*Nội dung chương có chứa NHIỀU hình ảnh và chú thích. Xin lỗi vì sự bất tiện này.



Trấn Hoành Khê, thôn Tiểu Cao Sơn.

Mới tháng mười đã đón một trận gió lạnh, hương vị gió mùa đông tạt vào mặt làm cóng cả người. 

Đã nhiều ngày nay, trên bầu trời xanh thường xuất hiện những đàn chim di cư. Chúng nó khi thì xếp thành chữ nhất “一”, khi thì lại xếp thành chữ nhân人”, khiến không ít người qua đường phải dừng chân quan sát.

Ngỗng trời rất giỏi cảm nhận được sự biến hoá ấm lạnh của thời tiết. Bọn nó hăm hở hướng phương nam, bay đi khỏi tiết trời giá rét của mùa đông lạnh. 

Chim nhạn (ý là 雁~ngỗng trời, không phải chim nhạn, chim yến, đọc thêm: http://soi.today/?p=178195)

Tháng mười cũng là mùa của nhiều loại quả thơm ngọt, nhất là quả hồng. Qua con trăng, từng quà hồng nặng trĩu treo trên nhánh cây trông như những chiếc đèn lồng đỏ nhỏ. Tại thôn Tiểu Cao Sơn trước cửa sau hè nhà ai cũng có trồng hồng, đợi đến lúc hồng chín, các thôn dân đều sẽ bảo con cháu trong nhà trông chừng tránh cho bị chim chóc ăn vụng mất. 

Lão Lâm có ba người con trai, cháu trai cháu gái có càng nhiều hơn nên trong nhà không lo việc hồng không có ai trông. Nhưng mà chỉ trông hồng từ sáng đến tối cũng quá là nhàm chán đi cho nên để cho công bằng thì Lâm lão đầu sẽ chia việc ra cho đều. 

Lâm Viễn Thu cũng mới biết được rằng người nơi đây không biết ủ hồng (hái hồng trước rồi về lấy vải che lại ủ chín cho mềm ngọt). Họ cho rằng hồng chưa chín vừa cứng vừa chát mang lên trấn trên bán cũng không ai thèm mua. Cho nên năm nào cũng vậy, đợi đến khi hồng chín đỏ muốn nhũn ra họ mới lên cây hái xuống, đồng thời cũng tạo cơ hội cho bọn chim chóc xuống mổ tranh mấy quả hồng.

Lâm lão đầu sắp xếp cho mấy đứa nhỏ của mỗi phòng thay phiên đuổi chim trông cây, tránh cho quả hồng bị chim chóc rỉa hết.

Nguồn thu này gần một lượng bạc đó, không trông cho đàng hoàng thì Tết năm nay thiếu mất mấy dĩa thịt đó! Nghe đến nếu không tuân thủ sắp xếp thì đêm 30 không có đùi gà ăn thì mấy đứa nhóc nào dám lăng xăng, cũng chỉ có thể thành thành thật thật cầm gậy trúc canh cây ở sân sau. Mỗi năm bọn nhỏ cũng chỉ trông đến đêm giao thừa mới được ăn đùi gà, không được ăn thì bọn nó buồn thảm luôn.

Hôm nay đến phiên tam phòng đuổi chim, Lâm Viễn Thu không có anh em trai khác cho nên vừa ăn sáng xong thì hắn một mình cầm băng ghế và gậy trúc ra sân sau. 

Đi theo sau hắn còn có Lâm Viễn Hòe của đại phòng và Lâm Viễn Bách của nhị phòng, hai đứa một đứa bảy tuổi, một đứa sáu tuổi. Lâm Viễn Thu năm nay được năm tuổi, xem như nhỏ tuổi nhất trong đám anh em họ. 

Vừa đến nhà sau, hai đứa Lâm Viễn Hòe và Lâm Viễn Bách không chờ nổi ngẩng đầu lên tìm mấy quả lọt lưới”.

