Tối nay Quý Nhiêu ở lại Nguyệt Chiếu Loan.
Cô đẩy cửa bước vào, thay dép lê, ném túi xách lên sofa, đang định vào bếp rót nước thì điện thoại vang lên. Là ba cô gọi, nói có chuyện muốn bàn, hỏi cô mấy giờ thì về nhà.
Mấy ngày nay Quý Nhiêu đều ở lại bên ngoài, cũng không biết ba có chuyện gì muốn nói, trong điện thoại lại không nói rõ.
Nghĩ một chút, cô vẫn quyết định quay về Ngự Sơn Trang Viên, gọi tài xế đến đón.
Một tiếng sau, Quý Nhiêu về tới nhà.
Phòng khách không có ai, cô lên tầng hai, thấy đèn trong thư phòng còn sáng, liền bước tới gõ cửa.
Quý Hồng Chấn đang xem bảng báo cáo, ngẩng đầu thấy cô thì mỉm cười: “Về rồi à.”
“Ba, sao giờ này còn làm việc?” Quý Nhiêu bước tới bên cạnh ông ta, giọng mang theo chút trách móc, “Con đã nói bao nhiêu lần rồi, sức khỏe quan trọng hơn hết, đừng vì công việc mà không biết giữ gìn.”
Quý Hồng Chấn nghe con gái quan tâm thì cười tươi, quay sang: “Sắp xong rồi, lát nữa nghỉ ngay.”
Quý Nhiêu nhìn giờ trên điện thoại, nghiêm túc dặn: “Bây giờ là 10 giờ 50, trước 11 giờ rưỡi nhất định phải đi ngủ.”
“Được được được, trước 11 giờ rưỡi nhất định nghỉ.” Ông ta cười bất đắc dĩ, chỉ vào cô: “Con bé này, đúng là chỉ biết quản ba.”
“Con đâu phải quản ba, con là lo cho ba.” Cô kéo ghế lại gần ngồi xuống bên cạnh ông ta, ôm lấy cánh tay ông ta, nghiêng đầu tựa lên vai, giọng mềm mại: “Ba là ba của con, là người đã cho con sự sống. Trên đời này, ba và mẹ là hai người quan trọng nhất với con. Con không lo cho ba thì lo cho ai?”
Gương mặt Quý Hồng Chấn tràn đầy nụ cười.
“Đúng rồi, ba gọi con về là có chuyện muốn nói mà?” Cô ngẩng đầu khỏi vai ông ta, hỏi.
Quý Hồng Chấn nói: “Mấy hôm nay con ở bên ngoài, có gặp đại thiếu gia nhà họ Lâm không?”
“Nhà họ Lâm?” Quý Nhiêu nghĩ một lúc, rồi nói: “Có gặp một lần ở buổi tiệc mấy hôm trước. Sao vậy ba?”
“Hôm nay ba gặp chú Lâm của con. Ông ấy nói mấy hôm trước, con trai cả nhà ông ấy thấy con ở yến tiệc, về nhà liền nhắc mãi, còn muốn trưởng bối ra mặt, sắp xếp cho hai đứa gặp gỡ. Con thấy thế nào?”
Quý Nhiêu không do dự, lắc đầu: “Con thấy không hợp.”
Cô còn nhớ vị Lâm đại thiếu gia kia—gặp mặt một lần trong yến tiệc vì quan hệ làm ăn giữa hai nhà, xin WeChat, rồi tối đó anh ta đã vội vàng gửi tin tỏ tình.
Cô đã từ chối ngay, cũng quên luôn chuyện ấy. Không ngờ người bị từ chối rồi còn về nhà nhờ ba mẹ ra mặt mai mối.
