“Cậu đang tìm gì vậy?” – Tô Duyệt Nghiên hỏi.

Ánh mắt Quý Nhiêu dời về phía cô ấy, khẽ nhíu mày: “Cậu có cảm thấy vừa rồi... có người đang nhìn chúng ta không?”

“Không mà.” Tô Duyệt Nghiên cũng đảo mắt nhìn quanh một vòng – “Ở đây chỉ có hai chúng ta thôi.”

Quý Nhiêu đưa tay ấn ấn giữa trán, khẽ lẩm bẩm: “Có lẽ là ảo giác.”

Tô Duyệt Nghiên hơi mím môi, vừa định nói gì đó thì chuông điện thoại của Quý Nhiêu vang lên.

Cô cúi đầu liếc màn hình, ánh mắt xẹt qua một tia mất kiên nhẫn.

Thế nhưng ngay khi bắt máy, vẻ mặt lạnh nhạt lập tức tan biến. Đôi mắt đào hoa cong cong, giọng nói ngọt như đường: “Ba à~”

Giọng nói từ ái của Quý Hồng Chấn truyền đến: “Nhiêu Nhiêu, sao con còn chưa về nhà? Để tài xế đưa con về biệt thự đi. Ở chung cư không ai chăm sóc, sao thoải mái bằng ở nhà được? Dì Trần con biết con về nên đã cho người sắp xếp lại phòng cho con rồi, con mau về xem có vừa ý không.”

Quý Nhiêu làm nũng: “Ai nói con muốn ở chung cư đâu? Lần này con về là để ở cạnh ba nhiều hơn, sao lại không ở nhà được chứ.”

“Là Nghiên Nghiên tổ chức tiệc đón con về, con xuống máy bay có hơi mệt nên tạt qua chung cư nghỉ chút thôi. Cô ấy mời rất nhiều bạn tới ủng hộ con, tan tiệc xong con sẽ về nhà ngay.”

Quý Hồng Chấn hài lòng: “Được, vậy con chơi vui với bạn bè đi, ba sẽ ở nhà chờ con.”

Cúp máy, Quý Nhiêu liếc đồng hồ rồi quay sang Tô Duyệt Nghiên: “Không còn sớm nữa, ba tớ đang đợi ở nhà. Hôm nay mới về mà để ông ấy chờ muộn thì không hay. Mấy người trong phòng bao cậu giúp tớ tiếp đãi nhé.”

“Được rồi, cậu cứ về đi, bên này để tớ lo.” Tô Duyệt Nghiên gật đầu.

****

Nhà cũ của Quý gia nằm trong khu biệt thự phía đông thành phố.

Khi Quý Nhiêu trở về đã gần 10 giờ rưỡi.

Cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy Quý Hồng Chấn cùng Trần Nhã Như và Quý Tư Nhu đang ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ.

Quý Tư Nhu đang ôm lấy cánh tay ba cô, không biết đang nói gì mà khiến ông ta cười vui vẻ.

Một nhà ba người, cười nói rộn rã, trông vô cùng ấm áp hạnh phúc.

Khóe môi Quý Nhiêu cong lên: “Ba ơi, con về rồi!”

Quý Hồng Chấn vừa nhìn thấy cô, còn chưa kịp mở miệng, thì Quý Nhiêu đã như một chú nai nhỏ lao vào lòng ông ta.

“Ba~ con nhớ ba lắm! Ba có nhớ con không?”

Quý Hồng Chấn cười hiền: “Tất nhiên là nhớ rồi, ngày nào ba cũng mong con về.”

Trần Nhã Như cũng dịu dàng tiếp lời: “Đúng vậy, Nhiêu Nhiêu, ba con ngày nào cũng nhắc đến con. Giờ thì tốt rồi, con đã về, người một nhà chúng ta cũng được ở cạnh nhau.”

Người một nhà?

Trong lòng Quý Nhiêu lạnh lùng cười khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngoan ngoãn, tiếp tục nũng nịu trong vòng tay ba, kể lể nỗi nhớ nhung.

Chưa được bao lâu, Trần Nhã Như lên tiếng: “Hôm nay cũng trễ rồi, Nhiêu Nhiêu mới từ nước ngoài về, đi đường mệt lắm rồi.”

Bà ta nhẹ nhàng vỗ tay Quý Hồng Chấn, dịu giọng: “Hai ba con có chuyện gì thì để mai hẵng nói. Hôm nay cứ để Nhiêu Nhiêu lên nghỉ ngơi trước đi.”

