Editor: Idylie.

“Mau lên đây!”

Mập mạp nhìn có vẻ vụng về, nhưng thực ra không hề ngu ngốc. Hắn ta lao vội lên lầu hai, đứng chắn ở cửa cầu thang rồi lớn tiếng hét xuống:

“Mọi người về phòng hết đi, trong phòng an toàn!”

Thịnh Ngọc ngước lên nhìn thoáng qua, không nói một lời thừa, lập tức phóng nhanh lên cầu thang, mỗi bước nhảy liền vượt qua vài bậc.

Nắm chặt con dao ăn trong tay, 'Rầm!' Một tiếng, cậu đóng sầm cửa phòng lại.

Lúc đầu, không ai tin lời mập mạp. Nhưng khi thấy lũ tang thi chỉ lởn vởn quanh cầu thang bên trái, không hề bước vào hành lang treo đầy bích họa, bọn họ lập tức như tìm thấy hy vọng sống. Không ai bảo ai, tất cả vội vàng vòng sang cầu thang bên kia, chen chúc nhau bò lăn bò trượt trở về phòng.

Bên ngoài nhanh chóng trở nên yên ắng.

Thế nhưng, tim Thịnh Ngọc vẫn đập thình thịch. Cậu siết chặt con dao, ánh mắt không rời cánh cửa. Chỉ đến khi tiếng bước chân nặng nề, gấp gáp bên ngoài dần biến mất, nhịp tim cậu mới miễn cưỡng bình ổn trở lại.

Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Thịnh Ngọc không khỏi tặc lưỡi.

Đã có lúc, bộ móng sắc nhọn của tang thi gần như lướt sát bên cậu, chỉ còn cách chưa đến vài centimet là có thể cắt phăng đầu cậu. Nhưng kỳ lạ thay, dường như lũ tang thi đó không có ý định thật sự tấn công cậu. Từ đầu đến cuối, chúng chỉ múa may móng vuốt trước mặt cậu như để dọa nạt.

Thế nhưng, dù chỉ là hù dọa, cảm giác đó cũng đủ khiến người ta sởn gai ốc. Thịnh Ngọc may mắn không bị thương, nhưng những người khác thì không.

Ngoại trừ mập mạp đã chạy lên lầu trước, hầu hết người chơi đều ít nhiều bị cào trúng. Kẻ nhẹ thì chỉ bị một vết cắt rướm máu, kẻ nặng thì bị xé rách một mảng thịt lớn.

Sau bài học đau đớn đó, không ai dám lỗ mãng nữa. Bao gồm cả Thịnh Ngọc, tất cả đều ngoan ngoãn chui rúc trong phòng, im lặng như gà chờ đợi.

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến đúng 12 giờ trưa.

Bỗng nhiên, âm thanh điện tử chợt vang lên, tựa như tiếng gọi của tử thần:

【 Đã đến giờ ăn trưa. Những người chơi còn sống sót, vui lòng tập hợp tại nhà ăn. 】

Dù trong lòng tràn đầy sợ hãi, mọi người vẫn lặng lẽ lết xác đến nhà ăn.

Một, hai, ba, bốn, năm.

Lần này, cả nhóm đều may mắn còn sống.

Thế nhưng, chẳng ai cảm thấy vui vẻ hay nhẹ nhõm. Bởi vì vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Nguy hiểm... vẫn luôn rình rập.

Lưu Nhạn không biết mình đã trốn trong phòng khóc bao lâu. Đôi mắt sưng húp như hạch đào, giọng nói cũng trở nên khàn đặc. Chỉ riêng việc bước ra khỏi phòng và đi vào nhà ăn đã rút cạn toàn bộ dũng khí của cô ta. Đến giờ phút này, cô ta vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ có thể che miệng, nức nở từng tiếng.

Mập mạp run run một chút, nhỏ giọng nói:

“Hành lang đã được ai đó quét dọn sạch sẽ, bàn ăn cũng không còn chút dấu vết nào. Từ sáng đến giờ, có ai ra ngoài phòng không?”

Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Người đại diện bị tiếng khóc của Lưu Nhạn làm cho đau đầu, đỡ trán nói:

“Cậu nghĩ sẽ có kẻ rảnh rỗi đến mức ra ngoài nhặt xác sao? Chắc chắn là con quái quỷ của phó bản đã dọn dẹp hết rồi.”

"Dọn dẹp hết?" Mập mạp nhăn mặt nhăn mày, do dự một lát rồi không nói tiếp.

