*Nội dung chương có chứa NHIỀU hình ảnh và chú thích. Xin lỗi vì sự bất tiện này.

Vài ngày trôi qua, rốt cuộc cũng bán sạch quả hồng ở nhà sau.

Ngô thị lấy một cái hộp gỗ long não dài chừng một thước ra, đổ hết tiền đồng lên bàn,  sau đó cầm một mớ dải vải cắt sẵn ra, cứ mỗi một trăm xu thì xỏ vào thành một xâu, tổng cộng xỏ được 12 xâu tiền và 82 xu lẻ.

Tính ra là được 1282 văn, nhiều hơn năm trước 300 văn khiến Ngô thị cười tươi như hoa. Những người khác cũng vui lây, nhất là mấy đứa nhỏ, trong nhà thu được nhiều tiền thì ngày tháng trôi qua sẽ tốt lên. Còn đối với bọn trẻ thì càng nhiều xâu tiền thì bàn ăn càng đầy gà vịt thịt cá, bọn nó ngóng trông được ăn lâu lắm rồi.

“Nương ơi, còn bao nhiêu ngày nữa thì được mới ăn tết?” Viễn Bách nuốt nước miếng, nhịn không được mà hỏi Lưu thị.

Nó đã quên mất hương vị đùi gà to giao thừa năm ngoái được ăn rồi.

“Còn hơn hai tháng nữa.” Lưu thị cúi đầu, tay đang may quần áo.

Hơn hai tháng là bao lâu a, Lâm Viễn Bách giơ bàn tay định đếm thử, kết quả, một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười, mười cái đầu ngón tay xoè ra hết thì cũng hết số đếm được rồi.

Nó quay đầu nhìn tiểu đường đệ bên cạnh, vội nói: “Chó Con đệ cho ta mượn ngón tay dùng với.”

Mi mới là Chó Con á.

“Không cho!” Lâm Viễn Thu xoay người chừa cho y cái bóng lưng.

Theo ý lão già, Ngô thị lấy 82 xu lẻ đưa cho Chu thị, nói: “Ngày mai ngươi và Lưu thị đi trấn tên mua bông với vải về làm áo khoác bông cho bọn Đại Trụ.” 

Trời sắp chuyển lạnh rồi nên tranh thủ làm áo bông cho ba anh em tụi nó. 

Phùng thị bĩu môi, lần nào cũng chỉ kêu đại tẩu và nhị tẩu đi trấn trên, thị đó giờ chưa từng được đi, mẹ chồng đúng là bất công.

Có điều, nghĩ đến việc lần này tướng công cũng được một cái áo bông mới thì Phùng thị một câu oán giận cũng không có. 

Lâm Tam Trụ nhìn tiền xu trên bàn, cười hì hì nói với Ngô thị, “Nương, hai hôm nữa Chó Con đi trường tộc rồi. Sân từ đường lộ gió, đến khi tuyết rơi chắc trời sẽ lạnh lắm nương ơi. Không ấy may cho Chó Con một bộ áo bông mới đi, để nó bị lạnh cóng tội lắm.”

Lâm Tam Trụ cảm thấy, mặc kệ con mình có thể kiên trì đi học được bao lâu thì cũng có thể lấy này làm cái cớ để cho nó có cái áo bông mới để mặc.

Ngô thị lười phản ứng, trong nhà nhiều con nít như vậy, đứa này có, đứa kia không có thì nhà cửa nháo nhào mất. Thân là người quản gia thì phải để cho mọi thứ được cân bằng.

Với cũng đâu phải bà một hai ép nó đi học, bị lạnh cũng đừng đổ thừa.

Lâm lão đầu hút một ngụm thuốc, mùi thuốc lá rẻ tiền khiến lão bị sặc, nhịn không được mà ho mấy tiếng.

Nghĩ đến lời thằng ba nói, Lâm lão đầu quay sang nhìn cháu trai nhỏ, tay chân tong teo, gầy quá rồi. Lão hắng giọng, quay sang bảo Ngô thị: “Đưa con dâu trưởng thêm chút bạc, bảo nó mua thêm ít bông mới châm thêm vào áo khoác cũ của mấy đứa nhỏ.”

Nghe được lời này, ba chị em dâu Chu thị, Lưu thị còn có Phùng thị đều vui vẻ không thôi. Người mẹ nào mà không thương con, nghĩ đến việc mùa đông năm nay con mình có áo ấm để mặc đương nhiên các thị rất là vui. 

“Con cảm ơn gia nãi!” Lâm Viễn Thu mở miệng nói lời cảm tạ, có thể được mặc ấm áp một chút hắn rất mừng, mùa đông này không sợ bị chết cóng rồi.

Lâm lão đầu và Ngô thị đều sửng sốt, nhọc lòng chăm lo cho con cháu nhiều năm như vậy, hai vợ chồng bọn họ lần đầu tiên nghe được lời cảm ơn. Cảm giác này là lạ, trong lòng cũng thấy ấm áp. 

Ừm, cảm giác được an ủi lắm.

