Mấy ngày kế tiếp, Quý Nhiêu bận rộn với đủ loại tiệc tùng tụ họp.

Cô mới vừa về nước, thiệp mời nối đuôi nhau gửi tới, ngày nào cũng cùng một đám tiểu thư danh môn uống trà, mua sắm, tán gẫu, chơi bời cực kỳ vui vẻ.

Tô Duyệt Nghiên ngày nào cũng kè kè bên cô, thấy dáng vẻ Quý Nhiêu như thể sớm đã ném chí lớn “bắt lấy Thương Ngôn Tân” lên tận chín tầng mây, cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Không phải cậu nói muốn theo đuổi Thương Ngôn Tân à?”

“Đúng mà.” Quý Nhiêu dùng ống hút khuấy ly nước trái cây, thấy cô bạn có vẻ muốn nói gì, bèn hỏi lại: “Sao vậy?”

Tô Duyệt Nghiên chống cằm nhìn, nói: “Mấy ngày nay chẳng thấy cậu có hành động gì luôn.”

Quý Nhiêu đáp: “Dạo này anh ta không có ở Bắc Thành, phải đi công tác một tuần rồi mới quay lại được.”

Đối phương còn không có mặt ở thành phố, cô dĩ nhiên cũng chẳng thể làm gì.

Tô Duyệt Nghiên ngạc nhiên: “Cậu làm sao mà biết rõ lịch trình của anh ta vậy? Ngay cả lúc nào về Bắc Thành cũng nắm trong lòng bàn tay?”

Khóe môi Quý Nhiêu cong lên, cười nhẹ: “Chính miệng anh ta nói với tớ đấy. Nói một tuần tới đều không có mặt ở Bắc Thành.”

Tô Duyệt Nghiên mắt sáng rực, giọng cũng cao hẳn lên mấy tông: “Anh ta nói thẳng với cậu luôn? Cậu thông đồng được rồi à?”

Quý Nhiêu vén tóc, hơi ngẩng cằm, nở nụ cười tự tin đầy tính toán: “Trên đời này có người đàn ông nào tớ không câu được sao?”

Tô Duyệt Nghiên mắt lấp lánh như sao, hưng phấn hỏi dồn: “Nói nhanh lên nào, cậu bắt đầu ra tay từ lúc nào vậy?”

Quý Nhiêu khẽ nhấp một ngụm nước trái cây, kể lại chuyện hôm đó sau khi hai người rời trại cưỡi ngựa ở Tây Giao, cô đã đến tận trụ sở chính của Tập đoàn Thương Thị để hẹn gặp Thương Ngôn Tân như thế nào.

Nghe xong, Tô Duyệt Nghiên tròn mắt nhìn cô, vỗ tay bôm bốp đầy thán phục: “Chiêu này cao tay thật sự! Không chỉ mượn cớ mượn ngựa mà thiết lập được mối liên hệ, còn khiến anh ta đích thân đưa cậu đi cưỡi ngựa nữa.”

“Đến lúc đó, cậu ngồi phía trước, ngựa vừa phi, cậu liền có thể giả vờ sợ hãi, người ngả ra sau, ngã luôn vào lòng anh ta, tiện tay ôm eo, rồi giả bộ luống cuống… Một mỹ nhân yếu đuối, ôn nhu mềm mại trong ngực, nếu hoảng quá mà lỡ tay chạm nhầm… bộ phận nào đó của anh ta… Nghĩ thôi mà đã thấy kích thích rồi!”

Tô Duyệt Nghiên và Quý Nhiêu ngồi đối diện nhau, trong ánh mắt cả hai đều lóe lên một tia hiểu ngầm không cần nói thành lời, sau đó cùng bật cười.

“Cậu có WeChat của anh ta chưa?” Tô Duyệt Nghiên hỏi.

Quý Nhiêu đáp: “Vẫn chưa. Anh ta dùng chung số cho cả WeChat và điện thoại, mấy người trong giới thương trường thường nói chuyện khách sáo, kiểu cho có lệ ấy.”