Ý hắn ta muốn nói gì, ai cũng hiểu. Sắc mặt nhiều người lập tức tái nhợt.

Lưu Nhạn ngơ ngác nhìn quanh, dường như chợt nhớ ra điều gì đó. Cô ta hoảng sợ đến mức nghẹn cả tiếng khóc, lắp bắp nói:

“Trời ơi… trò chơi này chẳng lẽ muốn chúng ta… ăn thịt người sao?”

Không ai trả lời cô ta.

Giữa trưa là lúc dương khí mạnh nhất, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ chiếu xuyên qua cửa sổ, soi sáng cả nhà ăn. Nhưng không hiểu sao, mọi người vẫn cảm thấy lạnh đến run người.

Giống như lần trước, tang thi phục vụ đẩy xe thức ăn vào cửa, lần lượt đặt năm chiếc mâm xuống trước mặt từng người chơi.

Khi nắp đậy được mở ra, ai nấy đều không tự giác thở phào nhẹ nhõm.

“Thịt bò… vẫn là thịt bò.”

Mập mạp suýt chút nữa vui đến phát khóc:

“Nếu mẹ tôi biết ta có thể vui mừng đến mức này khi nhìn thấy một đĩa thịt bò còn rỉ máu, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc khi ăn nó… chắc chắn bà ấy sẽ đau lòng lắm.”

Mọi người xung quanh cũng có phản ứng tương tự. Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, thái độ của họ đối với món thịt bò sống đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù vẫn còn thấy ghê tởm, nhưng ít nhất lần này, ai nấy cũng đã cầm lấy dao nĩa.

Người đại diện cắt một miếng thịt bò nhỏ, cứng rắn nuốt xuống. Vị tanh tưởi ghê rợn lập tức khiến mắt anh ta tối sầm. Nhìn sang Thịnh Ngọc cũng chỉ động đũa một lần rồi dừng lại, người đại diện đau lòng nói:

“Sau lần này, đừng chơi nữa. Công ty bên kia, anh sẽ giúp cậu nói chuyện.”

Thịnh Ngọc không đáp, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Nói thật, dù đã ở trong giới giải trí nhiều năm, đây là lần đầu tiên cậu thấy Bùi Giản ăn uống khó coi đến vậy.

Ngũ quan người kia nhăn nhúm cả lại, trên cổ còn vương vài vệt máu chưa rửa sạch. Gã xiên một miếng thịt bò, nhét vào miệng với tốc độ ánh sáng, rồi ngay lập tức phun thẳng trở lại mâm.

Buồn cười nhất là gã còn không cam tâm, sau khi nôn khan hai tiếng, lại định cúi xuống… ăn lại chính thứ mình vừa nhổ ra.

… Có đến mức khó ăn vậy không?

Thịnh Ngọc cắn răng, dứt khoát xiên một miếng lớn hơn, nhắm mắt ném vào miệng.

… Ủa? Chẳng phải có vị giống tào phớ sao?

Bên cạnh, người đại diện vẫn đang đầy cảm xúc, mặt mày đưa đám nói:

“Nhìn cậu ăn mà anh còn thấy khổ sở hơn cả chính mình ăn. Ban đầu anh còn nghĩ cậu ở ngoài đời vì giữ dáng nên không dám ăn nhiều, ít nhất trong trò chơi này có thể thoải mái một chút, ai ngờ lại thành ra thế này.”

"Thật ra vẫn có thể ăn thoải mái." Thịnh Ngọc mang theo tâm trạng khó tả nói: “Chỉ cần… nhắm mắt lại là được.”

“Vậy anh ăn cùng cậu, cùng nhau chịu khổ!”

Người đại diện cứ tưởng Thịnh Ngọc đang an ủi mình, lập tức như được tiêm máu gà, hăng hái cắt mấy miếng thịt còn rỉ máu, mạnh mẽ nhét vào miệng. Vừa ăn vừa nôn khan, nhưng vẫn cố gắng nuốt xuống.

Cảnh tượng hắn ngấu nghiến đến mức Thịnh Ngọc cũng không kịp ngăn cản.

Dùng bữa xong, tang thi lại đẩy xe rời đi.

Điều này khiến mọi người tạm thời yên tâm. Có vẻ như chỉ cần ăn hết thức ăn, họ sẽ không làm tang thi nổi giận mà bị truy sát.

Lại một lần tập hợp vào lúc 19 giờ—đến giờ ăn tối.