Rồi quay sang Quý Tư Nhu: “Nhu Nhu, con đưa em lên phòng, xem em có vừa ý không. Nếu thiếu gì thì bảo người làm mua ngay.”

Quý Tư Nhu: “Vâng ạ.”

“Cảm ơn dì và chị nhé.” Quý Nhiêu cười tít mắt, tay vẫn quàng lấy tay ba, “Nhưng con còn nhiều điều muốn nói với ba. Dì với chị mệt rồi thì cứ nghỉ trước đi ạ.”

Lời nói nhẹ tênh nhưng rõ ràng từ chối sự sắp đặt của Trần Nhã Như.

Ánh mắt cô quay lại nhìn Quý Hồng Chấn: “Ba, mình lên phòng con nói chuyện nha, con muốn được ở riêng với ba một chút.”

“Được.” Quý Hồng Chấn gật đầu, “Hai người cũng đi nghỉ đi, tôi lên lầu với Nhiêu Nhiêu một lát.”

….

Phòng Quý Nhiêu ở tầng ba. Hai ba con cùng nhau bước lên lầu.

Khi đến tầng ba, Quý Hồng Chấn theo thói quen rẽ phải, nhưng Quý Nhiêu kéo tay ông ta lại: “Ba ơi, ba đi nhầm rồi.”

Quý Hồng Chấn hơi sững người.

Ngón tay Quý Nhiêu chỉ sang trái, giọng mang theo chút nhắc nhở: “Phòng của con là gian bên trái mà, từ nhỏ đến lớn đều ở đó. Ba quên rồi sao?”

Chưa đợi ông ta mở miệng, cô đã nhếch môi, hơi tủi thân: “Ba, chẳng lẽ đến cả con ở phòng nào ba cũng không nhớ?”

Từ phía sau, Trần Nhã Như vội vàng bước tới hòa giải: “Nhiêu Nhiêu, chuyện là như thế này—mấy năm nay con không về, căn phòng bên trái đó vẫn bỏ không. Sau khi Nhu Nhu tốt nghiệp đi làm, con bé cần một thư phòng nhỏ, mà căn phòng kia lại có thêm một gian nhỏ làm thư phòng, nên dì bảo con bé dọn sang đó. Nhưng mà con yên tâm, phòng bên phải này dì đã cho người bố trí kỹ lưỡng theo sở thích của con rồi.”

Quý Hồng Chấn cũng lên tiếng: “Đúng vậy, ba đã căn dặn làm theo đúng phong cách con thích.”

“Nhưng mà... phòng bên trái là nơi con lớn lên mà.” Quý Nhiêu nhẹ nhàng cắt lời ông ta, hàng mi cụp xuống, làn da trắng như sứ lộ rõ vẻ mất mát, “Cả căn nhà này mà ngay cả phòng con cũng không còn, ba... ba không nghĩ con sẽ về nữa sao?”

Quý Hồng Chấn nghẹn lời.

Cô nhìn thẳng ông ta, ánh mắt chứa trách móc, “Ba, con... con không còn là đứa con gái mà ba thương nhất nữa à?”

“Sao lại không chứ, con mãi mãi là con gái ba yêu thương nhất.” Quý Hồng Chấn nhanh chóng dỗ dành, “Chỉ là Nhu Nhu cần thư phòng để làm việc, vừa hay căn đó tiện lợi hơn. Nhưng nếu con muốn, thì cứ dọn về đó ở.”

Ông ta quay sang Trần Nhã Như: “Nhã Như, em bảo người dọn dẹp lại phòng bên trái đi, mang hành lý của Nhiêu Nhiêu chuyển về đó.”

Sắc mặt Quý Tư Nhu cứng đờ: “Nhưng mà... ba, đó là phòng của con bây giờ mà.”

Quý Hồng Chấn vỗ nhẹ vai cô ta: “Em gái ở đó từ nhỏ, giờ con bé trở về, con dọn sang phòng bên phải đi. Không phải con nói sẽ chăm sóc Nhiêu Nhiêu thật tốt sao?”

Quý Tư Nhu cứng họng, chỉ có thể quay sang cầu cứu Trần Nhã Như. Trần Nhã Như khẽ phẩy tay, ra hiệu bảo cô ta đừng nói thêm nữa.