Con nít nhà nông bình thường cũng không có nhiều món ăn vặt cho nên mấy quả hồng lủng lẳng trên cây làm bọn nó thèm thuồng từ lâu. Nhưng vì người lớn trong nhà đều cần nguồn thu từ quả hồng này để lo cho gia đình nên sao nỡ cho bọn trẻ ăn nhiều, nếu có cho ăn cũng chỉ lựa mấy quả bị chim mổ hỏng vỏ, mấy trái đẹp thì để dành đem bán lấy bạc. Cho nên đám trẻ nếu muốn được ăn hồng thoải mái đã nghĩ ra một cách.

Vì thế sau mỗi lần người lớn trong nhà gánh hồng đi bán, nhóm trẻ sẽ vây quanh dưới gốc cây hồng nhà mình, đi qua đi lại mấy vòng để tìm xem có còn quả hồng chín nào bị sót lại hay không.

“Chó Con, Chó Con, ngươi xem quả hồng kia có chín chưa!”

Lâm Viễn Hòe chỉ vào một quả hồng trên cây, hưng phấn mà reo lên. 

Lâm Viễn Bách bên cạnh nghe xong vội vàng chạy tới. Đến khi thấy rõ đúng là một quả hồng vừa to vừa đỏ, lập tức hết sức vui mừng mà triều Lâm Viễn Thu cách đó không xa, hô: “Chó Con, mau mau mau, mau mang gậy trúc lấy lại đây, chúng ta bẻ nó xuống ăn liền!”

Mấy người mới là cẩu á!

Lâm Viễn Thu liếc qua, bực mình trừng mắt nhìn hai người kia.

Chính hắn có đại danh mà, mắc gì cứ kêu Chó Con Chó Con, thiệt mịa nó khó nghe!

Thấy tiểu đường đệ trợn trắng mắt nhìn thì bọn họ biết do gọi bằng nhũ danh nên lại chọc hắn bực.

Nhưng lúc này Lâm Viễn Bách và Lâm Viễn Hòe không để tâm được nhiều vậy, hai người họ chỉ một lòng hướng về quả hồng chín đỏ đang treo trên đầu. 

Haizz, Lâm Viễn Hòe nhặt gậy trúc lên hướng lên cây thăm dò, theo sát ở phía sau là Lâm Viễn Bách chạy như bay tới nhắc vội vạt áo, chuẩn bị tùy thời tiếp được quả hồng đường ca đánh rớt xuống.

Gậy trúc dài chừng hai thước, Lâm Viễn Hòe giơ tay nhón chân, khó khăn lắm mới chạm được đến quả hồng kia.

Trời đất rộng bao la, đồ ăn ngon là lớn nhất.

Nghĩ đến vị hồng ngọt ngào, Lâm Viễn Thu cảm thấy kia bị kêu là Chó Con cũng tạm chấp nhận được.

Nhìn bộ dáng của Lâm Viễn Bách, hắn cảm thấy kiểu này chắc khó mà hứng được quả rơi xuống, thôi để lên phụ một tay. 

Kết quả là còn chưa đến gần thì “bẹp” một tiếng, một quả hồng đỏ rực, cọ qua nhánh cây trực tiếp đáp lên bãi bùn, theo sau đó còn có tiếng Lâm Viễn Bách ai nha” một tiếng đau lòng không thôi.

Sao không hứng lấy!” Lâm Viễn Hòe vội ném gậy trúc, gấp gáp chạy về phía quả hồng.

Nhặt lên mới thấy, may mắn may mắn, chỉ nứt ra một lỗ nhỏ, còn ăn được còn ăn được.

Vì thế, ai gặp thì có phần, quả hồng cả da lẫn thịt được bẻ làm ba. Ba đứa đường huynh đệ mau chóng chén sạch phần mình. Thịt quả thơm ngọt vào miệng thật non mềm, ăn quá là ngon a.

Lâm Viễn Thu cầm lòng không đậu mà liếm liếm khóe miệng. Haizz, xuyên đến cổ đại không những người nhỏ lại mà miệng cũng tham ăn hay thèm. Nhưng mà không trách hắn được, có trời biết, đã nhiều ngày nay miệng hắn nhạt nhẽo vô vị.

Lâm Viễn Thu hồi tưởng đến các món ngon mỹ vị kiếp trước, gà nướng vịt nướng, giò heo kho, còn có lạp xưởng thơm ngon,.. vân vân, hắn muốn ăn tất aaaaa…

Đáng tiếc cái gì cũng không có, ở nơi này có thể ăn no bụng cũng đã không tồi rồi, còn bày đặt mơ mộng món ngon.

