Editor: Idylie

Cánh cửa bất ngờ bị đá văng.

Trên bức tường hành lang treo đầy những bích họa. Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tất cả những bức tranh ấy đồng loạt gào thét.

Đèn bàn lạch cạch một tiếng rồi đổ sập.

Đèn pha lê trên tường cũng rung lên, vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Thịnh Ngọc theo bản năng lùi một bước. Nhưng khi lý trí kịp chiếm thế thượng phong, cậu dừng lại, do dự nhìn ra ngoài phòng.

Bên ngoài không phải là những dấu tay nhuốm máu quỷ dị như cận dự đoán, mà chỉ có một nam một nữ—bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Chàng trai có làn da màu lúa mạch, rõ ràng là người nước ngoài. Cô gái trông còn khá trẻ, gương mặt đáng yêu. Cả hai người họ đều hoảng sợ không nhẹ—cô gái ôm đầu, chẳng nhìn rõ gì đã hét lên thất thanh.

Người nước ngoài kia hiển nhiên rất để ý đến cô gái. Muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông trong bầu không khí đầy căng thẳng, gã hung hăng tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Thịnh Ngọc:

“Tôi vừa mới gõ cửa, tại sao anh không trả lời?!”

Thịnh Ngọc lạnh nhạt đáp: “Tôi làm sao biết kẻ gõ cửa là người hay quỷ?”

Lúc này, cậu vẫn còn bực bội vì cảm giác nóng rực chưa thể hạ xuống. Khi người nước ngoài vừa chạm vào cổ áo cậu, Thịnh Ngọc lập tức túm lấy bàn tay kia.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay cậu vừa chạm đến mu bàn tay đối phương, một tiếng thét chói tai vang lên—thảm thiết đến mức giống như tiếng lừa kêu.

Lớp da ngoài của người nước ngoài phát ra âm thanh xèo xèo bị bỏng, khiến gã hốt hoảng vội vàng rụt tay về. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên mu bàn tay đã nổi lên vài vết bỏng rộp đỏ thẫm.

Đừng nói đến khí khái đàn ông gì nữa, lúc này gã chỉ hận không thể trốn sau lưng cô gái kia, sống chết cũng không dám đến gần Thịnh Ngọc lần nữa.

Cảm giác nóng trong lòng bàn tay dần dịu xuống, Thịnh Ngọc cúi đầu nhìn. 

【Tên họ: Thịnh Ngọc】 (Có thể thấy được)

【Tầng cao nhất từng đạt: Tầng thứ nhất】 (Có thể thấy được)

【Thân phận: vua Tham Lam】 (Không thể thấy được)

【……】

Trước khi vào phó bản, Thịnh Ngọc đã tìm hiểu qua. Danh hiệu bốc được trong trò chơi hầu như sẽ theo người chơi suốt cả quá trình. Còn dấu ấn trên lòng bàn tay chính là nơi khắc ghi danh hiệu đó vĩnh viễn.

Những thông tin có dòng chữ "Có thể thấy được" thì người khác đều nhìn thấy được, còn phần "Không thể thấy được" chỉ có bản thân người chơi mới biết. Dưới thẻ bài thân phận còn một khoảng trống lớn, rất có thể là do một số thông tin chưa được mở khóa.

Nói cách khác, bây giờ Thịnh Ngọc còn chưa đủ tư cách.

Lúc này, cô gái kia cuối cùng cũng hoàn hồn. Cô cẩn thận quan sát Thịnh Ngọc, đột nhiên mừng rỡ reo lên:

“Anh có phải diễn trong 《Thư Tình》 không?! Trước đây cả nhà em đều xem Thoát Hiểm Mật Thất, em nhận ra anh!”

Nếu không nhắc đến Thoát Hiểm Mật Thất thì thôi, vừa nhắc đến là chỉ muốn khóc.

