Editor: Idylie.
Mang là không thể mang được nữa. Thịnh Ngọc thậm chí chẳng thèm liếc mắt sang, sau khi tên mập kia nói xong câu đó, cậu chỉ lặng lẽ quay về ngồi lại trên giường đệm.
Các người chơi tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc quá nhiều. Dù sao thì trong thời khắc sống còn như thế này, có thể giữ được mạng mình đã là không tệ rồi — ai còn rảnh để lo cho người khác? Làm được thế, chẳng khác nào thánh nhân.
Ban ngày, có đến sáu lần đồ ăn được đưa tới, khiến mọi người từ khiếp sợ chuyển sang ngưỡng mộ rồi dần trở thành ghen ghét, cuối cùng đành nhìn với ánh mắt chán nản. Tên mập đúng là sáu lần đều không sót, lần nào cũng mặt không đổi sắc ăn sạch sẽ phần người khác mang đến, chỉ nhai vài miếng lấy lệ rồi buông một câu:
“Tôi muốn ăn mà.”
Dẫn đến kết quả là gã gần như trở thành "hương bánh trái" trong nhóm — ai cũng muốn dâng đồ ăn cho hắn ta, vì tỷ lệ sống sót bên cạnh hắn gần như là 100%.
Trong khi đó, Thịnh Ngọc vẫn ôm bụng nằm cuộn mình trên giường, mê man mơ hồ, chẳng biết đã trôi qua bao lâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play