Sau khi Miêu Hòa lục lại ký ức mới biết, hán tử này tên là Miêu Cường, là bạn từ nhỏ của Dương Đại Lang.
Mẹ của Miêu Cương là Thạch Như Thanh và mẹ của Dương Đại Lang là Thạch Du, cả hai đều từ thôn Thạch gia kế bên. Có vẻ trước khi xuất giá về đây, hai người đã có mối quan hệ thân thiết. Sau khi mẹ của Miêu Cường gả đến thôn Miêu gia, không lâu sau đó, mẹ của Dương Đại Lang cũng theo chân về đây, càng làm tình cảm giữa hai người thêm gắn bó. Từ nhỏ Dương Đại Lang đã thân thiết với Miêu Cường, thường gọi mẹ của Miêu Cường là thím Thanh. Ngay cả con mèo Đại Bạch của Miêu Hòa cũng là xin từ nhà Miêu Cường về.
Đương nhiên, chỉ cần là bạn thân của Dương Đại Lang, Miêu Hòa khó mà có được ánh mắt thân thiện từ họ.
Ngay khi Miêu Hòa bước ra sân trước, Miêu Cường lập tức biến sắc, y hỏi ngay: “Gì?” Lần trước y đến, người này đều trốn trong phòng, hôm nay chạy ra đây để làm phiền người ta à?
Miêu Hòa liếc nhìn Miêu Cường, lại quay sang nói với Dương Đại Lang: “Ngươi về rồi, có khách à?”
Dương Đại Lang còn chưa trả lời, Miêu Cường đã bất cười mỉa mai: “Về rồi? Khách? Buồn cười thật đấy! Ngươi cũng dám xem mình là chủ nhà à? Không nghĩ lại xem trước đây mình đã làm ra những trò bỉ ổi nào sao?”
Dương Đại Lang nhíu mày, gạt tay Miêu Cường đang khoác vai mình xuống, nghiêm giọng nói: “Cường tử, đừng như vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT