Editor: Idylie.
Bóng tối nuốt chửng 21 tầng cầu thang. Ở bậc cao nhất, một người phụ nữ áo trắng tóc dài treo cổ lặng lẽ đong đưa. Chiếc vương miện lộng lẫy rơi xuống nền đất lạnh lẽo, trở thành điểm sáng duy nhất giữa sự mục rữa và tuyệt vọng.
Nhìn tấm poster trước mặt, Thịnh Ngọc cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể có một gáo nước đá dội thẳng từ đầu đến chân. Tim cậu co thắt đau đớn, hơi thở trở nên khó nhọc.
Hoảng loạn, cậu vội vàng khóa màn hình điện thoại, không dám nhìn lại bức hình kia thêm lần nào nữa.
“Cậu có quan hệ thân thiết với… người đã khuất sao?”
Người đại diện liếc nhìn Thịnh Ngọc qua kính chiếu hậu, dè dặt hỏi: “Đừng nói với tôi đó là mối tình đầu của cậu đấy nhé…”
“Cút đi, cậu nghĩ tôi từng yêu đương sao?”
Thịnh Ngọc đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen. Bên ngoài cửa xe, bóng tối bao trùm, chỉ có ánh đèn đường chập chờn lúc sáng lúc tối. Không khí u ám khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến tấm poster của 21 Tầng Lầu, lòng cậu càng thêm bồn chồn.
Cố gắng trấn tĩnh, Thịnh Ngọc nói: “Người chết là Trần Kính, bạn học cấp hai của tôi. Đã bảy, tám năm rồi không liên lạc.”
Người đại diện ngạc nhiên liếc nhìn về phía nhà hỏa táng, trêu chọc: “Trước giờ tôi không biết cậu chung tình đến vậy. Bảy, tám năm không liên hệ, nếu là tôi thì chẳng còn nhớ nổi mặt mũi người ta trông ra sao nữa.”
Thịnh Ngọc xấu hổ chớp mắt, không nói gì.
Thật ra, cậu cũng chẳng nhớ rõ Trần Kính trông như thế nào. Trong ký ức, đó là một cậu bạn đeo kính, vóc dáng không cao, ít nói.
Vài ngày trước, nhóm bạn cũ trong lớp bàn tán về chuyện của Trần Kính. Trong lúc bận rộn, Thịnh Ngọc cũng tranh thủ xem qua.
Nghe nói Trần Kính nghiện game, ngày đêm đảo lộn, sức khỏe suy nhược suốt mấy năm. Năm ngoái, cậu ta quyết tâm bỏ game, còn đăng cả chục bài thề thốt trên mạng xã hội.
Kết quả, vừa tuyên bố bỏ game chưa bao lâu, Liên Hiệp Quốc lại ra mắt một trò chơi thực tế ảo kinh dị thịnh hành toàn cầu – 21 Tầng Lầu. Hầu như ai cũng chơi, cơn sốt chưa từng có.
Hậu quả ai cũng đoán được.
Nghe nói lúc Trần Kính đột ngột qua đời, cậu ta còn đội nguyên mũ giáp VR trên đầu. Người nhà phải mất vài tiếng mới phát hiện. Khi đó, thi thể đã cứng đờ.
Vốn dĩ, Thịnh Ngọc không định đến đây.
Nếu không phải vì ngay trước khi chết, Trần Kính đã gửi cho cậu tấm poster đó… Có lẽ bây giờ, cậu đã ở khu trung tâm thương mại, vui vẻ dạo quanh phố trò chơi.
Đúng vậy.
Bức poster đó… là do người chết gửi đến.
Trước khi nhận được bức poster, tin tức gần nhất về Trần Kính mà Thịnh Ngọc thấy là do cha mẹ cậu ta đăng tải. Đó là thông báo về địa điểm tổ chức tang lễ và hỏa táng, kêu gọi bạn bè, đồng học cũ đến tiễn biệt lần cuối.
Nhưng bây giờ, nhớ lại chuyện nhận được tin nhắn từ một người đã chết, sống lưng Thịnh Ngọc lạnh toát, gai ốc nổi lên từng đợt.
Phía sau, giọng người đại diện vang lên đầy lo lắng:
“Cậu đừng nói là muốn chạy trốn đấy nhé? Tôi thề hôm nay sẽ ngồi xổm ngay trước cửa nhà hỏa táng! Cậu trừ khi tự thiêu luôn bên trong, còn không thì nhất định phải theo tôi vào 21 Tầng Lầu chơi chế độ sinh tồn!”
Thịnh Ngọc phất tay, cắm cúi đi nhanh hơn.