Dù hai người họ đã là cha nương, đã lên chức gia gia nãi nãi, việc chăm lo cho con cháu là chuyện bình thường, nhưng nhận được lời cảm ơn từ con cháu thì trong lòng đương nhiên cảm thấy vui sướng nhẹ lòng.

Lão cúi đầu nhìn tôn tử nhỏ tuổi nhất của mình. Lão nhớ đứa cháu này khi bé rất hay khóc nhè, động tới một chút là nó gào khóc không ngừng, nghĩ đến đây lão cũng nhớ ra là cũng lâu rồi chưa nghe thấy tiếng nó khóc. Từ bao lâu rồi nhỉ, à, hình như là từ sau đợt sốt cao đó. Sau khi khỏi bệnh nó dường như đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn nhiều.

Lâm lão đầu nghĩ, khó trách lớp người già đều nói “Bầu mướp muốn dài phải bắt giàn treo, trẻ con muốn lớn phải ra hứng gió”.

Mấy đứa nhóc này, có cứng mới đứng đầu gió. 

......

Chẳng mấy chốc đã đến ngày nhập học trường tộc.

Vừa qua giờ Mẹo (5 giờ), Lâm Viễn Thu đã tỉnh. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học,  không thể đến muộn được.

Túi sách hôm qua Phùng thị may cho hắn được đặt cạnh gối nằm, túi được may từ vải thừa của chiếc áo bông thị may cho Lâm Tam Trụ. 

Mùa đông ở phương Bắc đến sớm, giường đất trong nhà đã được đốt nên chạm vào vẫn còn ấm áp dễ chịu.

Phía tây thôn nằm sát núi, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, chỉ cần siêng năng chịu khó thì củi trong nhà dùng quanh năm suốt tháng vẫn đủ dùng. 

Xuân Yến và Xuân Thảo nằm ngủ cạnh hắn, ba anh em bọn hắn nằm chung giường đắp chung một cái chăn, đều là con nít cả nên không ai để ý nhiều.

Lâm Viễn Thu ngồi dậy, mặc quần áo xong hắn nhẹ nhàng xuống giuờng.

Sau mùa thu hoạch rất nhiều gia đình trong thôn đã chuyển sang ăn một ngày hai bữa, giúp tiết kiệm được không ít lương thực. 

Nhà họ Lâm cũng vậy, bữa đầu tới giờ Tỵ (9 giờ) mới ăn cho nên lúc này cả sân im ắng, chưa ai rời giường

Rửa mặt xong Lâm Viễn Thu lấy ống trúc đựng nước ra, múc nước trong bình gốm đổ đầy ống trúc, đọc sách khô miệng nên phải mang theo nước sẵn để uống. 

Hắn sờ sờ cái túi sách trống trơn, thật ra túi sách mà không có sách thì khỏi vác theo cũng được. Nhưng nếu không mang túi theo thì thấy hơi thiếu thiếu. Mục đích chính vốn để người ta nhìn là biết đứa nhỏ này là một học sinh này.

Đúng, từ hôm nay trở đi, hắn - Lâm Viễn Thu, chính là một học sinh nho nhỏ ở triểu Đại Cảnh này! Bản thân phải học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày, cố lên!

Trong phòng phía đông, Lâm lão đầu và Ngô thị đang trò chuyện, người lớn tuổi ngủ ít, hai vợ chồng họ đã dậy từ sớm.

Nghe thấy tiếng mở chốt cửa phát ra từ bên ngoài, Lâm lão đầu tự hỏi mới sáng tinh mơ đứa nào dậy sớm vậy.

“Ông quên hôm nay trường tộc khai giảng à, chắc là lão tam và thằng Chó Con.” Ngô thị đáp. 

Lâm lão đầu nhớ lại, hôm nay hai mươi sáu tháng mười rồi à. Thế mà thằng ba lại rời giường được sớm như vậy? Lão nhìn xuyên qua cửa sổ giấy thấy trời vẫn còn chưa sáng, nghĩ thầm, cho cháu trai út đi học lại trị được bệnh lười của thằng ba. Nếu là ngày thường thì giờ này nó hẳn vẫn còn nằm trên giường say giấc nồng.

Bên ngoài ngoại trừ âm thanh mở chốt cửa vẫn đang mở thì còn lẫn thêm tiếng nhảy bụp bụp bụp, lão đẩy cửa sổ ra nhìn ra sân trước vừa lúc thấy một bóng dáng bé nhỏ đang lò cò nhảy lên nhảy xuống kéo chốt cửa. 

Chốt cửa thứ hai cao quá, không với tới được. 

Chốt cửa thứ hai nằm phía trên chốt cửa chính, thường chỉ được cài lại lúc tối khi đi ngủ, xem như một cái bảo đảm mức hai. 

Lâm lão đầu lồm cồm ngồi dậy, xỏ đôi giày vải bước ra khỏi phòng. Còn tưởng cái thằng ba này đổi tính, hoá ra là do lão nghĩ nhiều, chậc chậc, niềm vui này chẳng kéo dài được bao lâu.

“Gia gia!” Lâm Viễn Thu xa xa hô một tiếng.

