*Nội dung chương có chứa NHIỀU hình ảnh và chú thích. Xin lỗi vì sự bất tiện này.
Nghe Lâm Đại Trụ nói xong Lâm Viễn Thu sửng sốt, chờ đến khi phản ứng lại thì trong lòng tức khắc vui sướng không thôi.
Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh! (10)
Kể từ khi xuyên tới, Lâm Viễn Thu vẫn luôn lo nghĩ cho tương lai. Hắn thấy nếu đời này mình đã buộc phải cắm rễ ở cổ đại thì hắn nhất định phải sống một cách thoải mái nhất, không thể tiếp nối số phận làm nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời cả đời được.
Kiếp trước Lâm Viễn Thu cũng từng sống nông thôn, khi hắn còn nhỏ ba mẹ bận rộn đi làm không có thời gian chăm hắn và em trai, cho nên gửi hai anh em bọn họ cho ông bà ngoại chăm phụ.
Lâm Viễn Thu trải qua cả thời thơ ấu ở nông thôn, mãi cho đến khi vào cấp hai mới về ở với cha mẹ.
Nhà ông bà ngoại ở nông thôn, nơi có những cánh đồng bao la bát ngát nhìn xa không thấy điểm cuối cùng những người nông dân thuần phác, cho nên đối với cuộc sống sinh hoặc của nghề nông Lâm Viễn Thu đương nhiên hiểu rõ.
Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàng. (11)
Người nông dân tất bật từ đầu năm đến cuối năm, thu hoạch cũng chỉ đủ cho chi tiêu tối thiểu của một gia đình, nếu muốn ngày ngày dễ chịu hơn chút thì phải có thêm những nguồn thu khác, chẳng thể làm gì hơn.
Này là tính ở thời hiện đại nơi có lúa nước lai giống, có phân hoá học, có thuốc trừ sâu, dưới điều kiện thích hợp thì sản lượng có thể lên tới hơn một ngàn cân thóc. (12)
Còn ruộng nương ở nơi này đất không phì nhiêu, sản lượng một mẫu đại khái cũng từ 200 đến 300 cân, thêm sưu cao thuế nặng thì còn dư lại lương thực sợ là muốn ăn no thôi cũng khó chứ nói chi sống ngày tháng tốt đẹp hơn.
Vả lại ở thời cổ đại phong kiến thì hoàng quyền là tối cao, bá tánh bình thường gặp không ít chuyện thân bất do kỷ, như mấy việc đi lao dịch, đào mương, khiêng đá, đắp tường thành,... đến lúc phân công xuống gì muốn đi cũng đi mà không muốn đi cũng phải đi.
Nghĩ tới thôi đã thấy sợ.
Còn nếu gặp những lúc chuyển giao thời thế không chừng còn bắt đi phục binh. Trên chiến trường đao thương không có mắt, có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.
Cho nên tính theo thế đạo đương thời thì hắn chỉ là một bá tánh bình dân nằm ở tầng dưới. Nếu không muốn bụng đói, không muốn bị đè bẹp hay xoay vòng vòng, nếu muốn sống có tôn nghiêm,chỉ sợ có mỗi con đường đọc sách khảo công danh. Khi đó chỉ cần cái danh tú tài thôi thì cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Kiếp trước Lâm Viễn Thu học ngành thiết kế mỹ thuật số, nhưng thành tích học nói chung cũng không tệ, cũng từng đứng top mấy lần. Rốt cuộc thì nếu hắn chỉ vẽ giỏi nhưng các môn khác không tốt thì làm sao bước chân được vào trường nghệ thuật top đầu của toàn quốc. (13)
Cho nên ở việc học hành thì Lâm Viễn Thu không hề lo, hắn tin rằng chỉ cần bản thân chịu dành thời gian công sức, nỗ lực học tập thì tương lai ắt có thành tựu.
Chỉ là muốn nuôi được một người đọc sách cũng không dễ dàng gì. Chưa tính đến mỗi năm phải đưa quà nhập học cho phu tử, tiền giấy và bút mực đã là một khoản chi không nhỏ.
Với lại trước hắn còn có bốn cái đường ca, nếu cho cả năm đứa đi học thì trong nhà chắc chắn không nuôi nổi. Liệu có đến lượt đứa cháu trai nhỏ nhất là hắn không.
