Quý Nhiêu ngồi trên sofa ở sảnh tiếp khách.
Lễ tân mang đến cho cô một ly hồng trà, mỉm cười nói: “Chúng tôi đang liên hệ với văn phòng Tổng giám đốc, mong cô chờ thêm một lát.”
Trước khi đến đây, Quý Nhiêu đã tìm hiểu sơ qua về Thương Ngôn Tân. Cô biết trong giới từng có không ít cô gái tìm đủ mọi lý do để tiếp cận anh, nhưng đều phải lặng lẽ rút lui.
Vì vậy, lần này cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng – có thể sẽ bị từ chối, hoặc ít nhất cũng không dễ dàng gì.
Không ngờ việc hẹn gặp Thương Ngôn Tân lại dễ hơn cô tưởng.
Cô vừa đặt ly trà xuống, mở điện thoại chơi một trò chơi nhỏ giết thời gian, còn chưa bắt đầu màn chờ đợi nhàm chán thì đã thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề tiến về phía mình.
“Xin chào Quý tiểu thư, tôi là trợ lý của Thương tổng. Ngài ấy đang đợi cô ở văn phòng.”
Quý Nhiêu gật nhẹ đầu, đứng dậy chào hỏi: “Chào trợ lý Kha.”
Kha Trạm cũng không bất ngờ khi cô biết mình, khẽ nghiêng người, làm một động tác mời: “Mời cô đi lối này.”
Văn phòng của Thương Ngôn Tân nằm ở tầng cao nhất của toà nhà. Kha Trạm dẫn Quý Nhiêu đến trước cửa, giơ tay gõ cửa hai tiếng, sau đó quét thẻ từ gắn trên bảng tên công việc để mở khoá.
Anh ta nghiêng người sang một bên, ra hiệu cho Quý Nhiêu bước vào.
Vừa bước vào, ánh mắt Quý Nhiêu lập tức dừng lại nơi người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Anh mặc sơ mi trắng, sống mũi cao, mang kính gọng vàng. Làn da trắng sáng, đường nét gương mặt như được chạm khắc tỉ mỉ, thanh tú và lạnh nhạt.
Anh đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay thon dài đặt trên chuột, khớp xương rõ ràng. Cử động ngón tay nhẹ nhàng mà linh hoạt, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt sâu thẳm, toát ra sự điềm tĩnh và thành thạo.
Sáng nay Quý Nhiêu từng xem qua một bức ảnh của anh – do Tô Duyệt Nghiên tìm được từ một diễn đàn kín của giới danh viện.
Bức ảnh đó chụp tại một buổi tiệc xa hoa, anh bị vây quanh bởi đám người quyền quý, trên tay cầm ly rượu, vẻ mặt lãnh đạm, xa cách. Nhưng nơi khóe môi lại lơ đãng vương một nụ cười nhạt, mang theo khí chất ưu nhã và tự tại trời sinh.
Không ngờ, người thật còn cuốn hút hơn cả trong ảnh.
Cảm nhận được ánh nhìn của cô, người đàn ông khẽ ngước mắt, giọng nói dịu dàng cất lên: “Quý tiểu thư, mời ngồi.”
Giọng anh trầm thấp, ấm áp, không mang theo một chút khí thế áp bức nào thường thấy ở người có địa vị cao, khiến người ta vô thức buông bỏ phòng bị – như thể được gió xuân vuốt ve.
Quý Nhiêu chọn ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần nhất, lưng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, ngoan ngoãn lễ phép: “Xin lỗi Thương tiên sinh, tôi đường đột đến đây, làm phiền công việc của ngài rồi.”
Thương Ngôn Tân nhìn cô, bình thản đáp: “Không sao, Quý tiểu thư, không cần khách sáo.”
Thấy anh có vẻ dễ tiếp cận, Quý Nhiêu không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Thương tiên sinh, hôm nay tôi đến đây là muốn xin ngài một chuyện.”
Thương Ngôn Tân: “Quý tiểu thư muốn mượn con ngựa tôi gửi ở trại ngựa Tây Giao?”
Quý Nhiêu gật đầu, mở to đôi mắt long lanh nhìn anh: “Hôm nay tôi và mấy người bạn đến trại ngựa Tây Giao. Lúc chọn ngựa, tôi thấy một con bạch mã cực kỳ đẹp – lông mượt, dáng dấp cao quý, rất thu hút. Chỉ cần nhìn một cái là tôi đã thích ngay, nên mới ngỏ ý muốn cưỡi thử vài vòng.”
