*Nội dung chương có chứa NHIỀU hình ảnh và chú thích. Xin lỗi vì sự bất tiện này.


Thấy chim đã bị đuổi đi hết nhưng tay Lâm Viễn Thu vẫn chưa buông gậy xuống, hắn đi qua lại tìm tòi một phen dưới gốc cây, chờ khi xác nhận không còn kẻ ăn vụng nào thì mới vứt gậy xuống đất, để cho cánh tay non mềm của mình được nghỉ ngơi một chút.

Uhm, non mềm thật… Từ một tên già 30 tuổi đầu nay biến thành bé trai 5 tuổi thì đúng là non vô cùng non.

Kiếp trước Lâm Viễn Thu vốn theo thuyết vô thần, nhưng gặp phải duyên kỳ ngộ này  buộc hắn phải tin rằng điểm cuối của khoa học chính là huyền học.

Cơn gió thổi qua, lá cây sàn sạt.

Lâm Viễn Thu kéo chặt áo khoác vải bố thô dày trên người, tận lực tránh cho gió lùa vào cổ áo kẻo bị nhiễm lạnh. 

Phải biết rằng đây là thời cổ đại có trình độ chữa bệnh rất lạc hậu, lỡ nhiễm lạnh bị cảm thôi thì chưa nói có đến việc có chữa được hay không, chưa chắc ở nhà đã chịu bỏ tiền khám tiền bốc thuốc cho hắn. Nếu không cũng đâu có cớ sự chỉ vì sốt cao mà nguyên chủ đã đi đời nhà ma, để hời cho hắn một gã đàn ông say chết từ thế kỉ 21 có được cơ hội sống lại bằng thân thể này. 

Nói là nhỏ cũng không lố lắm đâu. Theo lý thuyết thì nguyên thân được 5 tuổi, tuổi mụ cũng 6 rồi, mà nhìn cái đầu nho nhỏ này xem, không hề tương xứng với số tuổi, còn tay chân này á nói là chỉ ba tuổi cũng có người tin.

Aish, Lâm Viễn Thu thở dài, nghèo bần cùng đến mức nào mới nuôi được con cái chậm lớn vậy ah…

Nhớ đến thức ăn nhiều ngày nay, không phải bánh ngô cứng còng ăn với canh rau dại thì cũng là màn thầu đen thô cứng nuốt kèm canh rau dại. 

Còn ăn thịt á? Thật ngại quá, thịt là gì dzợ? Xuyên đến nơi này đã nửa tháng, mùi thịt mà hắn còn chưa ngửi được.

Nghĩ đến đây, Lâm Viễn Thu không khỏi có chút lo lắng, cứ ăn uống thế này thì sao mà lớn bây giờ, có khi nào hắn thành tướng ngũ đoản không.

*Tướng ngũ đoản là tướng người có 5 bộ phận trên cơ thể đều ngắn. Năm bộ phận này có thể là đầu, mặt, tay, chân và thân người. Dù bạn la nam nữ hay khi sở hữu tướng ngũ đoản phải có 5 bộ phận (đầu, mặt, tay, chân và thân) đều ngắn. Năm phần ngắn này phải có sự cân đối và hài hòa tại nên một tướng mạo đặc biệt và quý tướng. nguồn: tuvi.vn

Lại nghĩ đến dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thân cao mét chín kiếp trước của mình, Lâm Viễn Thu theo bản năng sờ sờ bả vai, kết quả chạm phải  mấy cái tua rua. Thì ra là một miếng mụn vá thô ráp, hắn sợ hãi rụt tay lại, sợ lúc vô ý sẽ làm rách.

Không phải hắn làm quá nhưng do bộ quần áo trên người hắn vốn đã bị vò đến trắng bệch, cảm giác chỉ cần dùng sức nhẹ một chút nó sẽ rã ra vậy. Hiện tại trừ bộ đồ đang phơi trên sào trúc thì hắn chỉ còn mỗi bộ đồ trên người này, lỡ mà rách thì không có đồ để thay ra đâu. 