Lúc này, Quý Nhiêu đã khôi phục vẻ tươi tắn, mắt cong cong như cười, dịu dàng nói: “Cảm ơn chị đã nhường phòng cho em nhé.”

Quý Tư Nhu nuốt nghẹn một hơi, nhìn gương mặt tươi rói kia của Quý Nhiêu mà trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Dưới sự chỉ đạo của Trần Nhã Như, người giúp việc bắt đầu thu dọn lại hai căn phòng.

Quý Nhiêu thì kéo tay Quý Hồng Chấn ngồi xuống ghế sofa, hào hứng biểu diễn trò ảo thuật mới học được khiến ông ta cười toe toét cả mặt.

Hai ba con gặp lại sau nhiều năm, không khí hòa thuận vui vẻ khiến người ngoài nhìn vào cũng thấy ấm lòng.

Chỉ có Quý Tư Nhu ngồi bên cạnh, tay không ngừng gõ điện thoại trút bực tức với bạn thân trên WeChat, tâm trạng rối bời.

Khi phòng được dọn dẹp xong, Quý Hồng Chấn cùng Trần Nhã Như xuống lầu, Quý Tư Nhu rốt cuộc không nhịn được nữa, liếc Quý Nhiêu một cái sắc như dao.

Quý Nhiêu khóe mắt liếc thấy, chậm rãi quay đầu, mỉm cười hỏi: “Chị à, chị hình như không vui à?”

Quý Tư Nhu lạnh lùng cười: “Ba không còn ở đây, cô còn làm bộ làm tịch với ai? Cô tưởng giành lại được căn phòng là đắc ý rồi hả?”

Quý Nhiêu chớp chớp mắt, ngây thơ: “Chị nói gì vậy? Em giành phòng của chị hồi nào? Em chỉ muốn về ở căn phòng cũ của mình thôi mà. Lúc em ở căn phòng đó, trong nhà còn chưa có chị đâu.”

“Cô—!” Quý Tư Nhu tức đến nghẹn lời.

“Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Chị ngủ ngon nhé.” Quý Nhiêu cười tít mắt, chậm rãi quay người vào phòng, không hề để tâm đến cơn giận sôi sùng sục của Quý Tư Nhu.

****

“Em dỗ thì có ích gì chứ? Nhu Nhu vì sao không vui, trong lòng anh chẳng lẽ không rõ sao?”

Trần Nhã Như thở dài, “Không phải em thiên vị con mình mà phải lên tiếng thay con bé, mà là anh làm ba thật sự quá bất công. Phòng đó Nhu Nhu đang ở rất tốt, Nhiêu Nhiêu mới về mà anh đã bắt Nhu Nhu nhường phòng cho nó, còn trước mặt bao nhiêu người hầu trong nhà, nói Nhiêu Nhiêu là đứa con gái anh thương yêu nhất. Nhu Nhu nghe vậy làm sao có thể không buồn cho được?”

Quý Hồng Chấn chẳng để tâm, bật cười: “Phòng đó vốn dĩ là của Nhiêu Nhiêu, con bé từ nhỏ đã ở đấy. Lúc trước em đòi để Nhu Nhu chuyển vào, anh đã nói em rồi mà, là do em không nghe.”

“Trong nhà phòng ngủ nhiều như vậy, em cứ khăng khăng bắt Nhu Nhu vào ở phòng Nhiêu Nhiêu.”

“Em biết chứ, biết rõ căn phòng đó từ nhỏ là của Nhiêu Nhiêu, nhưng chính vì như vậy anh càng phải suy nghĩ cho Nhu Nhu. Chính câu ‘phòng đó vốn dĩ là của Nhiêu Nhiêu’ mới khiến con bé đau lòng.”

Giọng Trần Nhã Như dần nghẹn lại: “Cả hai đều là con gái của anh. Nhiêu Nhiêu từ nhỏ ở cạnh anh, được nuông chiều như vàng ngọc. Còn Nhu Nhu, mang danh con riêng, sống với em bên ngoài, chịu đủ ánh mắt khinh thường của người đời. Con bé cũng là con gái anh, lại lớn hơn Nhiêu Nhiêu hai tuổi.”

“Nếu năm xưa anh có thể gánh trách nhiệm người ba, mang con bé về nhà, thì nó mới là chị, Nhiêu Nhiêu mới là em. Theo lẽ tự nhiên, nó phải là người được quyền chọn phòng trước. Bây giờ anh cứ luôn miệng nói phòng đó vốn là của Nhiêu Nhiêu, anh nghĩ Nhu Nhu không đau lòng sao?”