“Anh ta tuy có nói là khi rảnh sẽ liên lạc với tớ, nhưng không hề hẹn thời gian cụ thể. Không chừng còn định kéo dài mãi. Tớ tính chờ thêm hai hôm nữa, nếu anh ta vẫn không gọi, thì tớ sẽ chủ động thêm WeChat. Dù sao cũng là nhắc khéo lời hứa hôm trước.”

Nói đến Thương Ngôn Tân, Quý Nhiêu chợt nhớ ra—hôm nay là ngày thứ tám kể từ lúc cô và anh gặp nhau.

Tính ra, chắc anh cũng đã quay về Bắc Thành.

Cô cầm lấy điện thoại, nhấn sáng màn hình nhìn thoáng qua—không có một cuộc gọi nhỡ nào cả.

Trong lòng Quý Nhiêu dâng lên một nỗi bất an không rõ tên.

Thương Ngôn Tân… chẳng lẽ thật sự chỉ là thuận miệng nói vài lời xã giao? Chỉ tùy tiện qua loa cho có?

Hai ngày tiếp theo, Thương Ngôn Tân vẫn không gọi cho cô. Cảm giác bị người ta ứng phó cho qua chuyện càng lúc càng mãnh liệt.

Tối đó, Quý Nhiêu nằm trên giường, lấy danh thiếp của Thương Ngôn Tân từ trong túi ra. Tấm danh thiếp màu đen thuần, thiết kế tối giản, chỉ có tên và số điện thoại.

Cô mở giao diện tìm bạn trên WeChat, nhập dãy số trên danh thiếp vào. Hiện ra một tài khoản có tên viết tắt là “syj”—một cái tên nghiêm túc, rõ ràng là viết tắt họ tên bằng phiên âm.

Quý Nhiêu trở về trang cá nhân của mình, sửa tên tài khoản thành “jr”.

(*) Phiên âm đầy đủ tên của Thương Ngôn Tân là Shang Yan Jin. Còn Quý Nhiêu là Ji Rao.

Xong xuôi, cô gửi lời mời kết bạn cho Thương Ngôn Tân.

Nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại, cô chờ rất lâu… nhưng phía bên kia vẫn chưa có động tĩnh.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô lập tức với lấy điện thoại, mở WeChat—lời mời kết bạn hôm qua vẫn như đá chìm đáy biển, không có hồi âm.

Quý Nhiêu nhớ lại lần gặp mặt trước. Người đàn ông đó, gương mặt thanh tú như trăng sáng, lúc nào cũng mang nụ cười ôn hòa, khí chất nhã nhặn, trông cứ như người dễ nói chuyện… Ai ngờ lại là một kẻ lừa tình cao tay!

Mặt ngoài cười tủm tỉm, sau lưng trở mặt vô tình. Miệng thì bảo sẽ liên lạc, còn sẵn sàng để lại danh thiếp, kết quả đến WeChat cũng không chấp nhận kết bạn.

Xem ra, cô đã đụng phải một bức tường mềm nhưng cứng.

Lần đầu tiếp xúc suôn sẻ làm cô lâng lâng mấy ngày, cứ tưởng người này không khó theo đuổi, nào ngờ anh chỉ tiện miệng lừa gạt cô một câu.

Chẳng trách trong giới bao nhiêu tiểu thư nghĩ đủ cách tiếp cận mà không ai thành công. Nghe đồn ai cũng khen anh tốt tính—đúng là bị lớp vỏ ngoài kia đánh lừa rồi!

Quý Nhiêu một tay chống má, tay còn lại gõ gõ trên giường, suy nghĩ về bước đi tiếp theo.

Muốn đối phó kiểu người giỏi trì hoãn này, có lẽ không thích hợp dùng chiêu vòng vo bóng gió.

Cô cần ra tay trực tiếp hơn.

****

Tối 9 giờ, ánh trăng mờ nhạt trải lên mặt đất, cả thành phố ngập trong màu xanh huyền ảo.

Thương Ngôn Tân vừa kết thúc một buổi tiệc, rời khỏi phòng riêng, đi thang máy xuống lầu.

Kha Trạm đi sau anh, đang gọi cho tài xế tới đón tại sảnh chính khách sạn.

