Giữa tháng Bảy, trời hè hầm hập, nhiệt độ ngoài trời không ngừng leo thang, không khí thì oi bức và dính nhớp.
Chuyến bay vừa hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Thành đúng giờ xế trưa.
Quý Nhiêu bước ra từ sảnh lớn sân bay, ngay lập tức cảm nhận được luồng khí nóng phả thẳng vào mặt, như muốn thiêu rụi cả người.
Tài xế Quý gia phái đến đón cô đã đứng đợi sẵn bên ngoài từ lâu. Vừa thấy cô xuất hiện, ông ta liền nhanh chóng bước lên nhận lấy hành lý, dẫn cô ra xe.
Điện thoại trong túi rung lên ong ong – là thông báo tin nhắn WeChat.
Quý Nhiêu không vội xem, cô cúi người chui vào xe trước.
Ngồi vào khoang xe điều hòa mát lạnh, cô mới lấy điện thoại ra, ánh mắt lướt qua màn hình.
Là tin nhắn từ Tô Duyệt Nghiên gửi tới.
[Tới rồi à?]
[Tớ đã chuẩn bị tiệc đón cậu ở Thuỷ Vân Các, tối nay nhớ đến đấy nhé.]
Tô Duyệt Nghiên là bạn thân từ nhỏ của Quý Nhiêu. Ngay từ khi Quý Nhiêu báo sẽ về nước sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã bắt tay vào chuẩn bị tiệc chào mừng.
Quý Nhiêu đáp lại: [Vừa đến, tớ về nghỉ ngơi chút, tối gặp nhé!]
Vừa từ chuyến bay dài về nước, cô chẳng còn chút tinh thần nào.
Tô Duyệt Nghiên cũng không nói thêm gì: [Được, nghỉ ngơi cho khỏe, tối gặp.]
Quý Nhiêu không về nhà cũ của Quý gia ngay.
Ở Bắc Thành, cô đứng tên vài bất động sản, nên dặn tài xế đưa thẳng đến căn hộ cao cấp nằm trong khu trung tâm tài chính.
Căn hộ này có người chuyên phụ trách dọn dẹp mỗi ngày. Cửa vừa mở ra, không gian sạch sẽ, tinh tươm đập vào mắt, không khí trong lành – rõ ràng vừa được lau dọn cẩn thận.
Cô vào phòng tắm tắm nước lạnh cho tỉnh táo, sau đó kéo kín rèm, chui lên giường đắp chăn mỏng nghỉ ngơi.
Ở nước ngoài, giờ này là thời điểm cô thường ngủ trưa, nên vừa nằm xuống là chìm vào giấc ngủ sâu – đồng hồ sinh học vẫn chưa kịp điều chỉnh.
Tới 6 giờ chiều, đồng hồ báo thức vang lên khiến cô tỉnh giấc. Đôi mắt còn díp lại chưa mở nổi, Quý Nhiêu nằm thêm một lát rồi mới lết dậy trang điểm.
Vừa trang điểm xong, điện thoại liền đổ chuông – Tô Duyệt Nghiên gọi tới.
Có lẽ sợ cô ngủ quên bỏ lỡ tiệc, nên cố ý nhắc nhở: “Cậu dậy chưa đấy?”
“Ừm.” Quý Nhiêu đáp khẽ, tiện tay chọn một chiếc túi xách phù hợp với bộ đồ hôm nay, “Tớ ra cửa bây giờ.”
Nửa tiếng sau, cô có mặt tại Thuỷ Vân Các. Nhân viên hội sở lễ phép dẫn cô đến phòng VIP mà Tô Duyệt Nghiên đã đặt trước.
Lần này Tô Duyệt Nghiên gọi khá đông người, trong đó có không ít người từng không mấy thân thiết, nhưng nghe nói đại tiểu thư chính tông của Quý gia đã trở về, liền dày mặt theo người khác đến góp vui.
Cánh cửa phòng mở ra, Quý Nhiêu đảo mắt một vòng, nhận ra không ít gương mặt quen thuộc.
Tất cả ánh nhìn trong phòng đều dồn về phía cửa. Quý Nhiêu khẽ cong môi, mỉm cười nhàn nhạt. Đôi mắt đào hoa long lanh ánh nước nhìn lướt qua mọi người, giọng nhẹ nhàng vang lên: “Xin lỗi nhé, để mọi người đợi lâu.”