Lần này, mọi người ăn còn nhanh hơn cả bữa trưa. Bởi vì thứ được mang lên không còn là thịt bò sống, mà là nước ép… thịt tươi. Đã bị ép thành nước rồi, tự nhiên chẳng ai biết trong ly rốt cuộc là thịt gì.

Thịnh Ngọc an ủi người đại diện:

“Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng thứ trong ly là kem, rồi thử uống xem?”

Người đại diện tuyệt vọng đáp:

“Cậu uống trước đi, xem có tưởng tượng nổi thứ ghê tởm này thành kem không.”

“…”

Đương nhiên là không thể rồi, vì ly của cậu… toàn mùi dưa hấu nồng đậm.

Thịnh Ngọc giả vờ thống khổ nâng chén, ngửa đầu uống cạn chút nước ép thịt cuối cùng—có vị dưa hấu.

Một ly xuống bụng, tinh thần lại tốt hơn hẳn.

Sau bữa tối, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.

Lần này vẫn không có cuộc truy sát nào diễn ra, những bức bích họa trên hành lang cũng không cất tiếng gào thét. Mọi thứ yên tĩnh một cách lạ thường, như thể bọn họ thực sự chỉ đang nghỉ dưỡng tại một tòa lâu đài cổ.

Thế nhưng, ai cũng hiểu rõ—sự bình lặng này không phải an toàn thật sự, mà giống như cơn bão đang chờ bùng phát.

Vì vậy, sau khi hẹn nhau 9 giờ tối xuống lầu một chơi trò "tứ giác", chẳng còn ai đủ sức ra ngoài thám thính nữa.

Thịnh Ngọc nằm trên giường, cảm thấy đầu óc rối loạn.

Từ khi bước vào phó bản đến giờ, đã có vô số chuyện kỳ lạ xảy ra. Nhưng nếu miễn cưỡng thì vẫn có thể giải thích là trùng hợp.

Chỉ là lần này… chắc chắn không phải trùng hợp được.

Không có lý do gì người khác ăn đến mức nôn mửa, còn cậu lại cảm thấy… ngon miệng.

Thịnh Ngọc nâng tay lên, tấm thẻ bài chậm rãi hiện hình.

Ba chữ " Vua Tham Lam" sừng sững trên bề mặt, được viết bằng nét chữ màu vàng đen lạnh, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Chỉ cần nhìn vào, đã mang đến cảm giác tà ác và thần bí, khiến người ta bất giác thấy bất an.

Có phải sự khác thường đều bắt nguồn từ nó?

Vừa nảy ra suy nghĩ này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng động rất nhỏ.

Thịnh Ngọc lập tức ngồi thẳng dậy.

Âm thanh đó rất lạ, tựa như tiếng kim loại va chạm với đồ sứ. Nó từ xa dần tiến lại gần, vô cùng khẽ khàng. Nếu không phải do A Tam từng đá văng cửa tạo ra một khe hở, có lẽ cậu còn chẳng nghe được.

Âm thanh kéo dài khoảng năm, sáu phút, bỗng "Ầm!" một tiếng—tựa như có thứ gì vừa bị đặt ngay trước cửa phòng.

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Người ngoài cửa có vẻ rất căng thẳng, đầu tiên là những cú gõ nhẹ nhàng như gà con mổ thóc, chẳng khác nào chỉ đang dò xét cánh cửa. Nhưng khi không thấy ai trả lời, kẻ bên ngoài dường như sốt ruột, mạnh tay gõ dồn dập hơn.

Sau vài nhịp gõ, tiếng bước chân dần xa.

Sắp đến giờ chơi "Trò chơi tứ giác", lúc này còn ai đến tìm mình…?

Có lẽ là người đại diện muốn nói gì đó?

Thịnh Ngọc cẩn thận mở cửa.

Vừa hé ra một khe nhỏ, cậu lập tức tái mét, cả người toát mồ hôi lạnh.

Theo bản năng, cậu đột ngột đóng sầm cửa lại, tim đập dồn dập, suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chết tiệt… tang thi ngay ngoài cửa!

Khoảng cách quá gần, gần đến mức Thịnh Ngọc có thể thấy rõ từng mảng thịt thối rữa trên mặt nó, những vết loét bị ăn mòn khắp cơ thể…

Và đáng sợ hơn cả—nó đang cười.

Một nụ cười méo mó, xấu xí nhưng lại như thể đang… lấy lòng?

Thịnh Ngọc cắn môi, rối rắm vài giây.

