Bốn mắt chạm nhau, Quý Nhiêu đối diện ánh mắt sâu trầm và tĩnh lặng của anh, giả vờ bình tĩnh, tay vẫn còn đặt trên người anh.
Lòng bàn tay cô nhẹ nhàng lướt qua cơ bụng căng chặt, ngón tay khẽ chọc bên hông anh, mắt đào hoa cong cong, chớp chớp vẻ vô tội, ánh nhìn như đang nói: “Tôi sờ rồi, là đã hỏi ý anh trước mà.”
Vài giây sau, ánh mắt Thương Ngôn Tân từ từ dời khỏi khuôn mặt cô, dừng lại ở những ngón tay đang không an phận, rồi anh đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi người mình. Vẫn là nụ cười nơi khóe môi, anh nói chậm rãi: “Quý tiểu thư nên đi chọn ngựa rồi.”
Tay anh rất ấm, ngón tay thon dài, sạch sẽ. Tuy không dùng sức, nhưng lực áp chế kia khiến Quý Nhiêu cảm nhận rõ ràng — là khí thế đàn ông, không dễ phản kháng.
Cô ngoan ngoãn thu tay lại, liếc nhìn sắc mặt anh. Vẫn là dáng vẻ ôn hòa ấy, khiến cô càng muốn được một tấc lại tiến một thước. Không chút e dè, cô cười như oán trách: “Anh bận thật sao, hay là cố tình trêu tôi?”
Thương Ngôn Tân hỏi ngược lại: “Sao cô lại nói thế?”
Cô bĩu môi: “Anh nói là nếu rảnh sẽ liên hệ với tôi. Mà hôm nay rõ ràng không bận gì cả.”
Anh nhàn nhạt đáp: “Tôi nhớ mình chỉ nói nếu đến trại ngựa sẽ gọi cô đi cùng, chứ chưa từng hứa rảnh là sẽ liên hệ.”
Quý Nhiêu âm thầm nghiến răng — đúng là loại người sẽ phân tích từng chữ từng câu. Nhưng cô không định tính sổ nữa.
“Vậy là tôi hiểu lầm anh rồi. Tôi xin lỗi nhé, Thương tiên sinh rộng lượng, chắc không tính toán với người lỗ mãng như tôi đâu?”
Anh chỉ cười, không nói gì.
Quý Nhiêu lại chớp chớp mắt: “Nhưng anh từng nói sẽ cùng tôi cưỡi con ngựa này… chuyện đó chắc không phải tôi nhớ nhầm chứ?”
Anh mím môi cười, lùi một bước, nhường đường: “Mời.”
Từ nhỏ Quý Nhiêu đã học cưỡi ngựa, kỹ thuật khá vững. Cô đón lấy dây cương từ tay anh, động tác nhanh nhẹn leo lên ngựa, ngồi vững rồi cúi đầu nhìn xuống anh, định mở lời thì…
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, là cuộc gọi đến của Thương Ngôn Tân.
Anh nhìn màn hình, lùi vài bước rồi nhận máy.
Đầu bên kia, giọng của Thương lão gia hơi khàn, mở đầu vẫn là câu quen thuộc: “Ngôn Tân, dạo này bên cạnh con có cô gái nào ưng ý không?”
Anh cười: “Ba à, câu này ba hỏi tuần trước rồi mà.”
“Con phải để tâm chuyện này chứ! Con cũng lớn rồi, Ngạn Khâm dạo này cũng đang cân nhắc chuyện kết hôn. Con là chú nó, bên người còn chẳng có ai ra hồn.”
“Được rồi, nếu gặp được người phù hợp, con sẽ đưa về cho ba xem mặt.”
“Đừng chỉ nói suông! Cuối năm nay phải dẫn con dâu về, không thì ta tự tìm vợ cho con đấy. Đến lúc đó đừng trách ta nhiều chuyện!”
“Chuyện này phải có duyên số."
"Dạo này trời nắng, ba nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Thương lão gia cao giọng: "Sức khỏe của ta rất tốt, con nên sớm kết hôn rồi sinh cho ta vài đứa cháu, vừa lúc ta cũng có thể chăm sóc cháu nội."