Cô bước vào, ánh mắt mọi người lướt qua cô đều mang theo một tia kinh diễm.
Ngũ quan của Quý Nhiêu tinh xảo, đôi mắt đào hoa lấp lánh như có sóng nước. Mỗi khi cô mỉm cười, đuôi mắt cong cong như trăng non, quyến rũ mê người, giống như cánh hoa đào nở rộ. Gương mặt ấy là sự kết hợp hoàn hảo giữa nét đẹp thanh tú trời sinh và vẻ rực rỡ tự tin.
Nhưng giọng nói của cô lại dịu dàng mềm mại, nụ cười thân thiện đủ để làm mờ đi nét quyến rũ nơi khóe mắt, khiến cả khí chất của cô trở nên trong trẻo và cuốn hút hơn nhiều phần.
“Nhiêu Nhiêu, đã lâu không gặp!”
“Nhiêu Nhiêu, mong cậu lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được cậu từ nước ngoài trở về.”
“Lần này về rồi, có còn định đi nữa không đấy?”
Đám tiểu thư con nhà quyền quý lấy lại tinh thần, rối rít bước tới vây quanh Quý Nhiêu, cười nói ríu rít, thi nhau chào hỏi cô.
Quý Nhiêu khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Lâu rồi không gặp. Lần này về, chắc là sẽ ở lại trong nước luôn.”
“Vậy thì tốt quá rồi! Sau này chúng ta lại được gặp nhau thường xuyên.”
Cô được mọi người vây quanh ngồi xuống vị trí trung tâm, bên trái là Tô Duyệt Nghiên đã sớm chừa sẵn chỗ. Cô ấy nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Quý Nhiêu: “Sao nào, Quý đại tiểu thư, tiệc đón gió này có hài lòng không?”
“Rất hài lòng.” Quý Nhiêu khẽ cụp mi mắt, giọng nói nhẹ nhàng, “Làm phiền Tô đại tiểu thư vì tớ mà gọi đến nhiều người như vậy.”
Tô Duyệt Nghiên đưa mắt liếc một vòng quanh phòng, khẽ chậc một tiếng, cảm thán: “Cũng tại cậu là đại tiểu thư Quý gia nên mới được nể mặt thế đấy. Hôm nay toàn là những người bình thường khó hẹn, vừa nghe cậu về nước liền nhao nhao đến đây.”
Quý Nhiêu nâng ly rượu trước mặt lên, ánh mắt trong veo như ngọc chứa ý cười lấp lánh như sao trời, khiến người ta nhìn mà tim khẽ rung lên.
“Tôi kính mọi người một ly. Cảm ơn mọi người đã bớt thời gian đến đây vì tôi.”
Cô ngửa đầu, uống cạn ly rượu, nụ cười vẫn còn vương nơi khoé môi: “Tôi cạn trước, mọi người cứ tự nhiên.”
Dù cô nói khách khí là “tùy ý”, nhưng với thân phận của Quý đại tiểu thư, ai dám không nể mặt? Mọi người trong phòng đều đồng loạt cạn ly.
“Nhiêu Nhiêu, lần này cậu mà không về, e là có người không biết tự lượng sức lại tưởng mình thật sự có thể trèo lên đầu lên cổ rồi đấy!”
“Đúng đấy, mấy năm nay cậu không ở Bắc Thành, cái cô 'chị gái' kia của cậu đúng là nhảy nhót vui thật, năm nào cũng làm tiệc sinh nhật rình rang, còn bảo người ta gọi cô ta là đại tiểu thư gia.”
Lại có người hừ lạnh, tiếp lời: “Mặt mũi Quý Tư Nhu ở đâu mà dày đến thế chứ? Làm ơn đi, con riêng mà không biết thân biết phận, còn dám ra mặt lòe thiên hạ.”
Nhắc tới Quý Tư Nhu, không khí trong phòng bỗng thay đổi. Giọng nói của mọi người đồng loạt chuyển sang khinh miệt, chế giễu.
Quý Tư Nhu là con riêng của Quý Hồng Chấn – ba Quý Nhiêu – và người tình bên ngoài khi ông ta vẫn còn là chồng của mẹ Quý Nhiêu. Cô ta còn lớn hơn Quý Nhiêu hai tuổi.
