Editor: Idylie.
Bầu trời bỗng vang lên một tiếng trầm đục, như thể có ai đó nện mạnh một cây thiết chùy xuống. Một cú giáng thẳng, xuyên qua cả linh hồn.
Mãi sau này, Thịnh Ngọc vẫn chưa hết bàng hoàng. Viên thủy tinh đen đã bị chộp lấy, đám nữ quỷ vừa xuất hiện liền lập tức gào thét bỏ chạy lên lầu hai.
Khi hoàn hồn lại, những người khác đã co rúm vào góc tường.
Đèn trong đại sảnh đột ngột tối sầm, bóng đêm dày đặc đến mức giơ tay không thấy nổi năm ngón. Sự sợ hãi chậm rãi lan ra, từ lòng bàn chân dâng lên, quấn lấy từng sợi tóc, từng thớ thần kinh.
Thịnh Ngọc theo bản năng siết chặt thanh đao trong lòng.
Lộc cộc—
Từ nơi xa, từng tiếng bước chân lảo đảo vọng lại.
Khoảnh khắc bả vai bị chạm vào, Thịnh Ngọc giật thót, theo phản xạ bước về phía trước trước cả khi kịp nhận thức.
Dưới tình huống bình thường, trong bóng tối tuyệt đối không thể có người.
Toàn bộ đèn trong đại sảnh đều đã tắt, chỉ còn viên thủy tinh đen tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Suốt quãng đường đi, Thịnh Ngọc lần mò trong bóng tối, tầm mắt chỉ có thể nhận ra những bức tường cùng một vài vật phản quang ở xa xa.
Khi sắp tới góc rẽ tiếp theo, cậu hít sâu một hơi, tim đập nhanh dần. Bàn tay dò dẫm mép tường, từng chút từng chút một—
Haiz... Không có ai.
“Khụ khụ.”
Phía sau Thịnh Ngọc là Bùi Giản.
Bùi Giản nghe thấy tín hiệu ho khan, lập tức bám theo vách tường đi xuống. Trò chơi tiếp tục.
Cứ thế, Thịnh Ngọc đã không biết bản thân đã đi bao nhiêu vòng. Cậu cảm giác mình đã lòng vòng ít nhất một tiếng đồng hồ.
Tốc độ của mọi người trong bóng tối vô cùng chậm, đặc biệt là phía Lưu Nhạn. Cô ta có vẻ sợ đến phát hoảng, mỗi khi đến lượt mình, tiến độ trò chơi lại bị kéo dài đến mức như thể đang dưỡng lão.
Lúc đầu, Thịnh Ngọc còn cảm thấy căng thẳng. Nhưng đi lâu như vậy, lại còn có một kẻ chuyên kéo dài thời gian, dần dần cậu cũng không còn hồi hộp nữa, thậm chí còn có khoảng trống để thất thần.
Từ khi bị rút thăm chọn làm người chơi đến giờ, cậu vẫn luôn có cảm giác bất an, như thể có điều gì đó không đúng.
Khóe mắt liếc qua thủy tinh đen, trong khoảnh khắc, Thịnh Ngọc đột nhiên tỉnh táo.
Một mớ suy nghĩ hỗn độn bỗng chốc sáng tỏ.
Thủy tinh đen... Đúng rồi, thủy tinh đen!
Quy tắc của Trò Chơi Tứ Giác tuy chỉ xuất hiện một lần duy nhất, nhưng Thịnh Ngọc là diễn viên chuyên nghiệp. Lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, số lời thoại phải nhớ nhiều vô kể. Cậu dám chắc rằng trong quy tắc có nhắc đến một điều:
— Chụp □□ thủy tinh coi như mệnh lệnh bắt đầu trò chơi. Khi đó, bốn con quỷ sẽ xuất hiện, diễn giải luật chơi của Trò Chơi Tứ Giác cho người tham gia.
Ngay cả tối nay, trước khi trò chơi bắt đầu, bốn nữ quỷ mặc váy trắng cũng chỉ xuất hiện sau khi có người chạm vào thủy tinh đen.
Nhưng tối qua thì không như vậy.
Thịnh Ngọc nhớ rất rõ, khi những người chơi mới bắt đầu, bốn nữ quỷ kia đã sớm đứng ở bốn góc từ trước.
Người đại diện và Bùi Giản khi ấy đều sững sờ, sau đó phản ứng của họ cũng không giống như đã biết đến sự tồn tại của viên thủy tinh đen này.
Điều đó có nghĩa là…
Có lẽ, tối qua, trong lúc mọi người không hay biết, đã có ai đó động vào thủy tinh đen trước rồi.