Vừa bước ra khỏi đại sảnh, Thương Ngôn Tân liếc mắt một cái đã thấy Quý Nhiêu đang đứng ở hướng gió.

Cô mặc một chiếc váy đỏ hai dây, hai sợi dây mảnh vắt hờ trên vai, không che nổi bờ vai nõn nà và xương quai xanh gợi cảm. Mái tóc đen dài bị gió thổi rối nhẹ, trông như đã đứng đó chờ thật lâu.

“Thương tiên sinh.” Cô thấy anh, khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, bước nhanh tới, đôi mắt long lanh ánh sáng, “Ngài cũng ăn tối ở đây sao? Thật trùng hợp.”

Thương Ngôn Tân dừng bước, giọng ôn hòa: “Tối nay tôi có tiệc ở đây. Quý tiểu thư sao lại đứng bên ngoài?”

Quý Nhiêu thở dài, giọng mang theo chút ủy khuất: “Hôm nay tôi thật sự rất thảm…”

Cô gái nhỏ chớp hàng mi dài, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm như oán trách, như thể người làm cô tủi thân chính là anh.

Thương Ngôn Tân vẫn giữ vẻ điềm đạm: “Ai mà dám để Quý tiểu thư phải chịu ủy khuất?”

“Cũng không hẳn là ủy khuất gì lớn.” Khóe môi Quý Nhiêu hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, “Chỉ là bị cho leo cây. Bạn tôi vốn hẹn ăn tối cùng, nhưng phút chót lại có việc không tới được. Tài xế nhà tôi cũng có chuyện đột xuất nên không thể tới đón.”

“Giờ đã muộn thế này, tôi là con gái, đi xe một mình không an toàn. Tôi tính gọi bạn khác đến đón, lục tung danh bạ mà ai cũng bận, chẳng tìm được người nào…”

Ngay lúc đó, một chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ dừng lại bên cạnh họ.

Quý Nhiêu mắt sáng rực, hỏi với giọng đầy kinh ngạc: “Thương tiên sinh, đây là xe của ngài sao?”

Lời đã nói đến mức này, ý tứ của cô đã quá rõ ràng — cô muốn lên xe anh.

Hoặc nói cách khác, ý đồ của cô rất rõ ràng, cố tình đứng ở đây là để chờ anh đến đón.

Thương Ngôn Tân khẽ cười, nói: “Là xe của tôi.”

Quý Nhiêu hỏi: “Có thể phiền Thương tiên sinh đưa tôi về nhà không?”

Thương Ngôn Tân không trả lời ngay, đi vòng qua bên cạnh cô, tiến đến phía cửa sau xe, mở cửa.

Ngay lúc Quý Nhiêu tưởng rằng mình bị anh từ chối, thì thấy anh nghiêng người, ánh mắt nhìn cô, ra hiệu cô lên xe.

Khóe mắt Quý Nhiêu cong cong, nhẹ nhàng nói một câu cảm ơn, bước đến trước mặt Thương Ngôn Tân, cúi người lên xe, ngồi vào trong.

Thương Ngôn Tân đóng cửa xe, rồi vòng sang bên kia để lên xe.

Trước khi anh ngồi vào, Quý Nhiêu đã nhanh tay chỉnh lại mái tóc và váy.

Váy cô ngắn, đứng dậy thì chỉ ngang đùi mười phân, ngồi xuống thì càng co lên cao hơn, để lộ đôi chân dài trắng nõn.

Ánh mắt Thương Ngôn Tân lướt qua người cô, rồi quay đầu phân phó tài xế: “Đến Ngự Sơn Trang Viên.”

Ngự Sơn Trang Viên là địa chỉ biệt thự nhà họ Quý. Giờ cô ngồi xe anh về đó, chắc chắn sẽ khiến người nhà chú ý. Trước khi tóm được anh, cô không thể để ba mình và Trần Nhã Như phát hiện mình đang phá hỏng kế hoạch của họ.

“Tối nay tôi không về Ngự Sơn Trang Viên, phiền đưa tôi đến Nguyệt Chiếu Loan.”