Lại cúi đầu nhìn chiếc quần dài hụt nửa thước, tuy chân hắn ngắn nhưng mặc vào trông cũng chả khác gì quần lửng. 

Nghe nói này quần áo này vốn đại đường ca nguyên thân mặc trước nhất. Con nhà nghèo mà, quần áo trẻ con thì lần lượt truyền nhau mặc. Như nhà bọn họ này, thằng cháu cả truyền cho thằng hai, thằng hai truyền thằng ba, rồi thằng tư, chờ đến lượt Lâm Viễn Thu thì đồ đã có thêm một mớ mụn vá, màu sắc ban đầu cũng đã phai gần hết.

Thật ra đồ mới hay đồ cũ Lâm Viễn Thu cũng không để ý lắm, điều thực sự lắm hắn lo lắng chính là phải vượt qua trời đông giá rét sắp tới như thế nào.

Mấy hôm trước Lâm Viễn Thu cất bình gốm đựng hồng trong tủ đầu giường sẵn tiện xem thử quần áo có những gì, hắn đau khổ phát hiện, trừ bỏ vài món đồ bông cũ xì cứng ngắt thì chẳng còn gì nữa.

Cái nhà này đúng là không phải nghèo bình thường mà…

Mùa đông ở phương Bắc không phải dạng vừa đâu. Lâm Viễn Thu nhìn chằm chằm nửa cẳng chân lộ thiên của mình, nhìn lại nhìn, suy nghĩ về mức độ chịu lạnh của bản thân khi đông tới. Không biết tới lúc đó sẽ chịu đựng kiểu gì nữa. Chuyện như này kiếp trước hắn còn chưa từng tính hay nghĩ tới bao giờ.

Trước khi xuyên vào thân xác này, cuộc đời Lâm Viễn Thu cũng không tệ lắm, cha mẹ hắn cũng còn trẻ khoẻ. Mà hắn kiếp trước chẳng những kiếm tiền tự mua được căn hộ trước ba mươi tuổi mà tài khoản tiết kiệm cũng trên bảy chữ số

Đáng tiếc a, nếu không phải hắn gã thanh niên già ế ngày ấy bị bạn tốt rót cho nhiều rượu thì sao lại chết, đâu đến nỗi đang trong hũ gạo sa xuống nồi cám heo đâu.

Sau khi lìa xa nhân thế Lâm Viễn Thu lo cho gia đình mình nhất, ông bà nội, cha mẹ sẽ đau buồn như thế nào. Phận con cái để cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hắn thật bất hiếu. Niềm vui duy nhất hẳn là cha mẹ đã đẻ thêm cho hắn một đứa em trai, sau này nó sẽ chăm lo tốt cho gia đình. Hắn chưa kết hôn nên toàn toàn bộ gia sản, bất động sản cùng tiền tiết kiệm của hắn cha mẹ sẽ được hưởng, coi như cũng an ủi lòng hắn được phần nào. 

Tới gần giờ Dậu (17 giờ kém), người làm việc ngoài đồng đã trở về. 

Lâm Tam Trụ gánh nửa gánh củ cải đi tuốt đàng trước, theo sau hắn là Lâm lão đầu, cùng với mấy người Ngô thị, bọn họ cũng cõng sọt đầy củ cải trên lưng.

Vừa bước vào cửa Lâm lão đầu đã nghe thằng con thứ ba ban nãy ngoài đồng còn la eo đau chân đau, lúc này đã mở miệng hô to “Chó Con ơi, Chó Con!”.

Bộ dáng trung khí mười phần kia chỗ nào giống lúc kêu nó đào củ cải thì than cả người không có sức a.

Aizz, Lâm lão đầu thở dài, thằng ba như bỏ đi, hơn ba mươi tuổi rồi mà hễ kêu đi làm gì là bày đủ trò lười biếng, nếu không phải hai mắt ông nhìn chằm chằm thì chỉ sợ nó đã sớm đã chạy đến chỗ nào nằm rồi. Cũng may thằng cả với thằng hai không như này, bằng không cái nhà này cũng không thành bộ dáng gì nữa.