Nhà hỏa táng có một thứ mùi kỳ lạ, không hẳn là hôi thối, mà là mùi khói bụi trộn lẫn hơi ẩm, khiến người ta khó chịu.
Có người quỳ khóc đến mức ngất đi, bên cạnh là vài hậu bối đang hóa vàng mã, không rõ dành cho ai. Trong khu vực, nhiều gia đình đang tổ chức tang lễ cùng lúc, tiếng nhạc tang thương vang vọng khắp nơi.
Một nhân viên nhà hỏa táng nhìn Thịnh Ngọc, thấy cậu che kín từ đầu đến chân, liền nghi hoặc tiến lại hỏi:
“Cậu này, cậu tìm ai vậy?”
Thịnh Ngọc đáp: “Tôi tìm Trần Kính, là bạn học cấp hai của cậu ấy.”
Người nọ thoáng sững sờ, ánh mắt lập tức trở nên kỳ quái, quét nhìn Thịnh Ngọc từ trên xuống dưới. Vài giây sau, anh ta đột nhiên ghé sát lại, hạ giọng nói:
“Cậu cũng nhận được tin nhắn WeChat đó à?”
Tim Thịnh Ngọc khựng lại: “Tin nhắn gì?”
Người kia vô thức sờ cánh tay nổi đầy da gà, giọng thấp hẳn xuống:
“Chính là tin nhắn thông báo địa điểm tang lễ và hỏa táng ấy. Hôm nay có hơn chục người tới đây, ai cũng nói nhận được tin nhắn, nên đến tiễn biệt lần cuối.”
Thịnh Ngọc cảm thấy lòng bàn tay lạnh buốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Tin nhắn đó… có gì lạ sao?”
"Bản thân tin nhắn thì không có gì." Người nọ nuốt nước bọt, ánh mắt đầy e dè. “Nhưng vấn đề là khi những người bạn cũ đến đây, gia đình cậu ta đều ngỡ ngàng. Họ nói sau khi Trần Kính mất, điện thoại của cậu ta đã biến mất, không ai gửi đi bất kỳ tin nhắn nào cả.”
Anh ta liếc nhìn về phía xa, nơi cảnh sát đang nói chuyện với người nhà của Trần Kính, rồi hạ giọng nói như thì thầm:
"Bây giờ chỉ có ba khả năng.
Một: gia đình cậu ta quên mất mình đã gửi tin.
Hai: các cậu đang chơi trò đùa dai tập thể.
Ba…" Anh ta hít sâu một hơi. “Đây là một vụ mưu sát. Hung thủ sau khi giết người đã cố tình gửi tin nhắn để khoe khoang.”
Nghe xong câu đó, không biết dây thần kinh nào của Thịnh Ngọc bị kéo căng, cậu đột nhiên hỏi:
“Không còn khả năng nào khác sao?”
Không khí lập tức lạnh xuống.
Nhân viên nhà hỏa táng vô thức xoa cánh tay, mặt cười méo mó còn khó coi hơn khóc:
“Cậu này, cậu đừng dọa tôi… chẳng lẽ cậu nghĩ chính Trần Kính tự gửi tin cho cậu?”
Thịnh Ngọc: “……”
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, khí lạnh như thấm vào tận xương cốt.
---
Lúc xe đến khu trung tâm trò chơi, cả con đường đã chật kín người hâm mộ phấn khích, dòng xe tắc nghẽn không lối thoát.
Trên đường đi, Thịnh Ngọc đã kể lại chuyện về tấm poster và nhà hỏa táng cho người đại diện nghe. Giờ đây, đối phương chỉ biết trừng mắt nhìn về phía trước, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.
"Chuyện này quái dị thật đấy.
Thứ nhất, dù có kẻ hack tài khoản đi chăng nữa, cũng không thể nào biết được địa chỉ nhà hỏa táng.
Thứ hai, nếu mục đích chỉ là gửi tin nhắn, tại sao lại chọn đúng cậu, còn gửi duy nhất một tấm poster của một game kinh dị?
Và thứ ba… tại sao lại gửi ngay trước thời điểm cậu sắp đăng nhập trò chơi đó?
Lảm nhảm cả buổi mà chẳng tìm ra được câu trả lời, người đại diện chỉ cảm thấy chính mình tự hù dọa bản thân.
Mất một lúc lâu, xe mới nhích dần được đến cổng khu trò chơi. Trước khi xuống xe, người đại diện đột nhiên quay đầu, nghiêm túc nói:
“Hay là chúng ta đừng chơi game đó nữa? Tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn.”