“Ba thì thấy cậu ấy không tồi.” Quý Hồng Chấn lấy từ ngăn kéo ra một bức ảnh, vừa đưa cho cô vừa phân tích: “Hơn con ba tuổi, ngoại hình cũng ổn, là người thừa kế được bồi dưỡng trọng điểm của Lâm gia, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”
Lâm gia và Quý gia đều là thế gia hiển hách ở Bắc Thành, khách quan mà nói, Lâm đại thiếu quả thực là một đối tượng liên hôn lý tưởng.
Nhưng Quý Nhiêu hoàn toàn không có hứng thú.
Nhất là khi trong lòng cô đã có cái bóng Thương Ngôn Tân – một viên ngọc sáng chói đến mức mọi lời giới thiệu khác đều trở thành châm chọc.
Ba và mẹ kế có thể đem hôn sự tốt nhất dành cho Quý Tư Nhu, còn cô thì như thể tiện tay đẩy đi đâu cũng được.
“Con mới tốt nghiệp, còn trẻ, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Quý Hồng Chấn cười cười: “Chỉ là gặp mặt nói chuyện thôi, hợp thì tìm hiểu, đến lúc con muốn kết hôn thì hãy kết. Ba sẽ không ép con.”
Quý Nhiêu nhận bức ảnh, chống cằm nhìn một lúc: “Xem ra ba rất vừa lòng với vị này.”
“Ở Bắc Thành, gia thế xứng đôi với Quý gia không có mấy nhà. Mà Lâm gia lại môn đăng hộ đối, cậu ấy cũng là người thừa kế, khó tìm được ai thích hợp hơn.”
Cô nhìn chằm chằm ảnh một lúc, nhẹ nhàng nói: “Ba nói không sai, điều kiện anh ta đúng là rất tốt, lại còn được lòng các tiểu thư trong giới. Chỉ tiếc…”
Cô lắc đầu, vẻ tiếc nuối.
“Tiếc cái gì?”
“Tiếc là không hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của con. Dù ngoại hình không tệ, nhưng không phải gu của con.”
“Vậy con thích kiểu người thế nào?” Quý Hồng Chấn hiếu kỳ.
Quý Nhiêu cong khóe môi, ánh mắt đầy sùng bái nhìn ông ta: “Con muốn tìm người giống ba, vai rộng, dáng cao lớn. Vị Lâm thiếu này gầy quá.”
Quý Hồng Chấn bật cười: “Con gái bây giờ chẳng phải đều thích mấy cậu trai gầy gầy cao cao sao? Ba thấy chị con cũng thích toàn mấy nam minh tinh như vậy.”
“Con không thích thế. Con chỉ thích kiểu như ba, nhìn vững chãi, an toàn. Bạn trai con nhất định phải là kiểu như ba.”
Quý Hồng Chấn cười càng tươi: “Người trẻ với người ở tuổi của ba không giống nhau, hồi trẻ ba cũng gầy lắm. Dáng người của Lâm thiếu cũng giống ba hồi đó, sau này lấy vợ rồi sẽ dần cường tráng.”
Ông ta lại tiếp tục khuyên cô đi gặp mặt thử.
Quý Nhiêu tiếc nuối: “Đáng tiếc hiện tại gu thẩm mỹ của con chính là kiểu dáng người như ba. Con mà đi xem mắt với anh ta, chỉ nhìn thấy dáng người bây giờ thôi, không tưởng tượng nổi dáng người sau kết hôn đâu.”
Cô đặt bức ảnh trở lại bàn, giả vờ trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Không được, vẫn là quá gầy, thật sự không hợp tiêu chuẩn của con.”
Quý Hồng Chấn bật cười, thở dài: “Ba thấy Lâm thiếu là người trẻ tuổi rất tốt, bỏ lỡ rồi thì tiếc lắm.”
Quý Nhiêu tỏ ra do dự: “Xem ra ba thật sự rất thích anh ta, muốn anh ta làm con rể Quý gia. Nếu vậy… hay là để chị con đi xem mắt với anh ta đi? Chị lớn hơn con hai tuổi, tuổi tác cũng hợp với Lâm thiếu. Với lại chị là chị cả, còn chưa đính hôn, sao có thể tới phiên con là em út trước được?”