Nghĩ đến đây, Lâm lão đầu nhịn không được xoay người liếc trừng Ngô thị một cái, con trai út cháu đích tôn, thằng ba chính là bị cái bà già này chiều hư. 

Ngô thị không phục, sao lại tại bà, bà nuôi lão tam cao ráo lớn người vậy rồi sao lại tại bà. Đối với sự xem thường của lão già kia, Ngô thị chỉ coi như không nhìn thấy.

Mà sao thằng ba kêu Chó Con cả buổi rồi không thấy cháu trai nhỏ đáp tiếng nào vậy. Chẳng lẽ thằng nhãi này hôm nay không trông cây hồng mà trộm ra ngoài chơi rồi?

Ngô thị chưa kịp buông sọt đi nhà sau coi thử thì Lâm Viễn Hòe cùng Lâm Viễn Bách, hai đứa chơi cả buổi trưa, mồ hôi ướt đẫm, vội  tiến lên giải thích:

“Tam thúc, đệ đệ Chó Con nói, sau này không muốn bị gọi là Chó Con nữa, muốn gọi bằng đại danh.”

“Đúng đúng đúng, đệ đệ Chó Con nói, sau này ai kêu hắn Chó Con, hắn chắc chắn sẽ không trả lời.”

Đoạn Lâm Viễn Bách học theo giọng điệu Lâm Viễn Thu, nói, “Chỉ có chó nhỏ do chó mẹ sinh ra mới kêu chó con, ta lại không phải do chó sinh, không gọi là Chó Con a!”

Lâm Tam Trụ: “...”

Nghe cũng có lý đó.

Chờ trời sập tối, Lâm Đại Trụ với Lâm Nhị Trụ mới vác không sọt về tới.

Hôm nay có nhiều người lên trấn trên bán quả hồng, bọn họ bán được nửa giỏ, cuối cùng non nửa giỏ còn lại hai anh em bọn họ đi lên phố chào hàng một hồi lâu mới bán hết được.

“Cha, đây là bạc bán hồng hôm nay, tổng cộng 286 văn.”

Lâm Đại Trụ vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một cái túi nặng trĩu đưa cho Lâm lão đầu, “Hôm nay bán hơi chậm, trễ rồi nên con với nhị đệ ngồi xe bò trở về.”

Trừ 2 văn tiền ngồi xe bò thì còn 284 văn.

Lâm gia không có phân gia nên tiền thu vào tự nhiên đều vào của chung.

Lâm lão đầu đưa túi tiền cho Lưu thị kêu bà cất vào phòng, trong nhà mười cái ấm đun nước bảy cái cái, còn nhiều chỗ cần dùng bạc lắm.

Thấy trời sắp lạnh rồi mà áo bông của ba thằng con trai mình cũng đã cũ rồi, cho nên tiền bán hồng năm nay Lâm lão đầu định trích ra một phần may áo bông mới cho ba đứa lớn trước. 

Đáng lẽ người trong nhà ai cũng nên được một chiếc áo bông mới, nhưng tiền đâu nhiều vậy a, nên chỉ có thể may cho người hay ra ngoài làm việc trước.

Lâm lão đầu nghĩ nghĩ, cầm tẩu thuốc lá sợi rít một hơi, rồi mở miệng nói với lão đại và lão nhị: “Ngày mai hai đứa nghỉ một ngày đi, ta thấy hồng nhà ta bán thêm ba bốn sọt nữa là xong rồi.”

Lâm Đại Trụ gật gật đầu, ngày mai hắn cùng nhị đệ sẽ ở nhà phụ thu hoạch củ cải.

Lúc này, ba chị em dâu ở nhà bếp đã nấu xong cơm, đang bưng thức ăn lên.

Lâm Viễn Thu ngóng dài cổ nhìn nhìn, thấy trong tay đại bá nương và nhị bá nương quả nhiên vẫn là bánh ngô và màn thầu đen thui, mà mẹ hắn Phùng thị lại bê một vại canh rau dại to đùng.