Vì bị chương trình cắt dựng ác ý, hình tượng của Thịnh Ngọc sụp đổ thảm hại. Trong mắt không ít khán giả, cậu chẳng khác nào một kẻ đẹp mã vô dụng.

May mà cô gái này là một nhan cẩu chính hiệu, chẳng buồn quan tâm Thịnh Ngọc có phế hay không.

Cô nàng vung tay đẩy A Tam ra, sau đó kích động đến mức nói năng lộn xộn, vội vã giới thiệu bản thân.

Cô ấy tên là Tiêu Mộng, xem như nửa cái fan hâm mộ.

Còn gã người nước ngoài kia, tên của hắn dài quá, Thịnh Ngọc không buồn nhớ. Chỉ biết người này là một du học sinh đến từ Ấn Độ, để tiện xưng hô, cậu quyết định gọi gã là A Tam trong lòng.

Và cũng chính A Tam là kẻ vừa rồi đá văng cửa.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiêu Mộng hướng về phía Thịnh Ngọc, hỏa khí trong lòng gã lại bùng lên, giọng điệu âm dương quái khí:

“Thì ra đây là một phó bản bảy người, tôi cứ tưởng chỉ có sáu người chứ. Chúng ta đều đã gặp nhau ngoài kia, ai nấy đều đang bận rộn thăm dò bản đồ phó bản, ngay cả thai phụ cũng không nghỉ ngơi. Mấy người làm minh tinh thật oai phong, có phải định trốn sau lưng bọn tôi, đợi đến lúc phó bản kết thúc thì vừa vặn nhảy ra, dễ dàng nằm thắng không?”

“Tiếng Trung của cậu tốt thật đấy.”

Thịnh Ngọc suýt chút nữa vỗ tay khen ngợi.

Cảm giác như một cú đấm nặng trịch lại rơi vào đám bông mềm, A Tam tức đến trợn trắng mắt. Thấy cả Tiêu Mộng cũng bật cười, gã càng thêm không cam lòng, lập tức định mở miệng châm chọc tiếp.

Lời còn chưa kịp thốt ra, những bức bích họa mặt quỷ trên tường lại một lần nữa rít lên chói tai. Ba người lập tức ngồi xổm xuống, dựa sát vào tường, cứng họng nhìn nhau.

Trên cao, một bức tranh bộ xương khô mặt trắng dường như bị thứ gì đó kích thích. Sau một tiếng gào thê lương, toàn bộ khung kính chấn động dữ dội, rồi bất ngờ bật khỏi bức tường, lao thẳng xuống.

Trùng hợp làm sao, nó rơi ngay giữa đầu A Tam.

“Bịch!!!”

Ngay khi đập trúng người, tất cả bích họa mặt quỷ đồng loạt im bặt.

Bức tranh bộ xương trắng nằm yên trên tấm thảm, khóe miệng rạn nứt như nở một nụ cười nham hiểm đầy vẻ trả thù.

Không gian xung quanh lập tức chìm vào tĩnh lặng.

Trên đầu A Tam, một mảng lớn bầm xanh tím, trông như bị ai đó lột đi một lớp da. Cả người gã như sắp hồn lìa khỏi xác, vừa sợ vừa tức, muốn chửi rủa nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng.

Tiêu Mộng nhìn A Tam, trong tiếng nức nở còn xen lẫn oán trách:

“Đều tại anh! Chắc chắn là do anh vừa mắng Thịnh Ngọc nên mới rước phải thứ không sạch sẽ! Còn chưa hiểu à? Ngay cả quỷ cũng thích người đẹp!”

"……" A Tam giận dữ trừng mắt nhìn Thịnh Ngọc.

Thịnh Ngọc nhún vai, thản nhiên nói: “Nhìn tôi làm gì? Cậu sẽ không thật sự nghĩ rằng quỷ quái vừa rồi đứng ra bênh vực ta đấy chứ?”

Đúng lúc này, từ đầu kia hành lang vọng đến giọng một cô gái.