Rồi cậu lại mở cửa một lần nữa.

Tang thi… vẫn đứng đó.

Không hiểu vì sao, dù khuôn mặt tang thi đã thối rữa đến mức không thể nhìn nổi, nhưng Thịnh Ngọc mơ hồ cảm thấy… nó có chút uể oải.

Tuy nhiên, ngay khi cửa vừa mở ra, nét uể oải đó lập tức biến mất.

Tang thi vui mừng ra mặt, phấn khởi tiến về phía hắn một bước. Chỉ là một bước nhỏ thôi, nhưng trên thân thể mục nát của nó, những vết loét phồng rộp lập tức vỡ tung, bên cạnh đỏ lên rỉ mủ, trông cực kỳ thê thảm.

Thịnh Ngọc chợt hiểu ra.

Giống như cách động vật đánh dấu lãnh thổ, thế giới khủng bố này cũng có ranh giới riêng. Lãnh địa của tang thi là nhà ăn dưới tầng một, nhưng giờ nó lại muốn đặt chân lên hành lang tầng hai—đồng nghĩa với việc sẽ phải chịu sự tra tấn khủng khiếp từ thế lực nào đó.

Nhưng… vì sao nó lại mạo hiểm lên đây?

Một hành lang chưa đầy 20 mét, vậy mà nó phải mất năm, sáu phút, chịu đủ đau đớn để đi đến cửa phòng cậu… Chẳng lẽ chỉ để gõ cửa?

Khoan đã!

Còn cả tiếng va chạm lúc nãy…

Thịnh Ngọc cúi đầu nhìn xuống.

Trước cửa, trên mặt đất có một chiếc khay nhỏ, tinh xảo hơn hẳn những chiếc mâm đồ ăn mà họ nhận được trước đó.

Ngay khi cậu cúi người nhấc chiếc khay lên, tang thi lập tức nhảy tại chỗ hai cái như thể hết sức hài lòng, sau đó vui vẻ xoay người, nhảy tưng tưng xuống lầu một.

Dáng vẻ phấn khích ấy khiến Thịnh Ngọc tràn đầy kinh ngạc và bối rối.

Cậu quay lại phòng, mở nắp đậy ra, và rồi—

Bên trong là kem.

Một chiếc cốc pha lê lớn, đựng bảy, tám viên kem tròn vo, đầy đủ hương vị: chocolate, bạc hà, dâu tây… đủ màu sắc rực rỡ, nhìn thôi đã khiến người ta muốn ăn.

Quá kỳ lạ.

Chuyện quỷ quái gì đang diễn ra vậy?

Thịnh Ngọc im lặng nhìn chằm chằm ly kem trước mặt.

Rõ ràng vừa rồi trong đầu cậu còn hỗn loạn với vô số suy nghĩ, vậy mà chỉ một chuyện nhỏ này lại khiến cậu hoàn toàn mất phương hướng.

Hình ảnh tang thi vui vẻ rời đi cùng thân thể rữa nát đáng sợ của nó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.

Cuối cùng, Thịnh Ngọc múc một thìa kem bạc hà, đưa vào miệng.

… Ngọt chết đi được.

Từ đó về sau, Thịnh Ngọc không hề động đến chén kem kia nữa.

Hắn cứ thế chờ đợi, chờ cho đến khi kem tan hết thành nước. Khi kim đồng hồ chậm rãi dịch chuyển đến con số chín, hắn mới đứng dậy, cầm theo con dao ăn tìm được buổi sáng, rửa mặt qua loa rồi rời khỏi phòng.

Vừa bước xuống lầu, hắn đã nghe thấy giọng điệu châm chọc của người đại diện:

“Lại muốn bốc thăm trúng à? Được thôi! Ngày hôm qua chẳng phải mới trúng một lần sao? Vậy lần này chúng ta công bằng một chút—xóa tên ngươi khỏi danh sách, để lá thăm rơi vào bốn người còn lại.”

Lưu Nhạn tái mặt, há miệng nhưng không thốt nên lời.

Ánh mắt cầu cứu của cô nhanh chóng dời sang Bùi Giản, nhưng hắn chỉ lập tức quay đầu, vờ như không thấy, sau đó chạy đến góc phòng cùng mập mạp nghiên cứu viên thủy tinh đen.

Bất lực nghiến răng, cuối cùng Lưu Nhạn cũng phải nhượng bộ:

“Thôi bỏ đi, cứ rút bốn trên năm người đi.”