Hắn đang thả hồn đi xa thì nghe tiếng gào của đám trẻ trong thôn từ phía ngoài tường viện, Viễn Hòe Viễn Bách, đi đào trùng bắt ve chơi nè!”

Vừa nghe lời này, Lâm Viễn Hòe và Lâm Viễn Bách cũng không hề tiếp tục tìm kiếm cá lọt lưới” nữa, vội ném cho Lâm Viễn Thu một câu, Tiểu đệ ngoan ngoãn ở chỗ này trông quả nhé, chờ lát nữa ca ca lại qua đây chơi với ngươi ha.”

Vừa dứt lời, hai người họ giơ bước chân ngắn nhỏ chuẩn bị phóng ra ngoài. 

Lâm Viễn Thu một tay nắm gậy trúc, một tay vẫy vẫy, đi đi, đi đi. 

Nhìn đến bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý của tiểu đường đệ, Lâm Viễn Bách và Lâm Viễn Hòe đều có chút buồn bực. Việc trông quả hồng này vốn không có gì vui, hai hôm trước ngay phiên bọn họ trông thì đều hận không thể dông đi chơi luôn. Sao đến lượt tiểu đường đệ lại thấy dáng vẻ nó vui thích vậy nè. Thật là khó hiểu.

Lâm Viễn Thu cũng không để ý đến ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của hai vị đường ca. Hắn còn mong hai thằng cu này mau sớm đi ra ngoài chơi để khỏi chậm trễ hắn làm chút “việc riêng”.

Lâm Viễn Thu hắn cũng không phải một bé trai năm tuổi thật sự, nên cũng không chán ghét mấy viêc đuổi chim này. Ngược lại hắn mừng còn không hết nữa.

Này không, chờ nghe được tiếng bước chân đi xa của hai người, Lâm Viễn Thu quay lại đi vài vòng tàng cây, rồi sau đó giơ gậy trúc trong tay lên thụt mấy quả to hắn đã sớm nhìn trúng kia. Thực mau, năm, sáu quả hồng còn cứng rơi từ trên cây xuống đáp lên mặt đất bùn mềm xốp.

Chưa kịp nhìn kỹ quả rơi xuống có vỡ hay không, Lâm Viễn Thu nhặt hết lên nhét vào trong lòng ngực. Sau khi kiếm tra xem trên mặt đất có để sót gì không, hắn che lại vạt áo, bước nhanh về hướng tam phòng bọn họ.

Qua nhiều ngày cố ý vô tình tìm hiểu, Lâm Viễn Thu rốt cuộc biết mìnhđã xuyên tới Đại Cảnh triều, một cái triều đại chưa bao giờ có trong sách lịch sử.

Thậm chí đương kim thánh thượng là ai hắn cũng không thèm hỏi tới, hắn chỉ là một bá tánh bình thường, việc triều đình quá mức xa xôi nên hắn cũng không cần phải biết. 

Còn nữa, nếu có hỏi thêm thì đám nhóc trong thôn cũng không biết đường đâu mà trả lời.

Lâm Viễn Thu phát hiện, triều Đại Cảnh này tuy chưa bao giờ nghe đến nhưng cũng thấy hơi quen quen. Tỷ như kiểu tóc, nam nhân búi tóc sơ, phụ nhân thì búi bàn phát, nữ hài tử thì búi kiểu song nha, tiểu nam hài thì chừa hai chỏm tóc. 

Hắn nhớ rõ kiểu tóc triều Tống, triều Minh trong lịch sử cũng tương tự thế này.

Còn trang phục thì phần lớn bình dân bá tánh đều mặc áo ngắn với quần hoặc váy làm bằng vải bố hoặc vải thô, người có chút địa vị như lí chính hắn gặp được mấy hôm trước thì mặc áo xanh vạt dài, đều khá tương đồng với mô tả về xã hội cổ đại trong sách lịch sử.