“Sau đó nhân viên mới nói con ngựa đó không thuộc sở hữu của trại mà là do Thương tiên sinh ngài gửi nuôi ở đó. Tôi vừa mới về nước hôm qua, kiến thức còn hạn chế, nên không hề biết đó là ngựa của ngài. Nhưng lúc ấy đã lỡ miệng nói muốn cưỡi, mà bạn bè thì đều đang ở đó nhìn...”
Quý Nhiêu tỏ vẻ trẻ con, nhẹ nhàng cắn môi: “Tôi thấy hơi mất mặt thật. Nghe người ta nói Thương tiên sinh tính tình rất tốt, là người dễ nói chuyện, nên mới mặt dày nhờ nhân viên liên hệ trợ lý của ngài, mượn ngựa thử một lần.”
Một câu như thế, trọng điểm rõ ràng nằm ở cuối cùng: gán cho anh cái danh “dễ nói chuyện”, khiến người ta không tiện mở miệng từ chối.
Thương Ngôn Tân nhướng mày, cười hỏi: “Người bên trại ngựa nói với cô thế nào?”
“Anh ta nói, ngựa của anh không dễ gì cho mượn.” Quý Nhiêu khẽ chớp mi, giọng nói mềm mại hơn hẳn – “Thương tiên sinh, ngài có thể châm chước một chút được không? Tôi chỉ muốn cưỡi vài vòng, hoặc không thì… chỉ cần lên ngồi, chụp vài tấm ảnh thôi cũng được. Chỉ cần để mọi người thấy là tôi mượn được ngựa.”
Giọng cô mềm mại như làm nũng.
Khóe môi Thương Ngôn Tân khẽ cong, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cũng không hẳn là không thể cho mượn.”
Mắt Quý Nhiêu sáng rỡ, đôi mắt đào hoa hơi cong cong, nụ cười xán lạn: “Ý Thương tiên sinh là, đồng ý cho tôi mượn ngựa rồi ạ?”
Thương Ngôn Tân nhẹ nâng mí mắt, giọng nói ôn hòa: “Chỉ là con ngựa đó tính khí rất dữ, không thích người lạ đến gần. Nếu không quen, rất dễ bị hất xuống. Vì sự an toàn của Quý tiểu thư, tốt nhất nên chọn con nào ngoan ngoãn hơn một chút.”
Ý tứ rõ ràng – không phải anh không cho mượn, mà là sợ cô gặp nguy hiểm.
Nói thì nghe êm tai, kỳ thực là một cách từ chối uyển chuyển.
“Vậy à… kỹ thuật cưỡi ngựa của tôi cũng chỉ bình thường, đúng là không hợp cưỡi ngựa khó bảo.” Quý Nhiêu hơi rũ mi, vẻ mặt thoáng hiện nỗi buồn, “Lỗi tại tôi không tìm hiểu kỹ, còn mạnh miệng khoe khoang với các chị em, giờ mọi người đều đang chờ tôi, hôm qua tôi mới về nước, vốn định tạo ấn tượng tốt, bây giờ chắc là mất mặt to rồi… Bọn họ thể nào cũng sẽ cười tôi.”
Cô thở dài, cúi đầu, mái tóc đen mềm rũ xuống che nửa gương mặt.
Cô vén tóc ra sau tai, để lộ chiếc cổ trắng ngần mảnh mai như tuyết – một đường cong nữ tính nhất trên cơ thể con gái, mềm mại, yếu đuối, khơi gợi bản năng bảo vệ.
Đây là một động tác nhỏ đầy tính toán. Lông mi dày rũ xuống, môi khẽ mím, thần sắc mất mát – thoạt nhìn nhu nhược đáng thương, khiến ai cũng muốn nhường nhịn.
Quý Nhiêu rũ mắt, khẽ liếc nhìn anh qua khóe mắt – nhưng chỉ thấy Thương Ngôn Tân đang cúi đầu chỉnh lại tay áo, không nhìn cô lấy một cái.
Không biết là anh vô tình thật, hay cố ý tránh ánh mắt cô vì đã nhìn ra kiểu tiểu xảo này.
Trong lòng cô dâng lên một chút thất bại vụn vặt.