Quý Nhiêu giả vờ như không biết chuyện Quý Hồng Chấn đang tính toán để Quý Tư Nhu liên hôn với Thương gia.
Ánh mắt Quý Hồng Chấn hiện lên một tia mất tự nhiên, ông ta ho khẽ một tiếng rồi nói: “Đại thiếu gia nhà họ Lâm thích con.”
Quý Nhiêu bĩu môi: “Con với anh ta chẳng thân thiết gì, chỉ từng gặp một lần ở yến hội. Nếu anh ta thật sự thích con, thích con người của con, thì hẳn phải tìm cách theo đuổi, khiến con làm bạn gái anh ta."
"Nhưng anh ta còn chưa thèm theo đuổi, đã về nhà bảo với trưởng bối là muốn xem mắt con. Lâm gia với nhà mình có làm ăn qua lại, chú Lâm mới nhắc đến chuyện xem mắt, đủ để thấy điều anh ta để tâm là thân phận của con. Nói trắng ra là muốn kết thông gia với Quý gia."
"Bảo là thích con? Chỉ là cái cớ thôi. Nếu đã là liên hôn, vậy thì cưới ai trong Quý gia cũng như nhau.”
Những lời của Quý Nhiêu khiến Quý Hồng Chấn có chút chột dạ. Bởi ông ta cũng từng dùng chính lý lẽ này để thuyết phục Thương Ngạn Khâm cưới Quý Tư Nhu.
Thôi vậy, chuyện liên hôn với Lâm gia chưa gấp. Chờ sau khi chuyện của Quý Tư Nhu với Thương gia có kết quả, lại tính tiếp hôn sự của Quý Nhiêu.
Quý Hồng Chấn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Thôi, nếu con tạm thời chưa muốn xem mắt, thì chuyện này để sau hãy bàn.”
Quý Nhiêu không đáp lời, hàng mi cụp xuống, giấu đi ánh nhìn châm biếm trong mắt.
Một lúc sau, Quý Hồng Chấn lại mở miệng: “Tổng giám đốc Nhạc Trì tháng sau sẽ được điều về tổng bộ. Ba muốn cho con đến Nhạc Trì rèn luyện một thời gian."
"Nhưng con vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm còn thiếu, nếu trực tiếp lên làm tổng giám đốc, e là các quản lý cấp cao sẽ không phục, không phối hợp công việc. Phó tổng Lý ở Nhạc Trì làm nhiều năm rồi, ba định để ông ấy làm tổng giám đốc. Con thì bắt đầu từ phó tổng, theo ông ấy học hỏi dần dần.”
Nhạc Trì là một công ty nằm dưới sự khống chế cổ phần của Quý gia, chuyên sản xuất quần áo và giày thể thao, do Quý Hồng Chấn trực tiếp phụ trách.
Quý Nhiêu không có ý kiến gì về sắp xếp này, cười khanh khách nói: “Con đều nghe ba sắp xếp.”
****
Hôm sau là thứ Bảy, Quý Nhiêu vừa mở mắt liền thấy điện thoại đầy tin nhắn mời từ các tiểu thư danh viện.
Nhưng bây giờ, tâm tư của cô đều đặt trên người Thương Ngôn Tân, đầu óc chỉ nghĩ đến cách để thu phục được người đàn ông ấy, nên đã thẳng thừng từ chối hết lời mời của đám chị em kia.
Ăn sáng xong, không có việc gì làm, Quý Nhiêu quay lại phòng ngủ, ngồi trên sofa, trong đầu không ngừng nhớ lại hai lần gặp mặt Thương Ngôn Tân.
Hai lần gặp, người đàn ông ấy đều mang vẻ ôn hòa như gió xuân, khiến người ta cảm thấy dù làm gì trước mặt anh, anh cũng chỉ mỉm cười bao dung.