Nguyệt Chiếu Loan là căn hộ của cô ở khu trung tâm tài chính.

Thương Ngôn Tân không hỏi gì, bảo tài xế làm theo.

Xe chạy vững vàng trên đường. Thương Ngôn Tân tựa vào lưng ghế, tay đan trước đùi, từ lúc lên xe đến giờ luôn nhìn thẳng phía trước, không liếc cô lấy một lần.

Không biết là vì cô hoàn toàn không có sức hút với anh, hay vì anh thật sự đạo mạo, đứng đắn. Dù là nguyên nhân nào, cũng đều khiến Quý Nhiêu cảm thấy bị thách thức.

Trong xe có bốn người, không một ai lên tiếng, tĩnh lặng đến ngột ngạt.

Quý Nhiêu đảo mắt, gọi người ngồi ghế phụ: “Trợ lý Kha?”

Kha Trạm quay đầu nhìn cô: “Quý tiểu thư?”

“Có thể hỏi anh một câu không?”

Anh ta không trả lời ngay mà nhìn sang Thương Ngôn Tân. Thấy ông chủ không phản ứng gì, mới mỉm cười: “Quý tiểu thư khách sáo quá, cô cứ hỏi.”

“Lịch trình của Thương tổng có phải rất bận không?” Quý Nhiêu nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Thương Ngôn Tân chẳng chút xao động, ánh mắt vẫn thẳng, như thể câu hỏi chẳng liên quan đến mình.

Kha Trạm cười đáp: “Đúng vậy.”

“Tôi muốn mời anh ấy ăn bữa cơm, nếu phải chờ anh ấy chủ động liên hệ thì chắc khó lắm nhỉ?”

Đuôi lông mày Thương Ngôn Tân khẽ động.

Kha Trạm đoán được: Vị Quý tiểu thư này muốn hẹn ăn với ông chủ, nhưng bị lấy lý do bận rộn để từ chối. Giờ không chờ được nữa, nên trực tiếp đến đòi một câu trả lời.

Nếu trực tiếp chất vấn ông chủ trước mặt tài xế và anh ta, e là sẽ khiến ông chủ mất thể diện, sinh phản cảm với cô, nên cô tìm anh ta làm “công cụ trung gian”.

Kha Trạm bình tĩnh nói: “Lịch trình của Thương tổng rất dày đặc, thời gian này chắc không sắp xếp được.”

Quý Nhiêu nói theo: “Tôi đúng là vô ý nhỉ, Thương tổng quản lý cả tập đoàn Thương thị, danh tiếng lẫy lừng, người muốn mời anh ấy ăn cơm chắc phải xếp hàng đến tận nước Pháp, làm sao có rảnh được.”

“Xem ra tôi muốn hẹn Thương tổng dùng bữa, phải chờ dài cổ, chắc phải nhờ trợ lý Kha ghi danh dùm tôi, không biết bây giờ đã tới số bao nhiêu rồi?”

Kha Trạm cứng họng, nhìn về phía Thương Ngôn Tân. Chưa kịp để anh ta trả lời, Quý Nhiêu đã mỉm cười chuyển đề tài: “Hình như có mùi gì thơm quá.”

Cô hít hít mũi, giả vờ tìm mùi, rồi nghiêng người về phía Thương Ngôn Tân, tò mò hỏi: “Hình như là mùi trên người Thương tiên sinh, thơm thật đấy. Hôm nay anh dùng nước hoa gì vậy?”

Khoảng cách bị rút ngắn, hơi thở của cô phả qua tai anh, mang theo hương thơm dịu nhẹ.

Thương Ngôn Tân hơi khựng lại, nghiêng người né tránh, ánh mắt đen sâu nhìn cô, mặt mày mang ý cười, giọng ôn hòa mà xa cách, nghiêm khắc nói: “Quý tiểu thư, mời ngồi nghiêm chỉnh.”

Tim Quý Nhiêu chợt siết lại — có một luồng áp lực vô hình phủ xuống, khiến cô không khỏi run nhẹ hàng mi.

