy, nhanh lên nhé.”
Vừa nghe tiếng cửa ngoài đóng lại, Miêu Hòa không khỏi toát mồ hôi, kéo theo cái chân đau lảo đảo chạy đến chỗ Tức Nhưỡng, đưa tay nhổ cây hành và cả gốc lên! May mà là hành, không quá nổi bật. Nếu trồng rau diếp to đùng thì đúng là thảm họa rồi!
“Mày làm tao suýt đứng tim mà chết đấy! Sao lại lớn nhanh thế này, chẳng phải đáng lẽ phải mất cả ngày sao?” Miêu Hòa tức giận lẩm bẩm. Cậu cảm thấy từ lúc đến đây, cứ ba ngày hai lần lại bị dọa sợ.
Nhưng nhìn kỹ cây hành, Miêu Hòa nhận ra nó đã đến lúc thu hoạch. Nếu sử dụng Tức Nhưỡng để trồng cây, quá trình trưởng thành diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Tuy nhiên, cậu cũng không biết một điều quan trọng: Để thu hoạch quả hoặc rau non tươi mới, cần phải đứng bên cạnh quan sát. Một khi đến thời điểm mà không hái ngay, cây sẽ tiếp tục phát triển không kiểm soát. Rất có thể quả sẽ biến thành hạt giống, hoặc thậm chí trở thành một thứ gì đó khác.
Kiếp trước, khi Miêu Hòa trồng cây trong chậu hoa, từ lúc gieo hạt đến khi trưởng thành cần khoảng một ngày. Nhưng ở nơi này, không biết có phải do Tức Nhưỡng được chôn dưới đất hay không, mà chỉ cần khoảng một canh giờ đã hoàn thành quá trình. Cậu kinh ngạc nhìn cây hành trước mặt: Không chỉ trưởng thành mà thậm chí đã ra cả hạt giống. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.
Không muốn lãng phí, Miêu Hòa cẩn thận thug om những hạt giống tốt này, sau đó nhanh chóng đào một cái hố, chôn cây hành già vào đất để không chừa lại bất cứ dấu vết nào.
Khi Miêu Hòa xử lý xong mọi việc, Dương Đại Lang cũng đã mang trứng về. Thế nhưng, tâm trí Miêu Hòa đã trôi xa. Trong khi mơ màng nấu bữa tối, đầu óc cậu chỉ quanh quẩn nghĩ về sự thay đổi đặc biệt của Tức Nhưỡng. Điều này khiến việc sử dụng Tức Nhưỡng của cậu trở nên thuận lợi hơn.
Thế nhưng trong mắt Dương Đại Lang, dường như tiểu ca nhi này vẫn đang sợ hãi đến mức hơi ngơ ngác. Đến tối khi đi ngủ, Buổi tối khi đi ngủ, hắn còn cố ý nói một câu: “Ta thính lắm. Không sao đâu.”
“Hả?”
“Có tiếng động gì, ta sẽ nghe được.”
“À, ngươi đang nói về chuột đó hả? … Vậy thì tốt rồi.”
“Ừ.”