Người đó là ai?
Tại sao hắn lại chạm vào thủy tinh đen?
Thời gian trôi qua từng giây một, nhưng dù suy nghĩ thế nào, Thịnh Ngọc cũng không tìm ra câu trả lời.
Nhưng rất nhanh, cậu phát hiện có gì đó không đúng—
Quá lâu rồi.
Nói thẳng ra, cho dù Lưu Nhạn có bò thì cũng phải bò tới đây rồi.
Vì vừa nãy mải suy nghĩ, Thịnh Ngọc không để ý ai đang gặp vấn đề. Nhưng tình huống bây giờ rất rõ ràng—
Không có tiếng bước chân.
Không có tiếng vỗ vai.
Cũng không có tiếng ho khan làm tín hiệu.
Mọi thứ như bị ai đó ấn vào nút tạm dừng. Chỉ có một khả năng giải thích được tình huống này—
Có người đã biến mất.
Nếu thực sự là vậy… bây giờ phải làm gì?
Thịnh Ngọc cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, da gà nổi khắp cổ.
Ánh mắt lại lướt qua thủy tinh đen. Đúng lúc cậu chuẩn bị cúi người, dồn sức chạy trốn, thì bỗng sững sờ.
Cậu ngước mắt lên—
Không chút nào khoa trương, giây phút đó, cả người cậu đều sởn gai ốc.
Từng sợi lông như nổ tung.
Đầu ong ong đau nhức, máu như dồn hết lên tận tròng mắt.
Thịnh Ngọc không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên bề mặt thủy tinh đen. Khoảnh khắc đó, cậu gần như hoài nghi bản thân có nhìn nhầm hay không.
Theo bản năng, Thịnh Ngọc giơ tay dụi mắt.
Nhưng bi ai thay, khi mở mắt ra lần nữa—
Hình ảnh phản chiếu vẫn không thay đổi.
Ngay sau lưng cậu, một cái bóng đen lơ lửng giữa không trung.
Hình dáng tựa như một đứa trẻ, khoảng cách cực gần.
Từ trong hình phản chiếu, Thịnh Ngọc thấy cái đầu nhỏ của nó gần như dính sát bên tai mình, tựa như đang thì thầm điều gì đó.
Nhưng trong hoàn cảnh này—
Đừng nói là ôn nhu, phải gọi là kinh hoàng mới đúng!
“Bị phát hiện rồi... Hì hì hì...”
Giọng nói non nớt vang lên ngay sát bên tai.
Một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay cậu, vị trí khảm thẻ bài bỗng chốc bỏng rát như bị thiêu đốt.
Ầm!
Quỷ hỏa màu xanh lơ đột ngột bùng lên, rọi sáng cả đại sảnh bằng một thứ ánh sáng ma quái.
Ngọn lửa nóng rực, mang theo một loại nhiệt độ ghê rợn.
Không khí như bị thiêu rụi đến mức không còn một chút sự sống.
Hít thở khó khăn, nỗi kinh hoàng lập tức bao trùm lấy toàn thân.
Lúc này, tai cậu dường như đã trở thành một cơ quan thừa thãi, mọi sự chú ý đều tập trung vào đôi mắt.
Cậu thấy—
Lưu Nhạn.
Cô ta hoàn toàn quên mất mình đang mang thai, lăn lê bò lết về phía cầu thang như một con rối bị đứt dây. Trên gương mặt vẫn còn đọng lại nét hoảng sợ tột độ.
Cậu thấy—
Bùi Giản.
Không khá hơn là bao, chân gã mềm nhũn vì sợ hãi. Trong lúc hoảng loạn chạy trốn, không biết vấp phải thứ gì mà ngã sấp xuống, cả người gần như bay lên khỏi mặt đất trước khi đập mạnh về phía trước.
Cuối cùng, cậu thấy—
Người đại diện.
Người đàn ông đã đồng hành cùng cậu gần mười năm, giờ đây đang treo cổ lơ lửng trên chiếc đèn bàn.
Quỷ hỏa xanh lơ lượn lờ quanh thân thể, dường như muốn cắn nuốt thi thể nhưng lại vì một lý do nào đó mà chưa ra tay. Dưới ánh sáng ma quái, khuôn mặt người đại diện tái xanh, bầm tím, vô cùng đáng sợ.
Lạch cạch—
Thủy tinh đen đột nhiên nhả ra một viên thủy tinh nhỏ hơn.
Khoảnh khắc ấy, như thể một dấu mốc nào đó vừa được kích hoạt.