Người đại diện thấy vậy liền chào Thịnh Ngọc một tiếng, sau đó lấy ra xấp giấy đã chuẩn bị từ trước, xé thành năm mảnh, lần lượt viết lên đó tên của từng người.

Lúc này, hai kẻ trong góc rốt cuộc cũng "nghiên cứu xong" viên thủy tinh, chậm rãi quay lại nhập cuộc.

Mấy người lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đống giấy cuộn lại trên bàn, không ai dám động trước.

“Có câu ‘sớm chết sớm siêu sinh’ đấy, chẳng lẽ các người có mắt nhìn xuyên thấu sao? Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vậy, từ bên ngoài cũng đâu thấy được tên ai.”

Mập mạp cuối cùng chịu không nổi bầu không khí căng thẳng, vươn tay bốc đại bốn lá.

“Xét thấy trong năm người chúng ta, có ba người hôm qua đã trúng lá thăm rỗng, vậy luật chơi hôm nay cần phải điều chỉnh một chút.”

Lá thăm đầu tiên được mở ra—Bùi Giản.

“Chờ một lát nữa, bốn người được chọn sẽ đứng ở bốn góc khác nhau, đi theo thứ tự thuận chiều kim đồng hồ. Khi đến góc của người phía trước, chỉ cần chạm nhẹ lên vai họ một cái. Nếu góc đó không có ai, thì chỉ cần ho khan một tiếng. Sau đó, người tiếp theo tiếp tục đi như bình thường.”

“Dưới tình huống bình thường, mỗi vòng sẽ có một người ho khan. Nhưng nếu không ai ho khan mà trò chơi vẫn tiếp tục, điều đó có nghĩa là… đã có thứ gì đó không sạch sẽ lẻn vào.”

“Cho nên lúc di chuyển, mọi người phải để ý thật kỹ. Người đứng trước hoặc sau các người… chưa chắc đã là người.”

Nếu những lời này được nói ra ở thế giới thực, hoặc trong một bối cảnh khác, có lẽ Thịnh Ngọc sẽ không cảm thấy có gì khác thường. Nhưng ở hoàn cảnh hiện tại, cậu lập tức thấy cả người không ổn.

Dưới ánh đèn rực rỡ của đại sảnh, các góc khuất lại chìm trong bóng tối mịt mờ, như thể là nơi hoàn hảo để thứ gì đó ẩn nấp.

Thịnh Ngọc khẽ run, buộc bản thân phải tập trung.

Lá thăm thứ hai—người đại diện.

Mập mạp vẫn còn lải nhải: “Đêm qua bọn tôi chơi đến vòng mười mấy mới phát hiện ra dư một người. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi, có khi tối nay cũng mất kha khá thời gian đấy. Giờ chúng ta mới rút thứ tự, lát nữa chỉ cần đứng đúng vị trí là được.”

Lá thăm thứ ba—Lưu Nhạn.

Sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, cả người run rẩy, ngồi sụp xuống đất không nói nổi một lời.

Như vậy, lượt "trống" sẽ rơi vào giữa Thịnh Ngọc và mập mạp.

Mập mạp chép miệng, lầm bầm: “Tối qua tôi chính là người rút thứ tư. Đi được mấy vòng liền đụng ngay quỷ. Tôi thấy vị trí thứ tư là nguy hiểm nhất—vừa có cơ hội chạm mặt quỷ, lại vừa là kẻ gần nó nhất nếu phải bỏ chạy.”

Mập mạp có chút khó coi, gương mặt căng cứng khi nắm lấy tờ giấy thứ tư. Đến thời khắc mấu chốt, ngón tay hắn ta bỗng trượt đi, loay hoay thế nào cũng không mở ra được.

Thịnh Ngọc cảm giác tim mình cũng trượt theo đầu ngón tay của hắn ta.

Mắt thấy lớp mỡ ở đầu ngón tay mập mạp cứ cọ cọ trên mép giấy, mà tờ giấy thì vẫn chưa được mở ra, Thịnh Ngọc sốt ruột đến mức suýt nữa định tự tay giúp hắn ta một phen.

Vài giây ngắn ngủi bỗng dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, tờ giấy cũng được mở ra.

Mập mạp bỗng nhiên thở phào một hơi, rồi nhìn Thịnh Ngọc bằng ánh mắt đầy đồng cảm. Hắn ta lật tờ giấy ra, xoay về phía đối phương, chậm rãi nói:

“Chúc mừng, cậu trúng giải nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play