Hiển nhiên là tiếng động vừa rồi đã làm kinh động đến đồng đội. Hai người đang chậm rãi tiến lại, tốc độ còn chậm hơn cả rùa bò.

Bên trái là một phụ nữ tóc dài phiêu dật, bên phải là một người tròn trịa, có lẽ chính là thai phụ mà A Tam từng nhắc đến.

Chờ hai người đến gần, Thịnh Ngọc mới nhận ra mình đã nhìn nhầm.

Người phụ nữ tóc dài tên là Lưu Nhạn, chính cô mới là thai phụ. Còn người tròn vo kia là một người đàn ông, chẳng qua hơi béo mà thôi.

Lưu Nhạn đỡ bụng, khẽ run rẩy giới thiệu bản thân, giọng nói hoảng loạn nhưng ít nhất vẫn rõ ràng từng chữ. Còn người đàn ông mập mạp kia có vẻ đã bắt đầu mất tỉnh táo, chỉ nói ngắn gọn: "Toii gọi là Mập Mạp." Sau đó, mặt hắn ta tái nhợt, ngồi bệt xuống đất, nói chuyện cũng trở nên đứt quãng.

Mập Mạp hổn hển giải thích:

“Lúc chia nhóm, chúng ta thống nhất mỗi phút sẽ huýt sáo một lần để giữ liên lạc. Ở bên này, tiếng huýt sáo vẫn vang lên đúng hạn, nhưng hai người dưới tầng một đã im lặng suốt năm phút. Tôi và Lưu Nhạn cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhân lúc đi ngang cầu thang mà ghé xuống xem thử… Cậu đoán xem chúng ta đã thấy gì?”

Nói đến đây, sắc mặt hắn ta tái nhợt cực độ. Nhưng lần này, hắn ta không còn tâm trạng mà chơi trò giữ bí mật, vừa run rẩy vừa tiếp tục kể:

“Rõ ràng lúc đi xuống chỉ có hai người. Nhưng khi nhìn lại, bóng người trên tường đã thành ba. Lại nhìn lần nữa… đã biến thành bốn! Cả đám đứng yên một chỗ như bị nhập hồn. Đáng sợ nhất là… ngay khoảnh khắc tôi và Lưu Nhạn ló đầu ra nhìn, tất cả những người đó đều chậm rãi nâng tay lên—từng chút, từng chút một—chỉ thẳng về phía bọn tôi.”

Sau khi hắn ta nói xong, không ai lên tiếng nữa.

Mặc dù biết rõ đây chỉ là một trò chơi kinh dị thực tế ảo, nhưng bầu không khí u ám, những tình tiết quỷ dị phi logic, cộng thêm áp lực từ hai phía…

Tất cả cùng lúc giáng xuống, trực tiếp đánh sập lý trí con người.

Hai bên hành lang, những bức bích họa mặt quỷ đều ngoác miệng cười, trông như vô số cặp mắt đang dõi theo từng cử động của mọi người, khiến sống lưng ai nấy lạnh toát.

“Tôi muốn về phòng.”

Giọng nữ vang lên, phá vỡ sự im lặng.

Thịnh Ngọc sững sờ vài giây mới nhận ra đó là Lưu Nhạn, thai phụ trong nhóm.

Cô ôm bụng, mặt mày ủ rũ: “Tôi phải về phòng, tôi đau bụng.”

A Tam lập tức bùng nổ như bị châm ngòi: “Vừa nãy lúc chia nhóm, cô cũng nói đau bụng! Giờ mọi người chuẩn bị xuống lầu một xem xét, cô lại đau bụng?”

Lưu Nhạn cắn răng: “Không giống nhau! Lúc trước tôi giả vờ, bây giờ tôi thật sự đau! Tôi mang thai, nếu sinh non, cậu gánh nổi không?”