Thấy anh mãi không nói, Quý Nhiêu mím môi, như vừa nghĩ ra điều gì, ánh mắt hơi chuyển, nảy ra một ý: “Nếu tôi cùng Thương tiên sinh cưỡi chung một ngựa thì sao ạ? Có ngài ở đó, nó chắc chắn sẽ ngoan ngoãn. Không biết Thương tiên sinh khi nào rảnh ghé trại ngựa?”
Câu này là kéo gần khoảng cách, cũng là lấy cớ để tiếp cận anh.
Lấy cớ mượn ngựa, thực chất là vì anh mà tới.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, ánh nhìn thẳng thắn, mang theo vẻ ngây thơ không chút tâm cơ, như một cô tiểu thư sinh ra đã sống trong tháp ngà, sợ nhất là bị mất mặt.
“Tôi biết công việc của Thương tiên sinh bận rộn, không giống người nhàn rỗi như tôi. Tôi có thể đợi. Khi nào ngài muốn đến trại ngựa, chỉ cần gọi cho tôi, hoặc nhắn WeChat cũng được. Tôi chỉ cần mấy phút thôi, lên chụp vài tấm ảnh là đủ rồi. Ngài giúp tôi một lần được không?”
Giọng cô ngọt ngào, đôi mắt long lanh đầy mong chờ, hàng mi cong cong, nụ cười rực rỡ đến rung động lòng người.
Là loại con gái rất dễ khiến người ta sinh thiện cảm.
Dường như ai từ chối cô cũng là người vô tình sắt đá.
Nhưng Thương Ngôn Tân không từ chối ngay, vì anh còn muốn nhìn xem, cô gái khôn khéo này, đến tột cùng là muốn gì.
Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại nơi cô, chậm rãi lên tiếng: “Tuần tới tôi đều không ở Bắc Thành.”
Quý Nhiêu hơi nhướn môi cười, nụ cười càng rạng rỡ hơn: “Tôi chờ ngài về. Bao giờ Thương tiên sinh muốn đến trại ngựa, gọi tôi nhé. Gọi điện cũng được, nhắn WeChat cũng được.”
Cô khẽ liếc qua một góc bàn làm việc, thấy có một hộp danh thiếp, ánh mắt khẽ chuyển: “Thương tiên sinh, số di động với WeChat là cùng một số sao?”
Là đang xin số anh.
Thương Ngôn Tân giơ tay, rút một tấm danh thiếp từ trong hộp đưa cô: “Cùng số.”
Quý Nhiêu đứng dậy bước tới gần anh, đầu ngón tay trắng nõn kẹp lấy danh thiếp.
Đầu ngón giữa khẽ lướt qua ngón tay anh, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Ánh mắt Thương Ngôn Tân thoáng dừng lại, ngẩng đầu, đôi mắt mỉm cười như không, chăm chú nhìn cô.
Quý Nhiêu thu tay lại, cúi đầu nhìn tấm danh thiếp của anh, trong mắt đong đầy ý cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi gọi điện cho Thương tiên sinh, ngài nhớ lưu lại số điện thoại của tôi nhé.”
Nụ cười của cô rất thuần khiết, tựa như vừa nãy chạm nhẹ đầu ngón tay anh chỉ là hành động vô ý không nhận ra.
Trong văn phòng vang lên tiếng rung “ong ong”, là điện thoại anh báo có cuộc gọi đến.
Ánh mắt anh liếc qua màn hình, Quý Nhiêu giơ điện thoại trong tay lên khẽ lắc, ý cười lan trong đáy mắt: “Đây là số điện thoại của tôi, hôm nào Thương tiên sinh đến trại ngựa nhớ gọi cho tôi nhé.”
Khóe môi Thương Ngôn Tân vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không tỏ rõ thái độ.
Quý Nhiêu ngắt cuộc gọi, chờ một lúc, không thấy anh lưu số, hơi lo lắng anh chỉ ứng phó qua loa với mình, liền cẩn thận xác nhận lại: “Thương tiên sinh đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi rồi đúng không?”
Thương Ngôn Tân gật đầu, cuối cùng cũng cho cô một câu xác nhận: “Khi nào rảnh, tôi sẽ liên hệ với Quý tiểu thư.”
Đôi mắt Quý Nhiêu cong cong, chân thành nói: “Cảm ơn Thương tiên sinh đã giúp đỡ.”