Quý Hồng Chấn vội giải thích: “Chỉ là một cái phòng ngủ thôi mà, có gì đáng để so đo như vậy? Trẻ con không hiểu chuyện, sao em cũng chấp nhặt theo?”

“Em nói anh bất công với Nhiêu Nhiêu, vậy chuyện hôn sự với Thương gia, anh chẳng phải đã bàn với em rồi sao? Dự định để dành cho Nhu Nhu mà.”

Nghe đến chuyện liên hôn với Thương gia, sắc mặt Trần Nhã Như thay đổi, liền hỏi đầy quan tâm: “Bên Thương gia chịu đổi người liên hôn thành Nhu Nhu rồi à?”

“Đổi gì mà đổi?” Quý Hồng Chấn nghiêm mặt nói, “Thương gia muốn liên hôn với Quý gia, chỉ cần là con gái nhà họ Quý là được. Người nào liên hôn là do nhà ta quyết định, anh chọn Nhu Nhu thì chính là Nhu Nhu. Em đừng nói linh tinh, để người khác nghe được rồi gây mâu thuẫn giữa hai chị em.”

Câu này rõ ràng là đang giữ thể diện cho Quý Tư Nhu. Ngay từ đầu khi Thương gia bày tỏ ý muốn liên hôn, người họ để mắt tới chính là Quý Nhiêu.

Thương gia là hào môn đỉnh cấp ở Bắc Thành, khó có thể tìm được một mối liên hôn tốt hơn.

Trần Nhã Như sau khi biết Thương gia muốn kết thông gia với Quý gia, lập tức bám riết lấy Quý Hồng Chấn, ép ông ta phải thương lượng lại, đổi người từ Quý Nhiêu thành Quý Tư Nhu.

Đối với Quý Hồng Chấn, cả hai đều là con gái, ai liên hôn cũng như nhau. Nhưng Trần Nhã Như suốt ngày khóc lóc kể khổ trước mặt ông ta, nói rằng Nhu Nhu là chị, còn Nhiêu Nhiêu là em, vậy mà Thương gia lại chọn em gái trước, chẳng phải vì họ cho rằng ông ta không coi trọng Nhu Nhu, nên mới chọn đứa được cưng hơn sao?

Bị khóc lóc suốt ngày, Quý Hồng Chấn mềm lòng. Ông ta cảm thấy có lỗi với Quý Tư Nhu vì đã để con gái cả ở bên ngoài bao nhiêu năm, giờ cũng nên bù đắp cho con. Không thể để chuyện gì cũng thua kém Quý Nhiêu, thế là quyết định giao hôn sự với Thương gia cho Quý Tư Nhu.

“Chuyện này anh đã bàn kỹ với người của Thương gia rồi, nói rằng Nhiêu Nhiêu tuổi còn nhỏ, nhà mình tính để con bé ở lại vài năm nữa, còn Nhu Nhu và Thương Ngạn Khâm thì tuổi tác phù hợp hơn.”

“Vậy người bên Thương gia nói sao?” Trần Nhã Như sốt ruột không chờ nổi, “Nếu phía Thương gia không có ý kiến, hai nhà ta sắp hợp tác rồi, tốt nhất là nên sớm định hôn sự đi.”

“Việc đính hôn thì chưa cần vội. Hai nhà đã định hợp tác, liên hôn là chuyện đã nằm trong kế hoạch. Có điều Thương Ngạn Khâm là người được Thương lão gia rất xem trọng, việc bàn chuyện đính hôn, Thương lão gia nhất định muốn tự mình tham dự. Dạo gần đây sức khỏe ông ấy lại chuyển xấu, chuyện này phải đợi ông ấy khỏe lại rồi tính.”

Quý Hồng Chấn nhìn Trần Nhã Như, dịu giọng an ủi: “Anh đã bàn với anh cả rồi, đợi Nhu Nhu đính hôn với Thương Ngạn Khâm xong, hạng mục hợp tác giữa hai nhà Thương – Quý sẽ để con bé cùng tham gia. Đợi đến khi con bé có chút thành tích, sẽ đưa vào hội đồng quản trị của tập đoàn. Anh đã nghĩ cho Nhu Nhu đến mức này, em cũng nên vui mới phải.”