"Game thực tế ảo thì làm gì có chuyện sinh non." Mập Mạp chống tay vào tường đứng dậy, thở dài: “Cô ta không muốn đi thì cứ để cô ta ở lại. Đừng quên, điểm số trong game dựa trên thao tác của anh trong phó bản, điểm tích lũy lại liên quan đến tốc độ leo tầng. Người không đóng góp gì thì chẳng có điểm, nếu cô ta muốn mãi quanh quẩn ở 'tầng thứ nhất', cứ để cô ta ở lại mà đi lòng vòng.”

Nói rồi, mọi người tập trung lại, hướng về phía cầu thang.

Lưu Nhạn do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn môi, lặng lẽ bước theo.

---

Mập Mạp đã không nói quá chút nào.

Không—phải nói rằng tình cảnh ở sảnh tầng một còn đáng sợ gấp trăm lần những gì hắn miêu tả.

Từ cầu thang nhìn xuống, ban đầu chỉ thấy hai bóng người đứng quay lưng lại. Người bên trái trông quen mắt, nhưng không nhớ nổi là ai. Người bên phải chính là một trong những người chơi đã cùng vào game.

Nhưng khi chớp mắt, số bóng người từ hai biến thành ba. Chớp mắt lần nữa… bốn, năm, sáu…

Bốn người mới xuất hiện đều mặc váy trắng, tóc đen dài gần chạm mắt cá chân, che khuất hoàn toàn khuôn mặt.

Bọn họ lần lượt bước ra từ bốn góc khuất, đồng loạt chậm rãi nâng tay lên. Xương cốt va chạm kêu răng rắc, âm thanh dường như vang ngay bên tai.

Cảm giác như có vô số con kiến bò lên người, leo dọc theo sống lưng, len lỏi đến tận mặt, khiến da đầu tê dại.

Cánh tay của những bóng trắng giơ lên càng cao, cảm giác tê rần cũng càng mãnh liệt.

Đến khi những cánh tay đó chỉ thẳng về phía Thịnh Ngọc, cậu dường như nghe thấy một tiếng đông trầm đục.

Ngoảnh đầu nhìn lại, Mập Mạp đã ngã sõng soài trên bậc thang.

Phía sau, Lưu Nhạn và Tiêu Mộng cũng lập tức làm theo, mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

A Tam không muốn mất mặt trước Tiêu Mộng, cứng cổ bước lên một bước, như thể chuẩn bị liều mạng chém giết.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Thịnh Ngọc túm chặt gã lại.

Cậu vốn dĩ đã có chút chân mềm, bị người ta nói vậy, lập tức thuận thế ngồi bệt xuống bậc thang. Thế mà ngoài miệng vẫn không chịu thua, mạnh miệng nói:

"Cô sợ thì cứ ở lại đây, tôi một mình xuống đó cứu bọn họ!”

Lưu Nhạn suýt chút nữa hét lên, tức đến mức buột miệng phản bác:

“Vậy thì để gã người nước ngoài kia đi đi! Cậu cản tôi làm gì? Nếu không muốn làm gì thì cứ ngoan ngoãn ở đây giống tôi, chỉ cần đừng kéo chân sau là được.”

Thịnh Ngọc thản nhiên nói:

“Ai nói tôi không làm gì? Các người thử nhìn kỹ bốn con nữ quỷ kia xem.”

Chỉ nhìn thoáng qua đã đủ khiến người ta sợ mất mật, vậy mà cậu còn bảo quan sát cẩn thận?

Nghe vậy, mọi người chỉ cảm thấy gai ốc nổi khắp người, mồ hôi lạnh túa ra.

Dù sợ hãi và áp lực đè nặng, cả nhóm vẫn cố nén cảm giác rợn tóc gáy, hướng ánh mắt về phía những bóng quỷ trước mặt.

Nhìn chằm chằm trong mười giây, Tiêu Mộng là người đầu tiên phản ứng lại:

“Chúng nó… hình như không phải đang chỉ vào chúng ta!”

Cùng lúc đó, Thịnh Ngọc đặt tay lên lan can.