"Anh trai con không phải đã sinh cho ba rất nhiều cháu sao?"
Nói đến con trai cả, Thương lão gia còn nhớ lại hai ngày trước, con trai cả dắt bạn gái mới đến bệnh viện thăm ông, nói rằng người phụ nữ kia đã mang thai, còn đòi bỏ vợ bảy để cưới vợ thứ tám…
Thương lão gia tức giận: "Đừng nhắc tới thằng nghịch tử đó nữa."
Thương Ngôn Tân không phản bác gì, chỉ cười cho qua, thỉnh thoảng phụ họa đôi câu, kiên nhẫn nghe hết.
Thương lão gia không nhịn được thúc giục anh phải tìm bạn gái càng sớm càng tốt. Ông cụ đã từng là một nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Từ khi bị bệnh, ông trở nên nói nhiều hơn, càm ràm liên tục hơn mười phút.
Thương Ngôn Tân kiên nhẫn lắng nghe, thỉnh thoảng còn mỉm cười đồng tình.
Quý Nhiêu vẫn an tĩnh chờ ở một bên.
Anh cúp máy, quay đầu lại. Cô gái mặc đồ cưỡi ngựa màu đỏ, tóc dài xõa sau lưng, tay nắm dây cương, đang thong thả cưỡi ngựa vòng quanh.
Bắt gặp ánh mắt anh, cô khẽ quay đầu, cong môi nở nụ cười xinh đẹp.
Dưới ánh nắng như rắc vàng, cô rạng rỡ như một bức tranh sống động.
“Thương tiên sinh, nói chuyện điện thoại xong rồi à?”
Anh bước lại gần, giọng ôn hòa: “Gọi hơi lâu, để Quý tiểu thư đợi rồi.”
Cô mỉm cười: “Là tôi làm phiền anh mới đúng.”
Cô đưa dây cương ra, nhưng anh không nhận. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, dịu giọng nói: “Con ngựa này ở trước mặt cô rất ngoan, chắc cô cưỡi một mình cũng ổn.”
Quý Nhiêu cúi mắt, giọng mang chút u oán: “Nhưng rõ ràng anh từng nói sẽ cưỡi cùng tôi mà… tôi đợi anh lâu lắm rồi đó.”
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt trắng trẻo tinh xảo của cô, trầm mặc vài giây, giọng nói chậm rãi vang lên: “Cô mời tôi đến trại ngựa… là vì muốn mượn ngựa, hay là còn có mục đích khác?”
Quý Nhiêu giả vờ không hiểu, nghiêng đầu nói: “Gì mà mục đích khác, tôi chỉ muốn mượn con ngựa của anh để khoe khoang một chút thôi mà."
"Không phải anh nói con ngựa này rất dữ, người lạ ngồi lên dễ bị hất xuống sao? Cho nên tôi mới nhờ anh lên cùng cưỡi với tôi, chẳng phải hợp lý sao? Anh cảm thấy tôi còn có mục đích gì khác à?”
Thương Ngôn Tân nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm không đáy, gương mặt như cười như không, im lặng không nói một lời.
Một lúc sau, Quý Nhiêu nhún vai, nụ cười dịu dàng nhưng không giấu nổi vẻ tinh nghịch. “Được thôi, anh tinh mắt thật đấy. Tôi đúng là có mục đích khác. Nhưng anh lên ngựa cùng tôi chạy hai vòng đi, tôi sẽ nói cho anh biết… mục đích của tôi là gì.”
Thương Ngôn Tân cong môi cười nhạt, đưa tay về phía cô.
Quý Nhiêu đưa dây cương cho anh, nháy mắt một cái, anh đã ngồi xuống phía sau lưng cô.
Một luồng hơi thở mát lạnh mang theo mùi hương nam tính bao phủ lấy cô, cánh tay anh vòng qua eo trái của cô, đưa tay ra trước cầm lấy dây cương, như thể đang nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Lần đầu tiên thân mật với một người khác phái như vậy, cơ thể Quý Nhiêu theo bản năng cứng đờ.