Thịnh Ngọc bật cười: “Anh tỉnh táo chút đi. Chỉ là một trò chơi thôi, chẳng lẽ còn có người nấp trong game để gi.ết tôi? Ngược lại, nếu bây giờ tôi không chơi, có khi lại trúng kế.”
Người đại diện chớp mắt đầy hoang mang, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
Anh ta nghiến răng, buột miệng chửi thề:
“Biết thế đã không cho cậu tham gia cái chương trình thực tế về mật thất trốn thoát kia!
Cắt ghép mẹ nó quá đáng!
Giờ Weibo đầy người nói cậu đầu óc ngu si, chịu áp lực kém. Công ty mới phải ra sức quảng bá vụ cậu chơi 21 Tầng Lầu để lấy lại hình tượng.
Ai ngờ lại dính phải chuyện quái gở thế này!"
"Việc lạ thì kệ việc lạ, anh không thấy có bao nhiêu người đang chờ xem tôi mất mặt à? Ngay cả mấy nghệ sĩ tuyến mười tám cũng muốn cười nhạo một đỉnh lưu như tôi. Được thôi, để rồi xem, tôi sẽ khiến bọn họ trở thành trò cười!"
Thịnh Ngọc cười nhạt đầy trào phúng, đôi mắt lóe lên vẻ sắc bén, cả người toát ra sự lạnh lùng:
“Không chỉ chơi, mà còn phải chơi thật đẹp mắt.”
Ngay giây tiếp theo, cửa xe mở rộng.
Vô số ánh đèn flash, tiếng reo hò, cùng sự cuồng nhiệt của người hâm mộ ập đến, bao phủ lấy cậu như cơn sóng lớn, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
---
Khi Thịnh Ngọc cầm lấy mũ giáp của 21 Tầng Lầu, Weibo đã nổ tung, hot search liên tục bùng nổ.
Người hâm mộ thi nhau chia sẻ hàng loạt video quay cảnh cậu bước vào khu vực VIP của trung tâm trò chơi, khiến lượt tương tác tăng vọt.
Trong video, cậu mặc áo hoodie đen, trông vô cùng giản dị, suốt dọc đường đi đều tươi cười phất tay với fan, còn ký tặng cho họ. Nhìn qua tâm trạng có vẻ rất tốt, mà một khi tâm trạng tốt, thần thái và khí chất của cậu lại càng bùng nổ.
Trong giới giải trí, Thịnh Ngọc nổi tiếng là kiểu người "dựa vào nhan sắc mà bạo lực chèn ép".
Antifan có thể bôi đen cậu về tất cả mọi thứ—từ nhân phẩm, gia thế đến tính cách—nhưng riêng nhan sắc thì không ai dám động vào. Không phải bọn họ không muốn, mà căn bản là không tìm ra điểm nào để chê.
Vẻ ngoài thế nào, ai cũng có mắt để tự đánh giá.
---
Thịnh Ngọc đội mũ giáp lên, đặt ngón trỏ lên bề mặt cảm ứng bên cạnh tay vịn, chờ máy quét vân tay nhận diện.
Ngay lúc đó, người đại diện đứng bên cạnh không nhịn được căng thẳng:
"Tôi nghe nói trò chơi này rất khó. Tổng cộng có 21 tầng lầu, độ khó sẽ tăng dần theo từng tầng.
Hiện tại kỷ lục cao nhất cũng chỉ mới dừng ở tầng thứ tư.
Chúng ta vừa mới tham gia, bắt đầu từ tầng đầu tiên."
Thịnh Ngọc nhướng mày:
“Toàn bộ người chơi bị kẹt ở cùng một tầng sẽ gặp nhau sao? Cái phó bản này có vẻ rộng lớn quá nhỉ, chẳng khác nào Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao luôn.”
Người đại diện cười gian:
"Chưa chắc đâu.
Lý do trò chơi này hot đến vậy chính là vì mỗi người sẽ gặp phải những tình huống khác nhau.
Dù có ở cùng một tầng, mỗi người chơi vẫn có thể bước vào các phó bản riêng biệt, chỉ là độ khó không khác biệt nhiều lắm. May mà hai ta kết bạn trước, nếu vô tình rơi vào cùng một tầng thì còn có thể phối hợp, chứ không cậu chỉ có nước tự mình xoay sở."
Công ty yêu cầu Thịnh Ngọc chơi game này, nhưng lại không sắp xếp người đi cùng hỗ trợ, chính là để tránh bị nghi ngờ "dàn dựng" hay "có người chơi hộ".
Thịnh Ngọc không có ý kiến gì, nhưng người đại diện thì khá bức xúc về chuyện này.