Cậu nhẹ nhàng bước xuống một bậc thang. Ngay sau đó lại một bậc nữa. Rồi lại một bậc, từng bước một, chậm rãi nhưng dứt khoát.

Phải nói thật, so với A Tam nông nổi lao xuống khi nãy, cách làm của Thịnh Ngọc lại mang theo một áp lực vô hình mạnh mẽ hơn nhiều. Một kiểu là hành động bộc phát nhất thời, một kiểu là sự quyết tâm kéo dài.

Gót giày khẽ chạm vào bậc thang, ánh mắt của những nữ quỷ cũng theo từng chuyển động của cậu mà dịch chuyển, ánh sáng trắng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt trống rỗng.

Cho đến khi cậu bước đến cuối cầu thang, nơi đó có một quầy trưng bày màu đen đặt chính giữa sảnh. Trên tấm thảm nhung đen, một viên thủy tinh đen lặng lẽ nằm đó.

Đầu ngón tay vừa chạm vào viên thủy tinh, đèn trong đại sảnh lập tức sáng bừng. Không gian vốn ngập trong bóng tối nay bỗng chốc rực rỡ, soi rõ từng chi tiết của tòa lâu đài cổ.

Hai người còn lại trong sảnh—một người là đại diện, một người là người chơi khác—cuối cùng cũng có thể cử động. Họ đang định hoan hô thì nụ cười bỗng cứng lại trên mặt.

Nữ quỷ vẫn chưa rời đi.

“A a a a! Chúng nó động rồi! Chúng nó đang cử động!”

So với tiếng thét chói tai vang lên, Lưu Nhạn còn kinh hoàng hơn. Cô vừa lăn vừa bò, cố chạy ra xa, nhưng chạy được hai bước lại phát hiện tất cả mọi người vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Lòng đầy bất mãn, cô lườm bọn họ một cái, nhưng khi quay đầu nhìn lại cảnh tượng phía sau, cả người lập tức cứng đờ. Hoàn toàn quên mất mình vừa định chạy trốn.

Trong không trung, từng dòng chữ nổi lơ lửng hiện ra:

【 Nhiệm vụ người chơi: Cứu vớt Daniel. 】

 【 Trò chơi tứ giác 】

【 Quy tắc ①: Chạm vào □□ thủy tinh để bắt đầu trò chơi. Khi đó, bốn nữ quỷ sẽ xuất hiện để hướng dẫn cách chơi. Mỗi vòng giới hạn bốn người tham gia. 】

【 Quy tắc ②: Trò chơi phải hoàn thành trước 0 giờ đêm. Khi bốn người chơi hoàn thành một vòng, họ phải lập tức quay đầu chạy về phòng. Dù có nghe thấy bất cứ âm thanh gì, tuyệt đối không được ngoảnh lại. Sau khi trở về phòng, tất cả phải ở yên bên trong. Đến 9 giờ sáng hôm sau, lệnh cấm sẽ tự động được gỡ bỏ. 】

【 Nếu tuân thủ nghiêm ngặt hai quy tắc trên, người chơi sẽ được bảo vệ vào ban ngày, tránh khỏi sự săn đuổi của thần linh. Nếu vi phạm, người chơi sẽ mất đi sự bảo hộ và lập tức rơi vào chế độ trốn chạy khỏi thần linh. 】

Chỉ vài giây sau, dòng chữ từ từ biến mất, bốn nữ quỷ cũng đồng loạt lùi về góc tường, cùng lúc rẽ phải.

Nữ quỷ đầu tiên hành động. Cô ta không có chân, đôi mắt thì lủng lẳng bên ngoài hốc mắt. Lặng lẽ trôi về phía góc tường, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nữ quỷ phía trước.

Nữ quỷ thứ hai cũng làm theo, trôi về phía người thứ ba... Cứ như vậy, lần lượt từng người một.

Khi vòng tròn hoàn tất, cả bốn nữ quỷ bỗng đồng loạt rít lên thê lương.