Thực ra, Quý Hồng Chấn không phải người nắm thực quyền trong nhà họ Quý.  Người đang nắm quyền là bác cả của Quý Nhiêu – một người rất coi trọng thể diện, tính cách bảo thủ như ông cụ Quý năm xưa.

Trước kia, Quý Hồng Chấn nhiều lần đề nghị cho Quý Tư Nhu vào hội đồng quản trị đều bị bác bỏ. Lý do chỉ vì Quý Tư Nhu là con riêng, không xứng nắm quyền trong công ty gia tộc.

Lần này bác cả chịu nhượng bộ, chủ yếu là vì Quý Tư Nhu sắp kết thân với Thương gia. Việc nâng đỡ Quý Tư Nhu cũng xem như nể mặt Thương gia, nâng địa vị cho cô ta.

****

Ngoài thư phòng, Quý Nhiêu đứng im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong, đáy mắt lóe lên ý cười châm biếm.

Thương gia muốn liên hôn với Quý gia, đối tượng lúc đầu bọn họ nhắm đến là cô.

Thế mà Quý Hồng Chấn và Trần Nhã Như lại tự ý thương lượng với người Thương gia, âm thầm đổi đối tượng thành Quý Tư Nhu.

Quý Hồng Chấn, đúng là một người ba tốt quá nhỉ!

Thương gia ư?

Lông mày Quý Nhiêu khẽ nhướng.

Ba cô vừa nhắc đến người nhà họ Thương sẽ liên hôn là..

“Thương Ngạn Khâm là người nổi bật nhất trong thế hệ trẻ Thương gia, được Thương lão gia vô cùng coi trọng, lại tuấn tú lễ độ, năng lực xuất chúng. Một chàng rể tốt như thế, anh mới nghĩ dành cho Nhu Nhu, về sau em cũng đừng nói anh thiên vị Nhiêu Nhiêu nữa.”

Tiếng Quý Hồng Chấn lại vang ra từ thư phòng, có chút nhỏ giọng như đang lấy lòng Trần Nhã Như.

Cái tên “Ngôn Tân” nghe rất quen.

Quý Nhiêu khẽ nhíu mày, nhớ lại tối qua Tô Duyệt Nghiên từng líu lo giới thiệu một người bên tai cô: Thương Ngôn Tân.

Người đang nắm thực quyền Thương thị hiện tại.

Khó trách Trần Nhã Như hao tâm tổn trí muốn đổi người liên hôn thành Quý Tư Nhu.

Cô vốn chẳng để tâm đến việc liên hôn, nhưng nếu Trần Nhã Như và Quý Hồng Chấn đều dốc sức đẩy Quý Tư Nhu vào vòng tay Thương Ngôn Tân, thì cô càng không thể để họ như ý.

Hiện tại, hai bên vẫn chưa chính thức bàn chuyện liên hôn. Trong khi Trần Nhã Như và Quý Hồng Chấn ở trong kia đã hớn hở chuẩn bị cho hôn sự của Quý Tư Nhu, nếu như Thương Ngôn Tân đột nhiên lại ở bên cô, chắc chắn sắc mặt hai người đó sẽ vô cùng thú vị.

Quý Nhiêu không do dự, lập tức quay về phòng, gọi điện cho Tô Duyệt Nghiên.

“Cái gì? Cậu muốn theo đuổi Thương Ngôn Tân?” Tô Duyệt Nghiên kinh ngạc hỏi lại, “Tối qua không phải cậu còn nói chẳng hứng thú gì với anh ta sao? Sao tự dưng lại thay đổi rồi?”

Quý Nhiêu kể lại toàn bộ chuyện cô nghe được bên ngoài thư phòng cho bạn thân nghe.

“Định để Quý Tư Nhu gả cho Thương Ngôn Tân à?” Tô Duyệt Nghiên cười lạnh, “Ba cậu và tiểu tam kia tính toán cũng thật giỏi đấy.”

Quý Nhiêu chậm rãi nói: “Không sao, tớ sẽ phá tan tính toán của bọn họ.”

“Cho nên cậu định theo đuổi Thương Ngôn Tân, đến lúc hai nhà chính thức đàm phán chuyện hôn sự, thì tung cú tát vào mặt họ?” Tô Duyệt Nghiên hiểu ngay, “Nhưng mà, tớ không biết quá nhiều về anh ta. Những gì tớ nói tối qua đã là gần hết rồi.”