Lâm Viễn Thu nhịn không được nhìn sang bàn người lớn, kết quả mấy người lại nói sang chuyện ngày mai thu hoạch củ cải như thế nào. Xem thái độ của bọn họ thì có vẻ như chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện ở trường tộc, không hề cân nhắc đến việc nhà mình sẽ gửi đứa nào đi báo danh.
Nhìn sang mấy đường ca, tay bưng chén, miệng húp canh, gặm màn thầu khí thế.
Người ta nói đúng, quả là mấy nhóc choai choai ăn mạt nhà luôn.
Nhưng mà đây không phải trọng tâm vấn đề.
Lâm Viễn Thu đột nhiên phát hiện, cái nhà này hình như chỉ có mình hắn để ý việc vào học trờng trường tộc học.
Tình hình này không giống với suy nghĩ của hắn. Hay họ đã thương lượng hết rồi?
Cũng có thể vậy a. Hắn xuyên qua tới nay cũng được nửa tháng rồi, có lẽ trước đó đã thương lượng xong.
Lâm Viễn Thu lật lại ký ức trong đầu, không ấn tượng gì về việc đi học nên chắc không phải chọn hắn đi rồi.
“Tứ ca, ngươi muốn đi đọc sách ở trường tộc không?” Lâm Viễn Thu vỗ vỗ Lâm Viễn Bách bên cạnh.
“Không, đọc sách có gì vui đâu, ta không đi đâu.”Lâm Viễn Bách lắc đầu như trống bỏi, đọc sách nào có vui như đi vọc sâu.
“Ờm, vậy bọn đại ca có đi không a?” Lâm Viễn Thu tiếp tục hỏi, hắn phải thăm dò rõ ràng mới được, đợi tới lúc đó xin lấy cơ hội đi học.
“Không đâu a, bà nội nói nói phần mộ tổ tiên nhà ta không bốc khói nổi đâu, có ngu mới đổ bạc vô học hành.”
Lâm Viễn Thu: “…”
Cảm giác như chỉ mình hắn rối rắm cả buổi, chứ trong nhà căn bản không tính toán đưa con cháu đi học.
Không thể vậy được, không đi học thì không biết chữ, tương lai hắn chẳng phải chỉ có thể được lòng vòng trên ruộng sao.
Không được không được, hắn nhất định phải đi học!
Lâm Viễn Thu liếc nhìn lão cha tiện nghi của mình. Con muốn đi đi học đương nhiên phải tìm cha mẹ thương lượng.
Nhưng lúc này Lâm Tam Trụ lại cúi đầu, tay cầm tăm tre nghiêm túc xỉa răng, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của con trai.
Lâm Viễn Thu buồn bực, cơm chiều không bánh ngô thì cũng màn thầu, không có thịt heo thì sao mà dính răng được.
Aizz, hắn vẫn nên đi gọi người mẹ tiện nghi kia tới giúp thôi.
Lâm Viễn Thu quay đầu nhìn về phía Phùng thị, vừa mới chuẩn bị gọi nương thì thấy Phùng thị bên bàn kia mặt mày hớn hở, đang so kèo tám chuyện trong thôn với hai chị dâu.
Đúng là ăn “cơm” bát quái không sót “hạt” nào.
Thôi, dựa người không bằng dựa mình, bằng không bỏ lỡ cơ hội này rồi thì tiếc lắm.
Cho đi hay không phải hỏi thử mới biết. Không quăng lưới thì sao biết nước có cá không.
Lâm Viễn Thu hạ quyết tâm, không do dự nữa, hắn học theo khẩu khí của con nít năm tuổi, bay thẳng đến cạnh Lâm lão đầu nói: “Gia gia, tôn nhi muốn đi học!”
Nói nhỏ quá Lâm lão đầu không nghe thấy. Lâm Viễn Thu bèn nâng giọng nói, “GIA GIA, TÔN NHI MUỐN ĐI TRƯỜNG TỘC ĐỌC SÁCH!”
Lần này thì mọi người ở nhà chính đều nghe được, bộp một cái mọi ánh mắt đều quay sang. Nhìn thấy là Lâm Viễn Thu, mọi người lập tức dời mắt, việc ai nấy làm.