Sau đó, tất cả cùng lao vút lên cầu thang.

Không đợi ai kịp phản ứng, nữ quỷ dẫn đầu đã nhanh như chớp lướt qua họ, biến mất ở lối vào tầng hai.

Nữ quỷ cuối cùng có vẻ do dự, bay tới gần cửa cầu thang, bám chặt vào bức tường như luyến tiếc. Cô ta len lén liếc nhìn về phía Thịnh Ngọc vài lần, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không dám.

Chẳng mấy chốc, một nữ quỷ khác xông tới, như thể không thể chịu đựng được nữa, túm lấy cô ta rồi kéo đi mất.

Mọi người đang trong cơn hoảng loạn, nên không ai để ý đến tiểu tiết này.

Nữ quỷ vừa rời đi, hơi lạnh thấu xương cũng tan biến.

Được cứu rồi! Đây là suy nghĩ đầu tiên của tất cả. Nhưng nguy hiểm vừa qua đi, một vấn đề mới lại lập tức xuất hiện.

Ở đây có tổng cộng bảy người, nhưng Trò Chơi Tứ Giác lại chỉ cần bốn người tham gia.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Vừa nãy còn đồng lòng đoàn kết, giờ đây mỗi người lại có những tính toán riêng. Nhìn nhau bằng ánh mắt dò xét, ai cũng muốn trốn tránh, không ai muốn đối mặt với nỗi sợ trước mắt.

Sự ngột ngạt kéo dài đến mức khó thở, cho đến khi mập mạp chủ động lên tiếng phá vỡ bầu không khí:

“Còn một tiếng nữa mới đến 0 giờ. Hay là... chúng ta nói chuyện một chút, làm quen với nhau trước đi?”

Lưu Nhạn vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Được, được! Nói cái gì đây?”

Mập mạp trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Khi dòng chữ kia xuất hiện trên không trung, lòng bàn tay của tôi đột nhiên nóng lên. Sau đó, trên thẻ thân phận xuất hiện một dòng chữ nhỏ mà chỉ chính người chơi mới có thể nhìn thấy.”

“Trên đó viết gì?”

"Nhiệm vụ người chơi." Mập mạp nghiêm túc nói. “Lúc còn trong phòng, tôi đã tìm thấy một mảnh giấy ghi 'Tìm kiếm Daniel mất tích'. Nhưng giờ nhiệm vụ đã nâng cấp—không chỉ tìm, mà còn phải cứu hắn. Tôi có cảm giác đây là một nhiệm vụ theo giai đoạn, liên quan đến điểm số trong trò chơi.”

Nói đến đây, mập mạp bỗng sực nhớ ra điều gì, ngạc nhiên hỏi:

“Phải rồi! Nhiệm vụ của chúng ta chắc đều giống nhau, đúng không?”

Câu hỏi này khá đơn giản, nên ngay lập tức có nhiều người trả lời:

“Giống nhau, tôi cũng phải cứu hắn.”

“Chắc chắn đều giống nhau rồi, còn cần hỏi sao?”

“...”

Mọi ánh mắt chuyển sang nhìn Thịnh Ngọc.

Cậu khẽ cười, ung dung nói:

“Vậy trước tiên, chúng ta nghĩ cách tìm Daniel đi. Không tìm thấy người, thì làm sao cứu được hắn?”

Vừa nói, cậu vừa giơ tay ra.

Trên lòng bàn tay Thịnh Ngọc cũng xuất hiện một dòng chữ nhỏ, giống như của mập mạp. Nhưng khác ở chỗ, nội dung trên đó hoàn toàn trái ngược với nhiệm vụ của mọi người.

Không hề khoa trương khi nói rằng, nhiệm vụ này đã trực tiếp đẩy Thịnh Ngọc vào thế đối lập với toàn bộ người chơi khác.

Thậm chí, có thể nói rằng… đây là một ván bài sinh tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play