“Ơ, Viễn Thu, dậy sớm vậy con.”

Trong vô thức lão không gọi hai chữ “Chó Con” nữa.

Trời chưa sáng lắm nhưng bộ dáng nhóc con lão vẫn nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy đứa cháu trai nhỏ mới 5 tuổi của lão một tay cầm ống trúc đựng nước, một tay vịn túi đựng sách đeo trên vai. Nếu không nhìn chiếc áo bông đầy mụn vá kia thì cũng ra dáng thư sinh đó.

Lâm lão đầu sờ đầu cháu, hỏi, “Con đói bụng không?”

Lâm Viễn Thu lắc đầu, “Con không đói ạ.”

Lúc mới dậy có hơi đói nhưng uống một chén nước thì không thấy đói nữa. 

Để cháu không đi học muộn, Lâm lão đầu không lãng phí thời gian nữa, lão mau chóng mở cửa viện ra, “Đợi lát nữa cơm sáng nấu xong ta sẽ kêu cha con mang qua cho.”

“Dạ dạ.”

Lâm Viễn Thu gật đầu, chân ngắn nhỏ chạy nhanh, “Gia gia mau vào nhà đi, bên ngoài gió lạnh lắm.”  

Vừa nói vừa lảo đảo chạy về phía trường tộc. Để lại Lâm lão đầu đứng ngây ngẩn một mình trước cổng, vừa rồi cháu trai út của lão lo lão bị gió lạnh thổi trúng đó. Cháu lão ấy à, đúng là trưởng thành rồi.

Lão nhìn đường làng, trời còn sớm lắm, trên đường yên tĩnh không bóng người. Lão có chút lo lắng, tay siết quần áo, vẫn nên qua tận mắt nhìn cháu nó vô trường học mới được.

......

Vương phu tử cho rằng một ngày bắt đầu từ giờ Dần (3 – 5 giờ), sáng sớm đúng là thời điểm tốt nhất để học bài. Ông nhớ rõ hồi trước mình mới đi học phu tử cũng đốc thúc ông và các đồng học đọc sách viết chữ vào khung thời gian này. (học ếu gì mà sớm hơn cả gà vậy chèn…)

Cho nên, mặc định, giờ lên lớp của trường tộc Lâm thị cũng được sắp xếp vào khung giờ này.

Vì thế nên khi Lâm Viễn Thu vội vàng chạy đến trường tộc học thì đã có mười bảy học sinh ngồi trong lớp rồi.

Vương phu tử chỉ vào hàng phía trước bảo Lâm Viễn Thu nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Chỗ ngồi trong lớp được xếp theo độ tuổi, Lâm Viễn Thu nhỏ tuổi nhất nên được sắp xếp ở hàng ghế đầu.

Ngồi cùng bàn với hắn cũng bằng tuổi hắn, người tên Lâm Văn Tiến, cháu trai út của đại gia gia. (ông bác cả, anh trai lớn của Lâm lão đầu)

Lâm Viễn Thu âm thầm kêu khổ, kế hoạch đọc ké sách thất bại rồi. Nguyên thân và tên trước mặt vốn có xích mích với nhau, trước đó hai người từng đánh nhau vì một con châu chấu. Lúc ấy cơ thể nguyên thân nhỏ hơn nên bị tên này đè xuống đất đánh mấy cái, cuối cùng vẫn nhờ nắm đấm của tứ ca hắn (Lâm Viễn Bách) đi mấy đường quyền cứu được về. Thù này từ đó đã kết.

Quả nhiên Lâm Viễn Thu chưa kịp ngồi xuống thì Lâm Văn Tiến dịch mông sang bên kia ghế, bộ dáng nước sông không phạm nước giếng.

Lâm Viễn Thu coi như không thấy, hắn cũng không phải trẻ con năm tuổi cần gì so đo với một tên nhóc. Vả lại giờ hắn đang bận nghĩ nếu lát Vương phu tử có hỏi thì phải trả lời như thế nào đây, sách của hắn vẫn còn nằm trên tiệm sách ở trấn trên kìa.

Vương phu tử ngồi ở phía trên, cách hàng ghế đầu chưa đến hai thước, ông liếc mắt một cái đã nhìn thấy mặt bàn trống trơn của Lâm Viễn Thu.

Ông nhíu nhíu mày, hỏi “Sách của trò đâu?”

Lâm Viễn Thu đứng lên, thưa “Bẩm phu tử, sách mấy hôm nữa cha của học sinh sẽ mua ạ.”

Mấy hôm nữa à?

Vương phu tử có chết cũng không nghĩ tới, có người nào đó vốn chỉ định để con mình “học chơi” ở trường vài hôm. 

Cho nên nghe Lâm Viễn Thu đáp xong ông chỉ cho rằng cha của trò ấy vắng nhà, chưa có thời gian đi mua sách. Ông không hỏi thêm nữa mà khua khua tay bảo trò ấy ngồi xuống.

Mà Lâm Văn Tiến cùng bàn nghe được tên bên cạnh không có sách thì lập tức vung tay áo lên che cuốn Tam Tự Kinh của mình lại thật kĩ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play