“Chỉ có bấy nhiêu?” Quý Nhiêu ngồi xuống bàn, mở một cuốn sổ nháp, cầm bút lên, “Cậu thử nghĩ thêm xem. Cậu có biết bạn thân của anh ta là ai không? Thường xuất hiện ở những hội sở hoặc nhà hàng nào? Anh ta có sở thích gì, ví dụ như đánh golf, cưỡi ngựa, hay thường bàn chuyện làm ăn với đối tác ở đâu, thích sắp xếp hoạt động kiểu gì?”

Những điều cô hỏi không phải loại thông tin khó tìm.

Trong giới thượng lưu, các tiểu thư cũng thường bàn tán về Thương Ngôn Tân trong tiệc rượu. Tô Duyệt Nghiên đúng là biết chút ít.

“Người thân nhất với anh ta là Tạ Tri Tụng – nhị thiếu gia nhà họ Tạ. Còn về hội sở hay nhà hàng yêu thích thì tớ không rõ lắm, nhưng cái đó dễ tra. Còn sở thích…” Tô Duyệt Nghiên nghĩ một lát, “Tớ nhớ lần trước đi trại ngựa với ba tớ, có thấy anh ta. Hình như có gửi nuôi một con ngựa trắng thuần chủng ở đó.”

Quý Nhiêu dừng bút, khẽ vung nhẹ trong tay – thói quen mỗi khi cô đang suy nghĩ giữa lúc viết.

Gửi ngựa ở trại ngựa…

Đôi mắt cô khẽ híp lại, ánh nhìn lấp lánh, môi cũng cong lên một nụ cười đầy toan tính.

****

5 giờ chiều, trụ sở chính của Tập đoàn Thương Thị.

Thương Ngôn Tân vừa kết thúc một cuộc họp, đang ngồi trước bàn làm việc, mở máy tính lên xem tài liệu.

Trợ lý Kha Trạm gõ cửa bước vào, “Thương tổng, đại tiểu thư Quý Nhiêu của nhà họ Quý – người vừa mới về nước hôm qua – đang chờ ở dưới. Cô ấy muốn gặp ngài.”

Thương Ngôn Tân liếc mắt nhìn Kha Trạm. Không đợi anh lên tiếng, Kha Trạm đã nhanh chóng bổ sung thêm, “Một tiếng trước, bên trại ngựa ở Tây Giao có gọi điện đến. Họ nói Quý tiểu thư để ý con ngựa mà ngài đang nuôi bên đó, muốn hỏi mượn để cưỡi thử vài vòng. Tôi đã thay ngài từ chối rồi.”

Ngựa của Thương Ngôn Tân không phải ai muốn mượn là được. Hơn nữa, anh và Quý Nhiêu cũng không có quan hệ cá nhân gì. Cô lại không liên hệ trực tiếp, mà vòng vo thông qua người của trại ngựa để dò hỏi – kiểu chuyện nhỏ như thế, Kha Trạm hoàn toàn có quyền tự xử lý.

Khi trại ngựa chuyển lời từ chối, đối phương cũng không tiếp tục làm khó, nên Kha Trạm tưởng đâu chuyện đã xong.

Không ngờ cô lại trực tiếp mò đến công ty.

Không rõ là thực sự chỉ muốn mượn ngựa, hay còn có “ý tại ngựa, tình tại người”.

Kha Trạm đưa mắt nhìn Thương Ngôn Tân, đợi anh quyết định.

Thương Ngôn Tân cụp mi mắt xuống, nhớ đến tối qua – cô gái trong đình hóng gió đã thẳng thắn nói một câu “không hứng thú” mà không chút do dự.

Không hứng thú với anh, nhưng lại hứng thú với ngựa của anh.

Khóe môi Thương Ngôn Tân khẽ cong, thấp thoáng một nụ cười khó đoán.

Thấy anh không lên tiếng, Kha Trạm tự hiểu ý, “Vậy tôi sẽ từ chối Quý tiểu thư.”

Những cô gái muốn hẹn gặp Thương Ngôn Tân không ít, kiểu chuyện này với Kha Trạm mà nói chỉ là chuyện thường ngày.

Anh ta vừa xoay người đi đến cửa phòng làm việc, thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm thấp từ sau lưng vang lên: “Bảo cô ấy lên đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play