Cô bỗng nhớ ra, người đàn ông trước mặt này hơn cô vài tuổi, là người từng lăn lộn chốn thương trường đầy mưu mô, lại là người đứng đầu của Thương gia. Làm sao có thể chỉ như vẻ ngoài ôn hòa dễ gần ấy.

Nếu vô tình chạm đến ranh giới của anh…

Cung đã vươn thì không thể quay đầu. Quý Nhiêu chỉ khựng lại trong chớp mắt rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Như thể cô không hề nhận ra rằng hành động vừa rồi của mình giống như đang định hôn trộm anh vậy.

Cô mỉm cười, mắt cong cong, ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt thuần khiết vô tội, long lanh ánh mắt, nhẹ nhàng nói: “Thương tiên sinh đừng dọa tôi, tôi thật sự rất thích mùi hương trên người anh. Là nước hoa nào vậy? Nói cho tôi biết đi.”

Thương Ngôn Tân nhìn cô, kiên nhẫn lặp lại: “Tôi không dùng nước hoa.”

Quý Nhiêu không tin, kiên quyết: “Không thể nào, Thương tiên sinh nói dối. Người anh thơm như vậy, sao có thể không dùng nước hoa.”

Kha Trạm cuối cùng cũng hoàn hồn, lên tiếng phụ họa: “Quý tiểu thư, Thương tổng thật sự không dùng nước hoa. Tôi chưa từng ngửi thấy mùi gì trên người ngài ấy.”

Quý Nhiêu kinh ngạc nhìn anh: “Anh không ngửi thấy sao?”

Kha Trạm lắc đầu: “Không ngửi thấy.”

Cô như bị đả kích, thì thầm tự hỏi: “Vậy tại sao mình lại ngửi thấy? Chẳng lẽ… mũi mình có vấn đề?”

Cô hoảng hốt, che mũi lại.

Thương Ngôn Tân vẫn ung dung nhìn cô diễn, không nói một lời, chỉ chờ xem cô còn chiêu gì.

“Không được, phải tra mới được.”

Cô lấy điện thoại, vừa gõ tìm kiếm vừa lẩm bẩm: “Phụ nữ ngửi thấy đàn ông rất thơm là vì sao?”

Chỉ lát sau, vẻ mặt cô như bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra: “Thì ra là vậy, trách sao mình ngửi được mà Thương tiên sinh và trợ lý Kha lại không.”

Kha Trạm len lén rút điện thoại tra đáp án, liếc nhìn biểu cảm của ông chủ trong gương chiếu hậu, khẽ cười đầy ẩn ý.

Thương Ngôn Tân chẳng buồn để ý đến chiêu trò của Quý Nhiêu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy vậy, Quý Nhiêu cũng ngoan ngoãn ngồi yên, không quấy rầy anh nữa.

Xe rẽ khỏi cầu vượt, chẳng mấy chốc đã đến Nguyệt Chiếu Loan.

Quý Nhiêu là người xuống xe trước. Cô nói lời cảm ơn: “Thương tiên sinh, hôm nay cảm ơn ngài đã đưa tôi về. Tạm biệt.”

Dứt lời, cô nhanh nhẹn bước xuống xe, không dây dưa, chỉ mỉm cười vẫy tay với Thương Ngôn Tân trong xe, rồi xoay người đi vào khu nhà.

Thân ảnh mảnh mai nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt. Kha Trạm qua gương chiếu hậu lén quan sát biểu cảm của ông chủ, cười đầy ẩn ý.

Thương Ngôn Tân liếc anh một cái, nhàn nhạt hỏi: “Cười cái gì?”

Kha Trạm thu lại nụ cười, đưa điện thoại ra: “Thương tổng, tôi vừa tra được lý do vì sao Quý tiểu thư lại ngửi thấy mùi hương trên người ngài. Ngài xem thử đi.”

Thương Ngôn Tân nhận lấy điện thoại, liếc một cái.

Kết quả tìm kiếm hiển thị:

《Nếu một người phụ nữ cảm thấy đàn ông rất thơm, nghĩa là cô ấy đã ngửi thấy mùi cơ thể của người đàn ông đó — và cô ấy thích anh ta.》

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play