Thằng nhãi này giỡn mặt hả!
Lâm lão đầu vẫy vẫy tay xua xua Lâm Viễn Thu, “Thằng Chó Con ăn rồi thì đi chơi đi, đừng có quấy người lớn nói chuyện.”
Tưởng hắn đang nói đùa đây mà!
Lâm Viễn Thu cảm thấy nhất định là cách hắn nói chuyện không đúng rồi. Vì thế hắn tụt mông xuống khỏi băng ghế, phóng nhanh ba bước đến trước mặt Lâm lão đầu, hắn ngẩng cái đầu nho nhỏ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Gia gia, tôn nhi muốn đi học đường để học chữ, học để đọc sách.”
Thanh âm to lớn vang dội, rõ ràng từng tiếng.
Mọi người lần nữa nhìn sang.
Không chờ Lâm lão đầu phản ứng, Ngô thị bên mâm nữ đã tỏ thái độ không vui.
“Đọc sách đọc xiếc gì, học đường làm gì có chỗ cho đứa tối ngày chỉ biết trêu mèo chọc chó (14) như ngươi a, đi đi đi cút sang một bên đi, để gia gia và đại bá ngươi nói chuyện!”
Nói xong, Ngô thị quay đầu hung hăng liếc trừng Phùng thị một cái, khỏi cần nói, lời này định là vợ lão tam dạy thằng Chó Con nói. Bụng ăn còn chưa no ở đó mà đòi đi học, vợ lão tam thật đúng là cái đồ không hiểu chuyện.
Thấy mẹ chồng trừng mình, Phùng thị vội lắc đầu, tình huống trong nhà ra sao thị có mắt nhìn mà, sao có thể xúi con trai đòi đi học được.
Với lại đi học đường có gì tốt đâu, vừa phí tiền vừa hao tâm tốn sức, còn có lúc bị phu tử khẽ bàn tay nữa. Chó Con là bảo bối là cục vàng của thị, bị đánh hỏng thì phải làm sao.
Phùng thị và Lâm Tam Trụ đã thương lượng từ sớm, hai người định chờ Chó Con lớn hơn chút nữa sẽ đưa hắn tới trấn trên làm tiểu nhị, cái quán tửu lầu lớn nhất kia kia tên Túy Hương Lâu, nghe nói nơi đó có đầy rượu và thức ăn vừa quý vừa ngon, đến lúc đó Chó Con nhà họ có lộc ăn rồi.
Thấy nương la rầy con mình Lâm Tam Trụ có chút không ưng, “Nương, Chó Con muốn đi học là chuyện tốt mà, người mắng nó làm gì.”
“Chuyện tốt hả? Mày nói thì nhẹ nhàng quá, đọc sách không tốn bạc hả, nhà ta hiện giờ còn đang thuê ruộng của người ta để trồng kia kìa.”
Nếu không phải đang ngồi xa thì Ngô thị hận không thể tát cho thằng con một cái, đi học cái quỷ gì, không thấy gia cảnh nhà mình như thế nào à. Nhà trồng mười sáu mẫu đất mà hết mười mẫu là đi mướn của người ta rồi, mỗi năm trừ đi tiền thuê đất, tiền thuế ruộng, lương thực dư lại chỉ đủ để bỏ bụng. Đại tôn tử của bà sang năm sẽ mười lăm tuổi, nhiều nhất qua một hai năm nữa là phải thành thân, bạc để dành cưới dâu trong nhà còn chưa tích đủ thì chỗ nào có dư tiền rãnh rồi bỏ ra để cho việc đi học.
Giỏ nhà ai quai nhà nấy, thằng ba với Phùng thị làm không đủ ăn, có cha mẹ không nên thân như này thằng Chó Con đi học được thì tên Ngô thị bà viết ngược lại luôn.
Lâm Tam Trụ buồn bực, “Sao nói trường tộc không thu lễ nhập học mà?”
Lần trước cúng từ đường hắn rõ ràng nghe tộc trưởng nói vậy mà.
“Đúng là không cần quà nhập học, nhưng sách vở cũng phải mua, còn có bút, nghiên, mực, giấy, mấy thứ này mọi thứ đều không rẻ, ngươi trút sạch túi ra xem móc ra được mấy xu!”