Hôn nhân của ba mẹ Quý Nhiêu là do ông cụ Quý sắp xếp. Ba năm sau khi cưới, mẹ cô – Đường Lam – mới sinh ra Quý Nhiêu. Nhưng không lâu sau đó, bà phát hiện chồng mình ngoại tình, thậm chí đã sớm bao nuôi nhân tình và có cả con riêng. Không thể chấp nhận bị phản bội, bà yêu cầu ly hôn.
Nhưng ông cụ Quý là người coi trọng thể diện hơn tất cả. Vì danh tiếng Quý gia và sự trưởng thành ổn định của Quý Nhiêu, ông cụ kiên quyết không cho ly hôn.
Mãi đến bốn năm trước, khi ông cụ mất, Trần Nhã Như mới dẫn Quý Tư Nhu về Quý gia viếng tang.
Lúc ấy, Quý Nhiêu mới vỡ lẽ – hoá ra gia đình hạnh phúc mà cô từng tin tưởng chỉ là một màn kịch được dàn dựng hoàn hảo. Tình cảm ba mẹ sớm đã mục ruỗng, nhưng họ vẫn luôn diễn vai vợ chồng ân ái trước mặt người ngoài.
Sau đó, Quý Hồng Chấn ly hôn với Đường Lam. Trần Nhã Như chính thức bước chân vào nhà họ Quý, mang theo con gái mình đường hoàng “thượng vị”.
Quý Nhiêu theo mẹ ra nước ngoài du học, cắt đứt liên hệ với tất cả.
Nhưng cho dù Trần Nhã Như có danh chính ngôn thuận trở thành Quý phu nhân, cũng không thể thay đổi sự thật rằng bà ta đã làm “tiểu tam” nhiều năm, còn Quý Tư Nhu là con ngoài giá thú.
Trong giới hào môn thượng lưu, có con ngoài giá thú vốn chẳng phải chuyện hiếm. Chính bởi vì quá phổ biến, nên đám thiên kim tiểu thư nơi đây lại càng khinh thường loại xuất thân ấy.
Trong mắt họ, đạo đức hay cảm tình đều không đáng để bàn – chỉ cần là “con của kẻ thứ ba”, thì không xứng đứng ngang hàng.
Lại thêm ai ai cũng mang tâm tư muốn lấy lòng Quý Nhiêu, cho nên lời ra tiếng vào trước mặt cô, thi nhau mỉa mai châm chọc Quý Tư Nhu.
Ban đầu ai cũng nghĩ rằng, Quý Nhiêu nghe thấy những lời ấy sẽ rất có đồng cảm, ai ngờ cô chỉ yên lặng ngồi đó, khoé môi hơi cong, cười mà không nói một lời.
Thấy cô có vẻ không hứng thú, mọi người đoán chừng có lẽ đến cái tên “Quý Tư Nhu” cô còn chẳng muốn nghe, nên cũng không dây dưa nữa, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Quý Nhiêu ngồi trên ghế sofa, chuyện trò lơ đãng với đám tiểu thư. Mấy ngày qua cô không nghỉ ngơi tốt, người hơi ngả về sau, dáng vẻ lười nhác, trông như chẳng mấy quan tâm đến xung quanh.
Thấy cô thiếu sức sống, Tô Duyệt Nghiên ghé tai cô nói: “Thuỷ Vân Các này có tiểu viện cũng đẹp lắm, cậu muốn ra ngoài hóng gió một chút không?”
“Được chứ.” Quý Nhiêu buông ly rượu trong tay xuống, quay sang nói với mọi người: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát.”
Rồi cô đứng dậy, để mặc Tô Duyệt Nghiên khoác tay mình kéo ra khỏi phòng.
Thuỷ Vân Các là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, thiết kế mang phong cách cổ điển, lấy đình đài lầu các cùng lâm viên làm chủ đạo. Hành lang uốn lượn, cầu nhỏ bắc qua hồ nước, mỗi bước đi là một cảnh sắc khác nhau.
Hai người ra khỏi phòng riêng, đi dọc hành lang vòng tay, rẽ qua một khúc cua, phía trước là một đình hóng gió ven hồ.
Họ cùng nhau ngồi xuống ghế đá, Tô Duyệt Nghiên khẽ hỏi: “Lần này về thật rồi à? Không đi nữa sao?”
Trước đây khi được hỏi, Quý Nhiêu vẫn chưa chắc chắn. Sau khi Đường Lam – mẹ cô – ly hôn với Quý Hồng Chấn, bà vẫn ở lại tập đoàn gia tộc họ Quý, quản lý mảng xuất nhập khẩu, sinh sống lâu dài ở nước ngoài.