Cô bỏ danh thiếp vào túi xách, ngẩng đầu lên, ánh mắt lại lần nữa rơi lên người anh, như còn muốn nói gì đó.
Thương Ngôn Tân hỏi: “Quý tiểu thư còn chuyện gì muốn nói sao?”
Quý Nhiêu mím môi, làm ra vẻ ngại ngùng: “Chuyện này làm phiền ngài rồi, tôi muốn mời Thương tiên sinh ăn một bữa cơm để cảm ơn, tối nay ngài có rảnh không?”
Thương Ngôn Tân mỉm cười, giọng ôn hòa: “Tối nay tôi có hẹn. Việc nhỏ thế này, Quý tiểu thư không cần để tâm đâu.”
“Đây đâu thể gọi là việc nhỏ.” Quý Nhiêu hơi tròn mắt, cằm khẽ nhấc lên, vẻ mặt có phần kiêu ngạo: “Nó liên quan đến thể diện của tôi mà. Tôi mới về nước hôm qua, mấy ngày nay trong giới các chị em đều đang bàn tán về tôi, nếu không mượn được ngựa, chắc chắn chuyện sẽ bị đồn ra, lúc đó tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào ra đường.”
“Thì ra chuyện lại nghiêm trọng vậy sao.” Giọng nói của Thương Ngôn Tân vẫn dịu dàng, mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Đúng đó.” Quý Nhiêu gật đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, “Ngài đã giúp tôi đại ân như vậy, tôi nhất định phải mời ngài ăn một bữa để tỏ lòng cảm ơn, nếu không trong lòng tôi thấy áy náy lắm.”
Được một tấc lại muốn tiến một thước, cô tiếp tục: “Tối nay Thương tiên sinh không rảnh thì tôi chờ lúc khác, khi nào ngài rảnh thì tôi mời ngài ăn nhé, được không?”
Thương Ngôn Tân trầm mặc một lát rồi khẽ cười: “Được.”
Quý Nhiêu cười vui vẻ: “Khi nào ngài rảnh nhớ gọi điện cho tôi, tôi chờ điện thoại của Thương tiên sinh.”
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, Kha Trạm đẩy cửa bước vào, đứng bên cạnh nói: “Thương tổng, đại thiếu gia hẹn ngài báo cáo công việc lúc 5 giờ 20, vừa gọi đến xác nhận lại thời gian.”
Biết Thương Ngôn Tân có việc bận, Quý Nhiêu cũng không tiếp tục dây dưa. Cô đứng dậy cáo từ: “Thương tiên sinh bận rộn, tôi không làm phiền nữa.”
Cô mỉm cười với anh, tự giác xoay người rời đi.
Không lâu sau khi Quý Nhiêu rời khỏi văn phòng, Thương Ngạn Khâm mang máy tính đến báo cáo phương án.
“Chú nhỏ.”
Thương Ngạn Khâm bước vào, lễ phép chào hỏi.
Thương Ngôn Tân gật đầu, ý bảo anh ta ngồi xuống.
Thương Ngạn Khâm đặt laptop lên bàn làm việc, không dài dòng, bắt đầu trình bày phương án ngay.
Báo cáo xong xuôi, khi Thương Ngạn Khâm chuẩn bị rời đi, Thương Ngôn Tân đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nghe ông cụ nói, cháu tính liên hôn với Quý gia?”
Thương Ngạn Khâm hơi sững người, không rõ vì sao chú nhỏ lại đột ngột nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: “Đúng là có kế hoạch đó ạ.”
Thương Ngôn Tân thuộc hàng thứ ba trong thế hệ hiện tại của Thương gia, trên anh còn một anh trai và một chị gái. Còn Thương Ngạn Khâm là con trai trưởng của anh cả anh – Thương Nguyên Đạt.
Thương Nguyên Đạt trời sinh phong lưu, năm 18 tuổi đã khiến bạn gái mang thai, sinh ra Thương Ngạn Khâm.
Chưa đầy một năm sau, lại có thêm một đứa với người phụ nữ khác – là Thương Ngạn Dịch. Về sau ông ta cứ thế “ngựa quen đường cũ”, hiện tại mới ngoài 40 đã có 5 đứa con trai và 2 đứa con gái với 7 người vợ cũ khác nhau.
Một người như vậy, tâm trí làm sao đặt được vào công việc, Thương lão gia sớm đã buông bỏ vị trưởng tử đầu óc toàn chuyện đàn bà ấy, chuyển sang dốc lòng bồi dưỡng Thương Ngôn Tân.