Mọi thứ xung quanh lại bắt đầu chuyển động.
Bên tai Thịnh Ngọc, tiếng cười khúc khích của đứa trẻ một lần nữa vang lên.
“Anh trai ngoan.”
“Đưa thân phận của anh cho tôi.”
“……”
Anh trai?
Không chỉ là gáy nổi da gà—
Mà cả người cậu đều run lên vì kinh tởm.
Không cần suy nghĩ, Thịnh Ngọc lập tức chạy!
So với Lưu Nhạn và Bùi Giản, cậu chỉ chậm vài giây.
Nhưng chính vài giây đó, khiến cậu rơi vào vị trí cuối cùng.
Rất khó khăn mới lao lên được tầng hai—
“Cạch!”
Lưu Nhạn gần như lăn vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Bùi Giản đứng trước cửa phòng, nôn nóng đập cửa nhưng không biết vì sao cửa lại bị khóa trái.
Bỗng nhiên—
Một dự cảm cực kỳ tồi tệ ập đến trong lòng Thịnh Ngọc.
Chỉ vài giây sau, dự cảm này biến thành sự thật.
Chỉ cách vài mét—
Cậu gần như trơ mắt nhìn Bùi Giản đột nhiên xoay người, chạy về phía phòng của mình.
“Cạch!”
Cửa đóng sập.
“Cạch!”
Ổ khóa xoay tròn.
Tất cả đều liền mạch lưu loát.
“……!”
“Đm! Đây mẹ nó là cái trò chơi quái quỷ gì?!”
Thịnh Ngọc cả người đều chấn kinh.
Cậu biết Bùi Giản đôi khi rất dối trá, bình thường còn thích chơi xấu, nhưng không ngờ gã có thể làm đến mức này!
Không chỉ giành phòng của cậu—
Còn khóa trái cửa lại!
Trong lúc nguy hiểm nhất, bản chất con người sẽ bộc lộ rõ ràng. Trước kia, Thịnh Ngọc chỉ cảm thấy Bùi Giản là một kẻ hãm tài của ngành giải trí, nhưng giờ đây, trong lòng cậu, Bùi Giản đã chính thức biến thành cặn bã xã hội.
Người chơi đã chết thì cửa phòng đều bị phong tỏa.
Người còn sống thì hận không thể khóa chặt cửa, tuyệt đối không cho ai vào.
Dù chỉ dùng ngón chân để nghĩ, Thịnh Ngọc cũng biết: Lúc này, có gõ cửa cầu cứu cũng vô ích.
Và—
Nhóc quỷ kia đã đuổi kịp.
Thịnh Ngọc di chuyển không nhanh.
Từng bước chân chậm rãi vang lên, tựa như một kẻ điềm nhiên chờ đợi con mồi tự sa vào bẫy.
Dưới ánh đèn hành lang, thân hình của cậu bé dần hiện rõ.
—— Một đứa trẻ nhỏ nhắn, có vẻ ngoài gần giống với Toshio trong "The Grudge".
Ngũ quan sắc nét nhưng hốc mắt trũng sâu, tựa như đôi mắt đã bị móc rỗng, để lại hai hố đen sâu hoắm trên khuôn mặt.
Trước ngực nó, một ngọn lửa màu lam nhạt lơ lửng giữa không trung.
Ở trung tâm ngọn lửa, ánh sáng dần ngả sang trắng xám, không khí xung quanh bị nhiệt độ cao nung đến mức vặn vẹo méo mó.
Dù còn cách hơn mười mét, Thịnh Ngọc vẫn cảm nhận được hơi nóng thiêu đốt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Nhóc quỷ đột nhiên thét lên chói tai:
“Đưa thân phận của anh cho tôi!”
Vừa dứt lời, nó giơ tay lên, làm động tác ném mạnh.
Ngọn lửa màu lam ngay lập tức bùng nổ!
—— Giống như một viên đạn rực cháy, với tốc độ khiến người ta không kịp phản ứng, nó lao thẳng về phía Thịnh Ngọc.
“Aaaaa——!!!”
Hành lang, vách tường, tranh ảnh treo dọc lối đi…
Tất cả các bích họa đột nhiên hét lên thảm thiết.
Và—
Chuyện lạ xảy ra ngay trong khoảnh khắc ấy!
Bốn nữ quỷ mặc váy trắng không biết từ đâu lao ra, giống như những con thiêu thân, trực tiếp xông vào quỷ hỏa!
Bọn họ tạo thành một bức tường người!