Anh ta còn định phàn nàn thêm vài câu, nhưng lúc này, một nhân viên bước tới và nhắc nhở:
“Vui lòng gửi điện thoại vào tủ khóa cạnh ghế trò chơi.”
Hai người nhanh chóng đặt điện thoại vào tủ sắt, khóa lại, rồi lặng lẽ nằm xuống ghế, không nói thêm lời nào.
---
Sau khi họ rời đi, một nhân viên khác tiến lên, lắc đầu thở dài:
"Lại một đại minh tinh nữa à?
Trước đây cũng có một người nổi tiếng vào chơi, còn tự nhận là thiên tài.
Kết quả vừa kết thúc phó bản thì khóc như chết cha chết mẹ, suýt chút nữa bị ám ảnh tâm lý.
Không bao lâu sau liền lên hot search, nói đang phải trị liệu tâm lý.
"Vậy mà hôm nay lại có thêm một người dám thử..."
Nhân viên công tác bất đắc dĩ lắc đầu:
"Lần trước có người muốn chứng minh mình là học bá, lần này lại có người muốn chứng minh mình không phải thiểu năng trí tuệ.
Thôi thì cứ đặt sẵn hộp khăn giấy bên cạnh hắn đi, kiểu gì đến lúc trò chơi kết thúc cũng khóc ngốc một trận cho xem."
Hai người vừa nói vừa bước xa dần, không ai để ý đến chiếc tủ sắt đựng điện thoại bỗng nhiên khẽ rung lên.
Trong màn hình bị khóa, ngay dưới tấm poster, một tin nhắn mới hiện ra trong khung chat—
—— Trong lâu đài có đại hung, đừng bước vào!!!
---
【 Hoan nghênh đến tầng thứ nhất. 】
【 Phó bản của người chơi: Lâu Đài Cổ Gửi Thư.】
【Người chơi đã rút một thẻ thân phận. Trong lúc chạy trốn khỏi sự truy sát của BOSS, bạn đã may mắn thoát thân. Thẻ thân phận này sẽ gắn liền với toàn bộ tiến trình trò chơi của bạn—không thể chuyển nhượng, không thể vứt bỏ, không thể trao đổi.】
【Đang tiến hành xếp thẻ thân phận cho bạn...】
Thịnh Ngọc giật mình bật dậy khỏi giường, đầu đau ong ong, nhưng thứ khiến cậu khó chịu hơn cả lại là lòng bàn tay phải.
Nơi đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt, một tấm thẻ vuông nhỏ dường như đang khảm vào da thịt, chớp sáng từng hồi.
【Tít tít! Xếp thẻ thất bại! Xếp thẻ thất bại!】
Thịnh Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì giọng điện tử lại vang lên, bắt đầu quá trình xếp thẻ một lần nữa.
Sau một tràng âm thanh nhiễu chói tai, giọng điện tử vô cảm dần biến mất, thay vào đó là một giọng nam trầm ổn và ôn hòa.
【Đang tiến hành xếp thẻ lại cho bạn...】
Cậu từng nghe nói, người chơi mới luôn được hệ thống xếp cho một thẻ thân phận—thường là những nghề nghiệp hoặc thân phận phổ biến trong đời thực như bác sĩ, phóng viên giải trí, học sinh,…
Một số người có tiềm lực cao thậm chí còn nhận được những thẻ mạnh ngay từ đầu, như Kỵ sĩ Rồng, Ma pháp sư hay Mục sư, ai nhìn vào cũng biết không phải hạng tầm thường.
Càng rút được thẻ cấp cao, thời gian xếp thẻ càng kéo dài. Nhưng trường hợp của cậu thì sao? Không phải là do thời gian quá dài, mà là xếp hạng thất bại ngay từ đầu, rồi phải làm lại từ đầu.
Rốt cuộc là cậu tiềm lực cao, hay tiềm lực thấp đến mức hệ thống cũng không muốn nhận đây?
Tạm gác lại nghi vấn trong lòng, Thịnh Ngọc quan sát xung quanh.
Cậu đang ở trong một căn phòng trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển. Cách giường khoảng hai mét là một chiếc bàn nhỏ, trên đó đặt một mảnh giấy.
“Không rõ từ khi nào, trò chơi 'Tứ Giác' đã trở thành một trào lưu thịnh hành trong giới quý tộc.
Tiểu thiếu gia của gia tộc Bavlenka, Ryan, đã mời ba người bạn của mình đến để thử sức với trò chơi tà ác và quái dị này ngay tại nhà riêng.
Ngày hôm sau, hai người trong số đó chết một cách bí ẩn, còn cậu bạn nhỏ Daniel thì mất tích.