“Con đào đâu ra tiền, tiền bạc trong nhà đều trong tay nương hết mà!”
Lâm Tam Trụ sờ sờ túi áo trống trơn, có chút không phục, nhìn ánh mắt trông mong của nhi tử, hắn nhịn không được lại quay đầu nhìn về phía Lâm lão đầu, nói “Cha, Chó Con nhà ta thông tuệ, nếu cho nó đi đọc sách thì tương lai nói không chừng có thể khảo ra công danh được làm quan lớn đó.”
Ban nãy hắn nhìn thấy rõ ràng, lúc đại ca nói đến trường trường tộc học thì mấy đứa cháu trai đứa nào cũng chỉ biết bưng chén lo ăn không hề nâng đầu lên, chỉ có Chó Con nhà hắn là dựng lỗ tai lên nghiêm túc lắng nghe. Này thể hiện cái gì, thể hiện con hắn hắn và mấy đứa nhỏ khác không giống nhau! Con hắn là đứa lanh lợi, nếu được cho đi học đường không chừng có thể học hành thành tài.
Quan lớn một phương?
Lâm lão đầu nhịn không được lắc đầu, lão tam nói chuyện mà không biết nghĩ, đại quan mà dễ thi vậy thì Lâm Hữu Chí làm gì mất hơn hai mươi năm thi mới trúng tú tài.
Lâm gia bọn họ nhiều đời chân lắm tay bùn kiếm ăn từ đồng ruộng, chưa từng suy nghĩ tới thứ xa xôi kia, vẫn nên tiếp tục thành thật làm ruộng đi.
Ông cúi đầu nhìn khuôn mặt non nớt nhỏ nhỏ gầy gầy của tiểu tôn tử một cái, như thế nào cũng không thể hình dung được khuôn mặt nó và đại quan tương lai với nhau.
Aizz, con nít con nôi, nghĩ cái gì thì đòi cái đó, nói không chừng tới mai đã quên hết rồi. Lâm lão đầu hút một hơi thuốc lá sợi, dứt khoát nói, “Để nói sau đi!”
Vì thế, những người khác tiếp tục nâng chén ăn cơm.
Cha già đã lên tiếng, Lâm Tam Trụ cũng hết cách, hắn sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Viễn Thu, “Không học thì không học, đi học có gì tốt, Chó Con, đợi mấy năm nữa cha đưa con đi đại tửu lâu chạy bàn, đến lúc đó bảo đảm con cơm ngon rượu say.”
Lâm Viễn Thu sọc đen đầy đầu, chạy bàn mà đòi ăn ngon uống say, tửu lầu là nhà của nhà mình mở chắc.
“Không chịu không chịu, con phải đi học!”, Lâm Viễn Thu nói rồi bắt đầu dậm chân, biểu diễn tính khí của đứa nhỏ năm tuổi vô cùng nhuần nhuyễn.
Nếu không cho đi nữa thì Lâm Viễn Thu chuẩn bị gào thét lăn lộn trên đất thử xem, dù sao hắn hiện tại cũng còn “nhỏ” mà.
“Đi đi đi, cha cho con đi học.”
Nhìn đến bộ dáng chuẩn bị khóc lớn của con trai, Lâm Tam Trụ vội vàng bế hắn lên, nói, “Ngày mai cha mang Chó Con đi báo danh!”
Con trai mình mới từ quỷ môn quan trở về, Lâm Tam Trụ thương không muốn con khóc, dù sao cũng không cần quà nhập học, trước đưa Chó Con qua đi ngồi thử mấy ngày, con nít nhà ai cũng vậy, không chừng đòi đi được mấy ngày rồi nghỉ.
Còn sách vở gì thì trước tiên khoan mua, nếu ai nói gì thì mượn trong tộc vậy.
Ừm, cứ vậy đi!
Lâm Tam Trụ sờ sờ râu, cảm thấy mình thật là thông minh.
Ngô thị chán nản, “Hôm nay ở đây nương cũng nói luôn, Chó Con nếu đi học thì tất cả tiêu phí sẽ do phu thê các ngươi lo, quỹ chung sẽ không trợ cấp!”
“Biết rồi biết rồi!” Lâm Tam Trụ trả lời, nghĩ có tính toán cả rồi.