Những năm qua Quý Nhiêu luôn theo chân mẹ, ai cũng nghĩ cô tốt nghiệp xong sẽ tiếp tục ở lại, phụ giúp mẹ lo việc làm ăn bên đó.
Nhưng Quý Nhiêu chỉ thản nhiên đáp: “Không đi nữa.”
Tô Duyệt Nghiên hơi ngạc nhiên: “Sao đột nhiên lại quyết định về hẳn?”
Quý Nhiêu cong môi cười, “Mẹ tớ gặp được một người đàn ông rất hợp ý. Không lâu trước, họ đăng ký kết hôn rồi.”
Trước đây cô ở lại nước ngoài phần lớn là vì lo mẹ một mình cô đơn. Giờ mẹ đã có người bầu bạn, cô cũng an tâm trở về.
Tô Duyệt Nghiên nhất thời không biết nói gì.
Quý Nhiêu khẽ nheo mắt, cười đến rạng rỡ: “Cậu nhìn tớ bằng ánh mắt thương cảm như vậy là sao? Tớ thật sự vui mà.”
Tô Duyệt Nghiên siết nhẹ tay cô, hỏi: “Vậy cậu có tính toán gì chưa?”
Ý cười trên gương mặt Quý Nhiêu dần thu lại.
“Ba tớ nói sẽ sắp xếp cho tớ một vị trí phù hợp ở công ty con của Quý gia. Còn cụ thể thế nào thì chưa rõ.”
Tô Duyệt Nghiên chống cằm, im lặng hồi lâu, rồi gật đầu: “Cũng phải. Cậu thực sự nên trở về rồi. Quý Tư Nhu đã vào làm ở tổng bộ Quý thị, cậu mà còn không về, e rằng gia sản của Quý gia sẽ bị mẹ kế cùng đứa con gái riêng đó chiếm mất.”
“Những năm qua Quý Tư Nhu hành động khá cao ngạo. Cô ta thường xuyên xuất hiện ở các buổi đấu giá lớn, mua tranh quý, kim cương, châu báu... khiến người ta không thể không chú ý. Nhưng mà, hiện giờ cậu đã về.”
Tô Duyệt Nghiên làm mặt quỷ: “Vậy sau này chắc cô ta tối nào cũng ngủ không yên.”
Quý Nhiêu mỉm cười, chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng nõn trông vừa dịu dàng vừa vô tội: “Cô ta ngủ không ngon thì liên quan gì đến tớ đâu?”
“Tớ chẳng qua chỉ là một cô gái đơn thuần thiện lương, quay về chăm sóc người ba thân yêu, bồi dưỡng tình cảm ba con, để ông ấy cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo của tớ thôi. Cảm nhận được niềm vui gia đình.”
Trong mắt người ngoài, Quý Hồng Chấn đưa tiểu tam và con riêng về nhà, còn cô con gái lớn – Quý Nhiêu, lại theo mẹ rời xa quê hương, dĩ nhiên là vì mâu thuẫn, đoạn tuyệt với ba, nên mới bốn năm không về nước.
Nhưng thực tế là, khi biết ba mình có con riêng, lại lớn hơn cô hai tuổi, Quý Nhiêu chưa từng nổi giận, chỉ uất ức mà nói với ông ta: “Mạng con là ba cho, con không có tư cách lên án ba. Dù ba lựa chọn thế nào, con đều sẽ ủng hộ.”
Với Quý Hồng Chấn, Quý Nhiêu vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất.
Dù mấy năm không về, ông ta vẫn thường xuyên ra nước ngoài thăm cô. Thậm chí mỗi dịp Tết, chỉ cần nghe cô nghẹn ngào trong điện thoại, nói nhớ ba, ông ta liền bỏ mặc cả bữa cơm tất niên Trần Nhã Như dày công chuẩn bị để bay đi gặp con gái.
“Còn cậu thì sao?” – Quý Nhiêu nghiêng đầu hỏi, “Tiếp theo có kế hoạch gì chưa? Vào công ty nhà hay tự mình khởi nghiệp?”
Tô Duyệt Nghiên đáp: “Chưa chắc nữa, chắc cũng sẽ về công ty nhà thôi.”
Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Tô Duyệt Nghiên bỗng leng keng rung lên liên tục, hàng loạt tin nhắn mới nhảy vào.