Nhưng tin nhắn kết bạn trên WeChat gửi đi đến giờ vẫn chưa được phản hồi, đủ để chứng minh, sự ôn hòa kia chỉ là biểu hiện của giáo dưỡng.
Trong lòng anh, những tiểu xảo cô bày ra e là chẳng đáng để vào mắt. Bề ngoài thì dễ gần, thực chất lại biết nhìn thời thế, tâm như bàn thạch, rất khó lay chuyển.
Làm thế nào mới có thể khiến một người đàn ông bề ngoài ôn nhã, nội tâm lạnh lùng lý trí như vậy rung động đây…
Sau một hồi suy nghĩ, trong lòng Quý Nhiêu chợt lóe lên một ý: nếu gặp mặt mà anh vẫn ôn hòa tươi cười như cũ, vậy thì lúc ở trước mặt anh, cô chỉ cần trêu chọc rõ ràng hơn một chút, chắc anh cũng chẳng làm gì cô được.
Nếu sự cám dỗ không có tác dụng, thì cô chủ động hơn nữa là được.
Nghĩ vậy, Quý Nhiêu cầm điện thoại, gọi cho quản gia riêng của mình: “Chú Lưu, làm phiền chú giúp con liên hệ người môi giới đang rao bán chung cư khu Bác Cảnh.”
…..
Ba giờ chiều, nắng gay gắt rọi khắp bầu trời xanh, thời tiết nóng đến mức khiến người ta khó chịu.
Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng vừa ra khỏi đại sảnh khu biệt thư thì nhìn thấy một dáng người thon thả đứng phía trước.
Tạ Tri Tụng liếc mắt nhìn Thương Ngôn Tân, mỉm cười nói: “Kia chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Quý, người nói không có hứng thú với cậu sao? Trùng hợp quá, cô ấy cũng ở đây à.”
Anh ta cố tình nhấn mạnh ba chữ “không có hứng thú”.
Thương Ngôn Tân không trả lời, cùng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chạm đúng vào ánh mắt Quý Nhiêu.
Mắt Quý Nhiêu sáng lên. Cô vốn chỉ ôm tâm lý thử vận may nên loanh quanh dưới lầu, không ngờ vận khí lại tốt như vậy, thật sự gặp được Thương Ngôn Tân.
Quý Nhiêu che ô đi về phía họ, mặt mày tươi cười chào hỏi: “Thương tiên sinh, thật trùng hợp, không ngờ ở đây cũng gặp được ngài.”
Thương Ngôn Tân mỉm cười đáp: “Quý tiểu thư, đúng là trùng hợp thật.”
Gặp nhau dưới nhà thế này, gọi là trùng hợp… cũng đúng nhỉ?
Tạ Tri Tụng quan sát Quý Nhiêu rồi nhìn Thương Ngôn Tân. Anh ta không rõ hai người này quen nhau từ khi nào. Không lâu trước, buổi tối ở Thủy Vân Các, vị đại tiểu thư này còn cùng bạn bè trêu chọc Thương Ngôn Tân, rõ ràng là chưa từng quen biết.
Vậy mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Quý tiểu thư đã có thể trò chuyện tự nhiên với Thương Ngôn Tân, lại còn “trùng hợp” gặp nhau dưới nhà.
Tạ Tri Tụng lập tức thấy chuyện này thú vị.
Quý Nhiêu chuyển ánh mắt về phía Tạ Tri Tụng, hỏi Thương Ngôn Tân: “Vị này là?”
Không đợi Thương Ngôn Tân trả lời, Tạ Tri Tụng đã chủ động giới thiệu: “Tôi là bạn của Ngôn Tân, Tạ Tri Tụng.”
“Thì ra là Tạ tiên sinh, thật hân hạnh được biết ngài.” Quý Nhiêu cong mắt cười, “Tôi cũng là bạn của Thương tiên sinh, Quý Nhiêu.”