Lâm Viễn Thu không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Tam Trụ, chỉ cho rằng cha hắn đã hạ quyết tâm về sau sẽ nỗ lực kiếm tiền để hắn đi đọc sách nên thấy có chút cảm động, trong lòng nhịn không được mà cảm khái, lão cha tiện nghi này tuy rằng có chút không đàng hoàng, nhưng đến lúc mấu chốt thì vẫn là người cha ruột đáng tin cậy a.
Nghe Ngô thị nói vậy nhưng Chu thị vẫn có chút không yên tâm. Tuy mẹ chồng thị nói chuyện với tiểu thúc không nể nang gì, nhưng Ngô thị biết, bà thương tiểu thúc nhất, đến lúc đó nói không chừng sẽ trộm nhét bạc cho thúc ấy. Viễn Phong sắp đến tuổi làm mai, đừng nói tới lúc đó bạc để cưới con dâu móc không ra.
Chu thị nhìn nhìn em dâu hai ngồi cạnh, thấy Lưu thị vừa lúc cũng đang nhìn qua, ánh mắt lo lắng cũng không kém thị.
Hai người liếc nhau một cái, Chu thị mở miệng trước, “Tam đệ cũng chiều con quá rồi, sao có thể để hài tử muốn làm gì thì làm. Đi đọc sách tiêu phí cũng không ít, ngươi và tam đệ muội đi nơi nào kiếm được nhiều bạc như vậy. Hơn nữa, "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh con chuột lại đào hang", chúng ta là nông dân đào đất kiếm ăn, đừng có mơ mộng làm quan lớn gì gì, vẫn nên chăm chỉ làm ruộng cho tới nơi tới chốn thôi.”
Chu thị chỉ thiếu điều muốn nói hai vợ chồng lười biếng kém cỏi như hai người thì kiểu gì đẻ ra được một đứa con đọc sách đi thi.
Lưu thị gật đầu theo, “Đại tẩu nói có lý.”
Thấy Lâm lão đầu cũng có vẻ tán thành cách nói của con dâu cả, lòng Lâm Viễn Thu căng thẳng, đừng có lại bác bỏ việc đi học của hắn à nha.
Lâm Viễn Thu cũng bất chấp việc hắn chỉ mới năm tuổi, vội mở miệng nói: “Không đúng không đúng, đại bá nương, không phải như thế đâu, đừng nhìn những đại quan lão gia oai phong lẫm liệt kia (15), gốc gác ba đời không chừng cũng là nông dân đi làm ruộng như chúng ta thôi!”
Lâm lão đầu giật mình, “Lời này là tự con nghĩ ra?”
Lâm Đại Trụ và Lâm Nhị Trụ cũng mở to hai mắt không dám tin, Chó Con thông minh vậy sao?
“Không phải a, tôn nhi nghe người trước cổng nha môn nói đó.”
Lâm Viễn Thu cảm thấy tốt nhất vẫn nên dùng lấy cớ này, bằng không hắn một đứa bé năm tuổi sao mà hiểu được nhiều vậy. Dù sao hôm ấy nguyên thân cũng lạc đường, lang thang nửa ngày ở cổng nha môn, trong lúc đó hắn có đụng phải người nào hay nghe ai nói gì cũng chỉ có hắn biết.
Vừa nghe đến ba chữ “cổng nha môn”, Ngô thị đau lòng bụm ngực, ai u, nửa lượng bạc của bà a!
Nếu không phải ngày ấy lão tam một hai muốn mang hài tử lên trấn trên đi dạo, Chó Con cũng sẽ không chạy lạc mất, không bị lạc thì sẽ không một mình đi đến cổng nha môn, cũng sẽ không nhìn thấy cảnh tượng máu me khi phạm nhân bị đánh phạt. Làm Chó Con sợ tới mức về tới nhà thì sốt cao liên tục mấy hôm, thỉnh y uống thuốc tốn của bà chừng nửa lượng bạc mới nhặt cái mạng nhỏ khổ sở của cháu nó trở về.
Lúc này lại thấy thằng ba nắm tay Chó Con, vợ nó bên cạnh cười hớn hở, bộ dạng hai vợ chồng nó đắc ý kiểu “con trai ra thông minh đệ nhất thiên hạ”, Ngô thị tức giận khua tay, “Đi đi đi, không muốn thấy mặt tụi bây nữa!”