Quý Nhiêu nghiêng đầu: “Sao thế?”
“Nghe nói Thương Ngôn Tân cũng ở Thủy Vân Các, đang ở phòng bao khác. Mấy cô đại tiểu thư bên mình ngồi không yên, ai cũng nhắn tớ nói muốn qua đó xem thử.”
“Thương Ngôn Tân?” Đôi mắt đào hoa của Quý Nhiêu ngập tràn ngơ ngác, rõ ràng không biết người bạn thân vừa nhắc là ai.
Tô Duyệt Nghiên kinh ngạc: “Cậu không biết Thương Ngôn Tân?”
Rồi cô ấy chợt hiểu ra, “À đúng rồi, cậu bốn năm không về nước, không biết cũng phải.”
Cô ấy bắt đầu “phổ cập kiến thức”: “Là người đang nắm quyền của Thương gia. Năm ngoái, ông cụ Thương bị bệnh phải nhập viện, chính thức lui về, trao toàn quyền quản lý Thương thị cho con trai thứ ba – Thương Ngôn Tân.”
“Trên thương trường, người này thủ đoạn hơn người, được lòng tất cả các thành viên trong dòng họ. Mấu chốt nhất là, anh ta rất đẹp trai, còn độc thân. Ai từng tiếp xúc đều nói, anh ta ôn hòa, lịch thiệp, kiệm lời, sạch sẽ – đúng kiểu quân tử cổ điển. Mấy tiểu thư trong vòng này ai cũng mê mệt, gặp là tìm đủ cách gây chú ý.”
“Chỉ là tới giờ chưa ai thành công, chẳng ai biết anh ta sẽ chọn kiểu mỹ nhân nào nữa.”
Nói tới từ “mỹ nhân”, Tô Duyệt Nghiên vô thức nhìn sang người đối diện. Quý Nhiêu đẹp đến mức không tì vết, thật sự làm người ta không thể rời mắt.
Cô ấy nhịn không được hỏi: “Cậu có hứng thú không?”
“Hả? Hứng thú gì cơ?” Quý Nhiêu hoàn toàn không hiểu.
“Thì… Thương Ngôn Tân đó.” Tô Duyệt Nghiên nháy mắt, “Muốn đi xem thử không? Để tớ hỏi xem anh ta đang ở phòng nào.”
“Không cần.”
Ánh trăng sáng dịu trải khắp mặt hồ, gió đêm nhè nhẹ lướt qua hành lang, mang theo chút mát lạnh.
Quý Nhiêu hơi nghiêng người, khuỷu tay tựa vào lan can, lười nhác nói: “Không có hứng thú.”
Gió thổi bay mấy sợi tóc mai lòa xòa, lướt qua gương mặt hoàn mỹ dưới ánh trăng. Hàng mi cong dài cụp xuống, càng làm cô trông như một đoá hoa yên tĩnh, dịu dàng nhu thuận.
Mà ngay góc ngoặt hành lang phía xa, hai bóng người cao lớn đứng dưới mái hiên, vừa đi ngang qua thì nghe được tiếng trò chuyện truyền đến từ phía đình hóng gió bên hồ, liền dừng chân, không bước tiếp nữa.
Vừa vặn nghe thấy câu trả lời của Quý Nhiêu với Tô Duyệt Nghiên—nói rằng đối với Thương Ngôn Tân, cô hoàn toàn không có hứng thú.
Tạ Tri Tụng nghiêng đầu, ghé sát người bên cạnh hạ giọng trêu chọc: “Ngôn Tân, cậu cũng có lúc kém duyên à? Người ta nói thẳng là không có hứng thú với cậu đấy.”
Thương Ngôn Tân không đáp lại, chỉ nhàn nhạt liếc Tạ Tri Tụng một cái, ánh mắt rất nhanh lại rơi về phía bóng dáng trong đình hóng gió kia.
Sau một thoáng yên lặng, anh xoay người, lặng lẽ quay trở lại hướng cũ.
Bên trong đình, Quý Nhiêu bỗng cảm thấy có ánh nhìn nào đó đang dừng trên người mình. Cô hơi nghiêng đầu, ngẩng lên nhìn quanh.
Chung quanh yên tĩnh không một bóng người, chỉ có ánh trăng trong veo lặng lẽ treo giữa tầng không, phản chiếu xuống mặt hồ sóng gợn lăn tăn.