Cô quay đầu lại nhìn anh, ngửa mặt lên, đập vào mắt là đường cằm sắc nét và hầu kết khẽ động đậy của anh.
“Ngồi vững.”
Anh khẽ nói, hầu kết lăn nhẹ theo giọng nói trầm ấm, ngón tay vừa khẽ động, con ngựa bên dưới đã dựng móng trước, rồi quay đầu lao đi.
Lưng ngựa xóc nảy, chỉ vài nhịp, Quý Nhiêu đã không kìm được mà ngã sát vào ngực anh. Cơ thể hai người dán chặt, cô mơ hồ cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của anh đang vang lên bên tai.
Ánh nắng chiều ngả xuống, trại ngựa được bao quanh bởi bãi cỏ xanh mướt và những hàng cây cao vút. Con ngựa trắng lao đi vun vút, gió xuân lướt qua, mang theo mùi hương dìu dịu, lẫn chút vị xanh của cỏ cây.
“Thơm quá… anh có ngửi thấy mùi hương gì không?” Quý Nhiêu quay đầu lại, mái tóc dài tung lên, khẽ lướt qua hầu kết anh.
Ánh nắng vàng rực chiếu lên gương mặt anh, môi mím chặt, thần sắc vẫn bình thản.
Nhưng ở nơi Quý Nhiêu không nhìn thấy, mu bàn tay đang siết dây cương của anh, gân xanh đã nổi lên vì căng thẳng.
Dây cương khẽ kéo, con ngựa bỗng chồm lên, Quý Nhiêu mất trọng tâm, lảo đảo, vô thức vươn tay bám lấy cánh tay anh. Nửa người cô nghiêng hẳn về phía trước, ngực mềm mại đè lên phần cơ bắp rắn rỏi trước ngực anh.
Thương Ngôn Tân khẽ khựng lại một giây, ngón tay siết dây cương càng chặt hơn. Con tuấn mã lao đi như gió, Quý Nhiêu hoảng loạn, đầu óc choáng váng, hoàn toàn quên mất ý định trêu chọc ban đầu. Giọng cô run rẩy: “Thương tiên sinh, chậm… chậm một chút, nhanh quá…”
Anh cúi đầu nhìn cô. Cả người cô nép sát trong lòng anh, hai tay siết chặt lấy eo anh, mặt vùi vào ngực anh, hơi ngẩng đầu lên. Mái tóc rối nhẹ, đôi mắt vốn luôn cười nay lại thoáng hoảng loạn, trông như chú nai con bị lạc đường.
Một lúc sau, ngựa dần chậm lại.
Nhịp tim của Quý Nhiêu cũng từ từ ổn định, lý trí trở về, cô mới nhận ra mình đang ôm anh bằng một tư thế kỳ quặc.
Định buông tay, nhưng như nhớ ra điều gì đó, cô khựng lại vài giây, đôi mắt khẽ cong, gương mặt cúi thấp, để lộ chiếc cổ thon mềm mại, chóp mũi khẽ chạm ngực anh, khẽ hít sâu một hơi. Giọng cô như đang mơ màng thốt lên: “Anh… thơm quá…”
Thương Ngôn Tân giọng vẫn bình thản: “Quý tiểu thư, ngồi ngay ngắn.”
Cô tưởng anh lại muốn thúc ngựa lao đi, không dám trêu nữa, vội vã xoay người điều chỉnh tư thế, hai tay nắm chặt lấy yên ngựa.
Ngay sau đó, lưng ngựa khẽ nặng rồi lại nhẹ đi — Thương Ngôn Tân đã xuống ngựa.
Quý Nhiêu nghiêng đầu nhìn anh.
Anh dịu giọng: “Tôi đã đưa cô chạy hai vòng rồi. Giờ thì… cô có thể nói cho tôi biết, mục đích của cô là gì chưa?”
Quý Nhiêu nhìn quanh, lúc này mới phát hiện — họ đã quay lại điểm xuất phát từ lúc nào.
Tạ Tri Tụng cưỡi ngựa lướt ngang qua, ánh mắt quét qua hai người, trong mắt như mang ý cười, nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục cưỡi ngựa rời đi.