Trong công ty, Thương Nguyên Đạt chỉ giữ một chức vụ nhàn rỗi, hiếm khi xuất hiện. Ngược lại, mấy đứa con của ông ta thì lại đầy tham vọng, đặc biệt là Thương Ngạn Khâm và Thương Ngạn Dịch – sau khi tốt nghiệp đều vào công ty làm việc, cạnh tranh gay gắt, ai cũng muốn dẫm đối phương xuống dưới chân.
Hai nhà Thương – Quý sắp bước vào giai đoạn hợp tác, cả Thương Ngạn Khâm lẫn Thương Ngạn Dịch đều muốn giành được dự án lần này.
Để có được quyền chủ động, Thương Ngạn Khâm quyết định thúc đẩy chuyện liên hôn với Quý gia. Chỉ cần anh ta cưới con gái của Quý gia, lập tức có thể giành được hậu thuẫn từ phía họ.
Thương Ngôn Tân xưa nay không can thiệp chuyện riêng của mấy đứa cháu, anh chỉ nhìn vào năng lực và thủ đoạn. Việc dùng hôn nhân để củng cố lợi ích cũng là một cách.
Giọng Thương Ngôn Tân bình thản: “Quý Hồng Chấn có hai cô con gái, người cháu đang bàn chuyện cưới hỏi với Quý gia là ai?”
Thương Ngạn Khâm đáp: “Là đại tiểu thư của Quý gia.”
Đuôi mày Thương Ngôn Tân khẽ động: “Quý Nhiêu?”
“Không phải Quý Nhiêu, là Quý Tư Nhu.” Sắc mặt Thương Ngạn Khâm có chút xấu hổ.
Quý Tư Nhu là con ngoài giá thú, mới được đón về Quý gia khoảng bốn năm trước. Trong giới xã hội thượng lưu, người được công nhận là đại tiểu thư Quý gia chỉ có Quý Nhiêu.
Thương Ngôn Tân không nói gì thêm, ánh mắt cụp xuống, gương mặt không biểu cảm, khó đoán được đang nghĩ gì.
Thương Ngạn Khâm đoán chú nhỏ có thể đang không hài lòng với thân phận con ngoài giá thú của Quý Tư Nhu, nên mới đắn đo chuyện có giao hạng mục bên Quý gia cho anh ta hay không.
Thái độ của ông nội đến giờ vẫn không rõ ràng, chưa hề chính thức đồng ý cuộc liên hôn này. Thật ra anh ta cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn với Quý Nhiêu, chỉ là phía Quý gia không chịu gật đầu.
Thương Ngạn Khâm vội giải thích: “Quý Tư Nhu tuy là con riêng, nhưng Quý Hồng Chấn đã cưới mẹ cô ấy, bây giờ bà ta chính là vợ hợp pháp của Quý Hồng Chấn – đương gia phu nhân của Quý gia. Quý Hồng Chấn cũng đã hứa sẽ chuyển nhượng một phần cổ phần của Tập đoàn Quý thị sang tên Quý Tư Nhu làm của hồi môn. Hơn nữa, quan hệ giữa ông ta và người vợ trước vốn không tốt, nên so với Quý Nhiêu, ông ta lại thiên vị Quý Tư Nhu hơn. So ra, liên hôn với Quý Tư Nhu sẽ ổn thỏa hơn.”
Thương Ngạn Khâm còn định nói thêm điều gì đó, nhưng bị Thương Ngôn Tân cắt ngang: “Chuyện hôn nhân của cháu, tự mình nắm rõ là được.”
Anh ngẩng mắt, ánh nhìn sâu xa: “Chưa chắc là Quý Nhiêu đồng ý chuyện hôn sự này.”
Câu nói khiến cổ họng Thương Ngạn Khâm lập tức nghẹn lại.
Lời này, chẳng khác nào nói rằng: không phải anh ta chọn giữa Quý Nhiêu và Quý Tư Nhu, mà là Quý Nhiêu không thèm để mắt tới anh ta, nên anh ta chỉ còn cách chọn Quý Tư Nhu.
Trong lòng Thương Ngạn Khâm dâng lên nỗi bất an, không rõ mình đã nói sai chỗ nào, mà lại bị chú nhỏ "mắng" khéo đến vậy.