Tuy nhiên, cũng có điểm khác biệt, tỷ như việc thu hoạch quả hồng. Lâm Viễn Thu phát hiện, người nơi này không biết phương pháp ủ hồng. Người trong thôn đều chờ trái chín tự nhiên rồi mới hái xuống. còn những quả chưa chín vẫn ở nguyên trên cây, chờ đến lúc chín thì lại hái xuống tiếp.

Cho nên việc vốn đơn giản lại trở nên phức tạp hơn nhiều, vốn không cần lo chim chóc lại ăn chực cũng không cần phải cho người canh giữ mỗi ngày.

Lâm Viễn Thu cũng không định tiết lộ phương pháp ủ này cho mọi người, chính hắn vốn là một linh hồn ngoại lai, để tránh bị vạch trần thì vẫn nên có tâm tư đề phòng.

Dù cần cẩn trọng nhưng cũng không ngăn được hắn lén lút thó vài quả hồng mang về ủ, chỉ cần đợi khi mùa đông tới thì hắn và hai muội muội song sinh sẽ có hồng khô mềm dẻo ngọt ngào để ăn rồi. 

Sân trước im ắng, trừ bỏ Lâm lão đại và Lâm lão nhị mang hồng lên trấn trên bán từ sáng sớm. những người còn lại trong nhà phần lớn đều theo Lâm lão đầu xuống ruộng nhổ củ cải. Mùa đông sắp sang rồi nếu không thu hoạch củ cải sớm thì nó sẽ bị đông đá hết.

Lâm Viễn Thu đi dọc theo tường viện thẳng tới cửa sổ nhà tam phòng bọn họ. Ban nãy trước lúc ăn cơm hắn đã để hé cửa sổ sẵn để tiện cho lúc này. Chỉ là dựa vào cái thân thể hiện tại của Lâm Viễn Thu muốn ném được từng trái hồng vào hết thì buộc phải nhón nhón chân hết sức mà làm.

Tựa vào cửa sổ là một chiếc giường đất cỡ lớn, trên giường có trải chăn bông nên những trái hồng ném vào cũng vừa vặn rơi lên chăn. 

Xuân Yến và Xuân Thảo đang ngủ trưa trong phòng, vì không muốn đánh thức các em nên lúc ném hồng vào Lâm Viễn Thu tránh đi phần đầu giường đất. Tuy vậy nhưng âm thanh “bụp bụp” khi ném quả lên giường cũng làm hai đứa nhỏ tỉnh. 

Hai chị em nhìn trên chăn đột nhiên mọc ra thật nhiều quả hồng, trông thấy ngoài cửa sổ lấp ló cái đầu chuyển động thì hiểu ra ca ca mình đi hái hồng đã về rồi. Hai đứa lập tức vừa lăn vừa bò đến cạnh cửa sổ, hưng phấn mà reo lên, Ca ơi ca ơi, ca hái hồng về rồi!”

“Suỵt, be bé cái giọng lại!” Lâm Viễn Thu làm động tác im lặng.

Hai cái tiểu cô nương phản ứng nhanh vội bưng kín miệng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bé con cười cong cong. 

Nếu hai đứa sinh đôi tỉnh rồi thì hắn không cần tốn sức làm nữa. Lâm Viễn Thu nhẹ giọng nói với hai em: Ca ca phải trở lại sân sau rồi, hai đứa mau để hồng vào bình đi.”

“Dạ dạ, biết biết rồi.”

“Ca ca mau đi đi.” Hai chị em gật đầu, tỏ vẻ đã biết rồi.

Thấy hai em đóng cửa sổ rồi thì Lâm Viễn Thu không lưu lại nữa, nhanh chóng chạy về phía nhà sau. Hắn đi cũng một lúc rồi chắc cũng có chim chóc bay tới ăn vụng.

Quả nhiên, vừa tới sân sau đã truyền đến âm thanh ríu rít của chim chóc. Không để cho bọn chim mổ hết quả được, Lâm Viễn Thu vội nhặt gậy trúc trên mặt đất lên, dùng sức đập vào nhánh cây. Khiến bọn chim chóc khó khăn lắm mới có cơ hội xà xuống cành cây nhugnư chưa kịp há miệng thì đã bị gõ cho hết hồn chụp cánh bay loạn xạ. 

Chỉ chốc lát sau, chúng đều bay đi hết.

Thật là, vội đến cũng vội đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play