Quý Nhiêu ngồi trên lưng ngựa, nhìn Thương Ngôn Tân đứng bên cạnh – phong tư như tuyết, đạm mạc như gió, nhẹ nhàng xoay xoay dây cương, giọng ẩn chút ủy khuất: “Tôi muốn gì, Thương tiên sinh chẳng lẽ không nhìn ra sao?”
Thương Ngôn Tân nhìn cô chăm chú, ý cười nhàn nhạt: “Tâm tư của con gái, tôi không dám đoán bừa.”
“Sao lại không hiểu chứ?” Quý Nhiêu cười khanh khách, đôi mắt cong cong, giọng nửa đùa nửa thật, “Chẳng lẽ trước đây anh chưa từng có bạn gái?”
Chưa đợi Thương Ngôn Tân trả lời, cô đã nhảy xuống ngựa, đôi mắt đào hoa cong như trăng non, vừa quyến rũ vừa nghịch ngợm chớp chớp mắt: “Anh nhìn không ra à? Em thích anh, muốn theo đuổi anh.”
“Thích tôi?” Thương Ngôn Tân hơi nhướng mày, giọng điệu rõ ràng không tin lắm.
“Đúng vậy, em thích anh.”
Thương Ngôn Tân giọng bình thản, giống như đang thuật lại sự thật: “Theo tôi biết, mấy năm gần đây Quý tiểu thư đều sống ở nước ngoài. Trước khi cô hẹn gặp tôi, tôi chưa từng gặp cô.”
“Anh chưa từng gặp em, nhưng em đã gặp anh rồi.”
“Vậy à?” Anh nhướng mày, khẽ cười, “Khi nào vậy?”
“Hai tuần trước, ở Thủy Vân Các. Hôm đó em vừa về nước, bạn bè tổ chức tiệc tiếp đãi em ở đó. Vừa hay anh cũng có mặt."
"Bạn em nghe nói anh ở Thủy Vân Các thì kéo nhau sang phòng anh, muốn gặp thử một lần. Em mới về nước, da mặt mỏng, không dám vào, chỉ đứng ngoài nhìn anh từ xa một cái.”
Khóe môi Quý Nhiêu cong lên, dáng vẻ như thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu, vừa nói vừa lấp lánh ánh mắt: “Anh cao lớn, đẹp trai, khí chất lại xuất chúng. Em vừa gặp đã thích, tối đó về nhà trằn trọc không ngủ nổi, trong đầu toàn là hình ảnh của anh.”
Thương Ngôn Tân nhàn nhã thong dong nhìn cô, không biết đang nghĩ gì mà khóe môi khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười khó đoán.
Quý Nhiêu bị nụ cười ấy làm cho chột dạ, mím môi, giả vờ bình tĩnh, tỏ vẻ bị tổn thương: “Anh cười gì vậy?"
"Là thấy em chỉ mới nhìn anh một cái mà đã thích, quá tùy tiện? Hay là cảm thấy em quá chủ động nên không thích? Hoặc là… em không hợp gu của anh?”
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Thương Ngôn Tân vẫn điềm nhiên nhìn cô.
Gương mặt Quý Nhiêu lập tức đổi sắc, u oán vừa tan đã lấp lánh rạng rỡ, nụ cười như đóa hoa vừa nở: “Vậy ý anh là… em vẫn còn có chút hy vọng đúng không? Vẻ ngoài của em, cũng không đến nỗi khiến anh thấy khó chịu?”
Thương Ngôn Tân mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, giọng điềm đạm: “Thật ra hôm đó khi bạn cô đến phòng tôi thì tôi vừa rời đi, không gặp họ.”
Nụ cười trên mặt Quý Nhiêu lập tức cứng lại.
Thất sách rồi.
Thương Ngôn Tân bật cười, vẫn giữ lễ độ nhưng không thiếu phần trêu chọc: “Cho nên, người mà Quý tiểu thư ‘vừa gặp đã yêu’, không thể là tôi được. Tôi nghĩ Quý tiểu thư đã nhận nhầm người rồi."
Quý Nhiêu: “……”