Trước khi tiếng chuông nửa đêm thứ tư vang lên, Ryan hy vọng có thể tìm thấy Daniel—người bạn đáng thương của mình.”
Nhanh chóng lướt qua những dòng chữ trên tờ giấy, Thịnh Ngọc buông nó xuống.
Nội dung đơn giản chỉ nói rằng những người chơi trong phó bản này phải cùng nhau tham gia trò chơi "Tứ Giác". Trước khi tiếng chuông nửa đêm lần thứ tư vang lên, họ phải tìm được Daniel—người đã mất tích thông qua trò chơi này.
Nhưng… mọi chuyện thực sự đơn giản như vậy sao?
Ánh mắt Thịnh Ngọc dừng lại ở một câu trên giấy: “Hai người bạn chết một cách bí ẩn.”
Những chữ viết đơn giản ấy như ẩn chứa sát khí vô tận, khiến cậu lạnh cả sống lưng.
Vừa đặt tờ giấy trở lại bàn, một tiếng "tách!" vang lên từ trần nhà. Đèn treo chớp nháy dữ dội, bóng tối và ánh sáng đan xen như một thước phim lỗi.
Ngay khoảnh khắc ấy, cửa sổ bỗng nhiên bật mở—một luồng gió mạnh cuốn tung rèm cửa, khiến chúng xoắn lại thành những hình thù kỳ dị, vặn vẹo như những sinh vật đang giãy giụa.
Bất chợt, một âm thanh sền sệt vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Ục ọc… ục ọc…
Âm thanh trơn trượt, nhầy nhụa ấy khiến người ta chỉ nghe thôi cũng sởn gai ốc.
Thịnh Ngọc lập tức quay đầu, ánh mắt khóa chặt vào cánh cửa phòng ngủ.
Âm thanh đó… phát ra từ bên ngoài cánh cửa.
Chờ đợi luôn là khoảng thời gian đáng sợ nhất.
Trong khoảnh khắc ánh đèn vụt tắt, hai ngón tay dính đầy máu thịt nhầy nhụa từ từ thò qua khe cửa. Một mảng nước đỏ tươi chảy xuống sàn, để lại vệt loang lổ trên nền gỗ.
Ngay lúc ánh đèn bật sáng trở lại, những ngón tay ấy đột nhiên co rút lại, giống như bị ánh sáng thiêu đốt.
Trước khi biến mất hoàn toàn, chúng để lại một tấm thư mời ngay trên sàn nhà.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ vẫn thổi lùa vào, mang theo một hơi thở ẩm ướt đến khó chịu.
Thịnh Ngọc siết chặt chiếc đèn bàn, coi nó như một vũ khí phòng thân.
Từng bước một, cậu chậm rãi tiến đến chỗ tấm thư mời.
Khoảng cách giữa lá thư và cánh cửa chưa đầy nửa mét.
Nhưng càng tiến lại gần, âm thanh nhầy nhụa bên ngoài cửa càng to hơn.
Ục ọc… ục ọc…
Giống như thứ gì đó đang bò sát ngay sau cánh cửa… rình rập… chờ đợi…
Và chỉ còn một chút nữa thôi, nó có thể vươn tới Thịnh Ngọc.
Lúc này, Thịnh Ngọc mới hậu tri hậu giác nhận ra—đó không phải là tiếng nước nhỏ giọt…
Mà là thứ gì đó bên ngoài cánh cửa đang vặn vẹo một cách quái dị!
Ý thức được điều này, cậu lập tức nín thở, chuẩn bị lùi lại.
Nhưng đúng lúc cậu vừa nhích người, lòng bàn tay đột nhiên bỏng rát!
Ngay khoảnh khắc đó, tấm card vuông đang ẩn hiện trên tay Thịnh Ngọc đột ngột khảm nhập hoàn toàn vào da thịt.
Một giọng nói vọng lên như tiếng sấm nổ trong tâm trí:
【 Ngài đã thành công xứng đôi thân phận: thẻ bài Quỷ Vương. 】
Ngay khi âm thanh đó vang lên, nó như một tín hiệu kích hoạt.
Từ phía sau cánh cửa, thứ kia bỗng nhiên gào thét điên cuồng!
Cửa gỗ rung lên dữ dội, vết nứt xuất hiện trên bề mặt—tựa như có thứ gì đó đang điên cuồng phá cửa xông vào.
Giữa hỗn loạn, một tiếng thở dài vang lên.
Nhẹ đến mức gần như tan vào không khí…
Nhưng cậu nghe thấy rõ ràng:【Người chơi: Tử tội.
Tội danh: Tham lam. 】