Huhu vẫn là ba món “u như kỹ” này! 

Lâm Viễn Thu khóc không ra nước mắt, kiếp trước mỹ vị món ngon vui sướng đã không có, hắn gà nướng vịt nướng còn có xúc xích nướng gì đó, toàn bộ một đi không trở lại.

Aizz, sớm biết rằng có ngày xuyên qua thì kiếp trước hắn đã ăn đầy đủ hết món ngon mỹ vị trên đời rồi! Gà nướng, vịt quay, xúc xích nướng,… toàn bộ ra đi mãi mãi rồi huhu.

Cũng như đại đa số gia đình trong thôn, nhà họ Lâm chia thức ăn theo đầu người, Lâm lão đầu nói chia đồ ăn ra đều thì ai cũng có cái ăn, không sợ anh một đũa tôi một muỗng giành giật đồ ăn với nhau.

Nhà họ Lâm có mười bảy miệng ăn, bao gồm hai vợ chồng Lâm lão đầu và Ngô thị, kế đó là năm người nhà đại phòng, Lâm Đại Trụ và Chu thị cùng với hai trai một gái. Kế tiếp là nhị phòng gồm Lâm Nhị Trụ và Lưu thị cùng hai trai một gái. Cuối cùng là nhà tam phòng của Lâm Viễn Thu, tam phòng cũng có năm người, cha hắn Lâm Tam Trụ, nương hắn Phùng thị, hắn và một cặp muội muội sinh đôi. 

Nhiều người như vậy, một cái bàn khẳng định ngồi không đủ cho nên mỗi khi đến giờ cơm khi thì phân ra nam một bàn, nữ một bàn.

Ngô thị phụ trách phân phối đồ ăn, đàn ông trong nhà mỗi người hai cái bánh ngô, một cái màn thầu lứt đen, cho một chén đầy hai mui canh rau.

Bàn nữ bên này thì mỗi người một cái bánh ngô, một cái màn thầu lứt đen húp thêm một mui canh. Con nít như bọn Lâm Viễn Thu thì chỉ có một cái màn thầu lứt đen kèm một mui canh.

Lứa cháu nội có đại tôn tử Lâm Viễn Phong năm nay mười bốn tuổi, nhị tôn tử Lâm Viễn Tùng năm nay mười ba tuổi, hai người bọn họ được phân thêm một cái màn thầu vì đã có thể xuống ruộng phụ giúp rất nhiều nên cũng coi như lao động chính trong nhà.

Còn tới hai cháu gái lớn thì Ngô thị lấy một cái màn thầu lứt đen cuối cùng trong rổ ra bẻ làm đôi, bỏ vào chén mỗi đứa nửa cái.

Cứ như vậy, cơm chiều đã chia xong.

Hai rổ bánh bao đầy vung ban nãy bây giờ đã rỗng tuếch, ngay cả vại gốm đầy cah rau dại cũng được vét sạch.

Lâm Viễn Thu cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi bữa cơm đều phải ăn thêm canh rau dại với màn thầu đen thui này rồi. Bằng không thì sao chịu nổi lượng lương thực lớn tiêu hao mỗi ngày, chỉ ăn mỗi lương thực chắc sẽ cạn sớm.

Nhà nông lúc ăn cơm không có quy định không được nói chuyện. Lâm Viễn Thu vừa gặm màn thầu vừa dựng lỗ tai lên nghe người lớn nói chuyện, trước mắt đây là con đường tốt nhất để hắn hiểu biết thêm về thế giới này.

Nghe Lâm Đại Trụ bàn bên vừa nhai vừa nói với Lâm lão đầu chuyện hắn nghe được trên xe bò.

“Cha, Lâm Đông nói trường tộc của chúng ta đã thỉnh xong phu tử, là một lão đồng sinh ở trấn trên, nghe nói chừng mười ngày nữa là có thể nhận con cháu trong tộc vào rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play