Tạ Tri Tụng nhếch môi, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả cô, đầy hứng thú bắt chuyện: “Thời tiết nóng thế này, Quý tiểu thư sao lại đứng một mình dưới lầu?”
Quý Nhiêu đáp: “Tôi mới về nước, ba tôi sắp xếp cho tôi đến làm ở một công ty của nhà mình. Nhưng nhà tôi cách công ty hơi xa, nên tôi tìm môi giới, xem thử có căn hộ nào gần công ty không. Mới nãy vừa xem vài căn ở khu này, môi giới đi rồi, tôi đi dạo một chút, xem thử hoàn cảnh nơi này.”
“Tính mua nhà ở đây sao?” Tạ Tri Tụng liếc nhìn Thương Ngôn Tân, “Thật đúng là trùng hợp, tôi với Ngôn Tân đều sống ở đây.”
Quý Nhiêu ánh mắt bình tĩnh: “Ban đầu tôi còn chưa chắc có nên mua hay không, nhưng nghe nói Thương tiên sinh và Tạ tiên sinh đều ở đây, hẳn nơi này rất tốt, vậy tôi cũng mua luôn ở đây đi.”
Tạ Tri Tụng: “Có ưng ý căn nào chưa?”
Quý Nhiêu gật đầu: “Có một căn khá vừa ý, chờ hoàn tất thủ tục, tôi sẽ chính thức trở thành hàng xóm của hai người. Tôi mới chuyển đến, sau này mong Thương tiên sinh và Tạ tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.”
Tạ Tri Tụng vỗ vai Thương Ngôn Tân, cười nói: “Tất nhiên rồi, Quý tiểu thư là bạn của Ngôn Tân, vậy cũng là bạn của tôi. Có chuyện gì cứ nói.”
Quý Nhiêu cười: “Vậy tôi thêm WeChat của Tạ tiên sinh được không?”
Tạ Tri Tụng hào hứng: “Được chứ.”
Anh ta lấy điện thoại, để Quý Nhiêu quét mã QR kết bạn WeChat.
Sau khi xác nhận kết bạn, thấy Tạ Tri Tụng khá thân thiện, Quý Nhiêu thuận miệng hỏi: “Tạ tiên sinh và Thương tiên sinh đang ra ngoài bàn chuyện làm ăn sao?”
Tạ Tri Tụng cười đáp: “Không bàn chuyện làm ăn đâu, bọn tôi chỉ ra ngoài thư giãn chút thôi.”
Quý Nhiêu cũng mỉm cười: “Hôm nay là thứ Bảy mà, nghỉ ngơi một ngày, tôi cũng đang định tìm chỗ nào đó giải trí một chút.”
Tạ Tri Tụng nhìn ra được ý đồ của cô, liền hỏi: “Quý tiểu thư có muốn đi cùng bọn tôi không?”
Ánh mắt Quý Nhiêu sáng rỡ: “Được thôi. Thương tiên sinh với Tạ tiên sinh định đi đâu vậy?”
Tạ Tri Tụng: “Cũng chưa có kế hoạch gì cụ thể. Quý tiểu thư có ý tưởng nào không?”
Thật ra ban đầu hai người vốn định đến câu lạc bộ chơi bài, nhưng chỗ đó toàn đàn ông, dẫn theo một cô gái thì không tiện.
Quý Nhiêu cũng không khách sáo, giả vờ suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Đi trại cưỡi ngựa thì sao?”
Tạ Tri Tụng lập tức gật đầu: “Ý kiến hay đấy. Tôi với Ngôn Tân đều có ngựa ở trại, tiện thể qua đó xem luôn.”
Mục đích đạt được, Quý Nhiêu liền chuyển ánh mắt về phía Thương Ngôn Tân, hàng mi khẽ cong, giọng kéo dài: “Thương tiên sinh thấy sao?”
Thương Ngôn Tân mỉm cười: “Nghe theo Quý tiểu thư vậy.”