Đi thì đi! Lâm Tam Trụ nâng con trai bảo bối lên cao cho nó cưỡi lên cổ mình, sau đó xoay người nói với hai cái khuê nữ, “Đi! Yến Nhi, Thảo Nhi, mau về phòng với cha nào!”
......
Ngày hôm sau, vừa ăn cơm sáng xong, Lâm Viễn Thu liền thúc giục cha đi báo danh, “Cha, hôm nay dẫn con đi báo danh đi.”
Việc chưa chắc chắn nên hắn không yên tâm lắm.
Lâm Tam Trụ lắc đầu, “Hôm nay không được, lát nữa cha phải ra ruộng đào củ cải nữa.”
Ày da, phải đào củ cải nữa!
Một tay Lâm Tam Trụ dắt tay con trai, hướng phía nhà bếp la lớn, “Nương, hôm nay con phải dắt Chó Con đi chỗ tộc thúc báo danh không xuống ruộng nữa ha.”
Dứt lời thì lôi Lâm Viễn Thu chạy ra ngoài như chó rượt.
Ngô thị cầm chày cán bột vọt ra, mắt thấy không có khả năng đuổi theo thì tức giận quăng chày cán bột. Chỉ nghe được “loảng xoảng” một tiếng, cổng viện cũ nát ọt ẹt lắc lư trái phải.
Tam phòng cửa, Phùng thị đứng ở cửa tam phòng, vừa định bảo muốn đi theo qua xem một chút lập tức thu hồi nửa bước chân.
*Chú thích chương 3: Giải nghĩa nghiệp dư theo ý bản thân hiểu
10. Phiên âm gốc: Buồn ngủ đưa tới gối đầu.
Tôi sử dụng: Buồn ngủ lại gặp chiếu manh à Ví chỉ tình thế may mắn, gặp được những điều đang cần, đang mong đợi, gặp đúng lúc, đúng dịp.
Các thành ngữ Việt nghĩa tương tự chỉ sự may mắn:
11. Tôi sử dụng: Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàng.
Câu phiên âm gốc: Hạ qua đông đến, thu thu đông tàng
Bản gốc tiếng Trung: 寒来暑往,秋收冬藏
Dịch thô tiếng Anh: Winter comes and summer goes, autumn harvests and winter stores
Dịch thô tiếng Việt: Lạnh đến rồi hạ đến, mùa thu thu hoạch và mùa đông dự trữ
Sinh: sinh sản
Trưởng: nuôi dưỡng trưởng thành
Thu: thu hoạch gặt hái
Tàng: tích trữ, cất
Tang: tang tóc, đám tang
Táng: chôn cất
Là Tàng, Táng, hay Tang lại còn tùy vào thọ mệnh, sức khỏe, lối sống trong suốt 3 mùa trước. Trong đời sống tự nhiên của các loài nói chung, có tích trữ thì sẽ được bảo tồn
Không có tích trữ thì sẽ thấy mùa đông trôi qua thật khó, khắc nghiệt.
Nhân sinh cũng vậy
12. Sản lượng lúa lai giống của Trung Quốc ở vựa lúa Hồ Nam năm 2020, được ghi nhận giữa những điều kiện kém thuận lợi như nhiệt độ thấp và thời gian Mặt Trời chiếu sáng ngắn hơn: 9.285 kg/ha đến 13.675 kg/ha. Xem thêm: https://vnexpress.net/giong-lua-lai-trung-quoc-cho-nang-suat-cao-ky-luc-4186600.html
13. Một số trường đầu ngành mỹ thuật của TQ:
14. Chiêu miêu đậu cẩu - 招猫逗狗: Trêu mèo chọc chó
=> Nghĩ chắc trong truyện ý chỉ là (con nít) suốt ngày nghịch ngợm không tích sự gì.
15. Uy phong lẫm lẫm = Oai phong lẫm liệt
=> dịch ý là “làn gió dữ dội lạnh buốt”
=> dịch thoáng là “dáng vẻ đường bệ mà ai cũng nể sợ”.
Nguồn tham khảo: FB Tiếng Việt giàu đẹp (https://www.facebook.com/TiengVietGiauDep/posts/3933549413389937/)