Ánh sáng trắng từ bọn họ đối chọi gay gắt với quỷ hỏa màu lam, hai nguồn sức mạnh xung đột mãnh liệt!
Nhưng—
Bên thắng thế đã rõ ràng.
Ánh sáng trắng ngày càng yếu dần, bị quỷ hỏa xâm lấn, dần dần phai nhạt.
Các nữ quỷ rên rỉ trong đau đớn, thân thể bọn họ vặn vẹo, làn da tái nhợt xuất hiện từng vết nứt đen đỏ như bị thiêu cháy từ bên trong.
Một trong số họ khó nhọc quay đầu lại, đôi mắt tối đen bỗng nhiên chạm vào ánh nhìn của Thịnh Ngọc.
Nó mở miệng, gào lên:
“Gọi tên thần minh!”
“Hắn sẽ nhận đòn trí mạng!”
—— Thần minh?!
Khoan đã!
Đứa trẻ này… không phải quỷ của phó bản?!
Ý nghĩ rối loạn lướt qua đầu Thịnh Ngọc, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ mọi nghi vấn, hét lớn:
“Tôi không biết tên hắn!”
Nữ quỷ đau đớn kêu lên:
“Đại nhân,ngài biết!”
“……!!!”
Thịnh Ngọc là kiểu người, mỗi khi gặp phải những sự kiện quỷ dị, ban đầu thường lúng túng và bản năng sinh ra sợ hãi. Đây cũng là lý do khi tham gia các chương trình thực tế kiểu mật thất kinh dị, cậu luôn bị biên tập cắt ghép thành một kẻ nhát gan.
Nhưng có một điều mà người khác không có, còn Thịnh Ngọc lại sở hữu.
—— Càng trong hoàn cảnh nguy cấp, cậu lại càng như thể thoát thai hoán cốt, hoàn toàn rũ bỏ nỗi sợ hãi, thậm chí có thể phá vỡ bầu không khí khủng bố, bộc phát tiềm năng kinh người.
Những manh mối rời rạc trong đầu cậu, vào khoảnh khắc này, bỗng chốc liên kết lại thành một chuỗi rõ ràng.
Ryan đã mời ba người bạn cùng tham gia trò chơi. Hai trong số đó đã chết một cách thảm khốc, người cuối cùng tên là Daniel thì mất tích.
—— Nhiệm vụ của người chơi là cứu Daniel.
—— Còn nhiệm vụ của Quỷ Vương là giết Daniel.
Ngay khi Thịnh Ngọc còn đang xâu chuỗi sự kiện, đứa trẻ tự xưng là "thần minh" đột nhiên bật cười, giọng nói trong trẻo nhưng vang vọng đầy quỷ dị.
“Nào, nói ra tên tôi đi. Cái tên ấy đã ở ngay trên đầu lưỡi anh rồi, đúng không?”
Nó từng bước tiến tới, ngọn lửa ma quái màu lam trên tay bùng lên, ép sát từng chút một.
Bức tường chắn do nhóm nữ quỷ tạo thành đã đến giới hạn, ánh sáng trắng yếu dần, gần như bị lửa xanh hoàn toàn nuốt trọn. Chỉ cần nhìn thoáng qua, toàn bộ hành lang đã tràn ngập sắc lam quỷ dị.
Càng đến gần, đứa trẻ càng trở nên hưng phấn.
Nhưng đúng lúc này, Thịnh Ngọc đột nhiên bật cười nhạo một tiếng, giọng điệu đầy châm chọc:
“Không đúng, mày không phải Daniel.”
—— Không khí đột ngột trầm xuống.
Thần sắc của "thần minh" lập tức cứng đờ.
“Lúc trước tao vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Hầu như mọi nhiệm vụ trong phó bản này đều xoay quanh Daniel—hoặc cứu cậu ta, hoặc giết cậu ta. Nhưng có gì đó sai sai.”
“Từ đầu đến cuối, tất cả mọi người đều bỏ sót một vấn đề quan trọng.”
“Trò chơi này... rốt cuộc là do ai khởi xướng?”
Ánh mắt Thịnh Ngọc tối lại.
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ ngày càng hiện rõ trên gương mặt "thần minh", ngọn lửa xanh trên tay hắn cũng có dấu hiệu dao động. Cảm giác có thể bị bóc trần khiến cậu vô thức lùi lại một bước.
Thịnh Ngọc càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.
Cậu khoanh tay trước ngực, nở một nụ cười chậm rãi, tà khí còn hơn cả quỷ quái.
“Tao nói đúng không, em trai——Ryan?”