Tạ Tri Tụng chỉ về phía bãi đỗ xe phía trước, hỏi: “Quý tiểu thư đi cùng xe bọn tôi hay là?”
Quý Nhiêu: “Tài xế của tôi đang chờ phía trước, tôi đi xe mình.”
Cô nhắn tin báo cho tài xế, xe lập tức được lái tới. Chờ cô lên xe rồi, Thương Ngôn Tân và Tạ Tri Tụng mới quay về bãi đỗ.
Hai người đi một xe, không cần tài xế. Tạ Tri Tụng lái, Thương Ngôn Tân ngồi ghế phụ.
Cài dây an toàn xong, Tạ Tri Tụng liếc nhìn Thương Ngôn Tân: “Cậu với cô gái kia là sao vậy?”
Thương Ngôn Tân bình thản: “Không có gì cả.”
“Thôi đừng giả ngây. Không có gì mà đại tiểu thư nhà người ta lại ‘vô tình’ đứng dưới lầu nhà cậu đợi gặp?”
Thương Ngôn Tân chỉ nói: “Câu này nên hỏi cô ấy.”
Tạ Tri Tụng đặt tay lên vô-lăng, nhướng mày: “Thôi khỏi hỏi cũng biết. Đợi đến trại ngựa nhìn xem thái độ cô ấy đối với cậu là rõ ngay.”
Thương Ngôn Tân đặt tay lên đầu gối, không đáp.
Hơn nửa tiếng sau, xe của Quý Nhiêu và hai người kia một trước một sau đến trại cưỡi ngựa ở Tây Giao.
Vừa vào đến nơi, nhân viên dẫn cả ba đi thay trang phục.
Phòng thay đồ nam nữ tách biệt. Quý Nhiêu thay một bộ đồ cưỡi ngựa màu đỏ, vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì nhân viên đến đón, hỏi: “Quý tiểu thư, ngài có muốn chọn ngựa không ạ?”
Cô đang định bảo nhân viên dẫn mình đến tìm Thương Ngôn Tân, thì bên trái vang lên tiếng bước chân.
Quý Nhiêu liếc mắt nhìn sang – Thương Ngôn Tân đang dắt một con bạch mã đi tới.
Anh mặc bộ đồ cưỡi ngựa đen trắng, thiết kế ôm sát làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo, khí chất tao nhã lạnh lùng, quyến rũ không gì sánh được.
Chú ngựa trắng anh dắt theo có bộ lông mượt như lụa, bốn vó rắn rỏi, dáng đi mạnh mẽ và quý phái.
Quý Nhiêu sải bước đến bên cạnh anh, đưa tay ra chạm vào lưng ngựa, nhưng rồi như sực nhớ điều gì, ánh mắt lúng liếng nhìn anh, chớp chớp mắt hỏi dò: “Thoạt nhìn vừa tao nhã vừa cơ bắp săn chắc thế này, tôi có thể chạm thử một chút không?”
Thương Ngôn Tân tưởng cô muốn sờ ngựa, ánh mắt dịu dàng, cười nói: “Được chứ.”
Lời vừa dứt, trong khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay trắng ngần mềm mại đã chạm thẳng vào... ngực anh.
Chân mày Thương Ngôn Tân khẽ động.
Chưa kịp lên tiếng, bàn tay kia còn táo bạo nhéo nhẹ, rồi trượt dần xuống, một tấc lại một tấc, nhẹ nhàng vuốt ve phần ngực anh.
“Quý Nhiêu.”
Thương Ngôn Tân cúi mắt, ánh nhìn sâu thẳm dừng lại trên người cô, trong đáy mắt hiện rõ vẻ nguy hiểm bị đè nén.
Quý Nhiêu ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng anh, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Oa, cơ bắp đúng là săn chắc thật.”
Cô đâu có nói... mình muốn sờ là ngựa đâu.