Editor: Idylie.
Ngoài cửa thật sự là ai?
Thịnh Ngọc trong đầu vẫn luôn xoay quanh câu hỏi này. Ngày hè oi ả, thân thể cậu vẫn cảm thấy lạnh buốt, ngay cả khi nằm trong chăn, cũng vẫn không thể ngừng run rẩy.
Nhớ lại lời quỷ đã điện báo về việc trừ diệt kẻ ngỗ nghịch, cậu hiện tại chỉ có thể nhớ đến hai khuôn mặt: Bùi Giản và Lưu Nhạn.
Tuy nhiên, cả hai người này đều đã bị luân hồi. Nếu ngoài cửa có động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn họ sẽ không đến mức mở cửa ra xem náo nhiệt.
Vậy, tính toán lại, có lẽ chỉ có A Tam – kẻ "ngỗ nghịch" kia – là có khả năng.
Trong đầu miên man suy nghĩ suốt nửa ngày, lúc thì lo lắng liệu người đại diện có gặp phải chuyện gì không, lúc thì hoang mang không biết trò chơi có thực sự kết thúc ở điểm số 0 phía trước hay không. Nếu chẳng may tỉnh dậy mà phải đối mặt với phó bản đào sát lớn, Thịnh Ngọc biết mình sẽ chẳng còn gì để lấy từ bảo tàng.
Suy nghĩ quá nhiều cũng chẳng có ích gì, dù sao đó chỉ là một trò chơi mà thôi.
Thịnh Ngọc tự an ủi bản thân, rồi nhanh chóng rơi vào giấc ngủ nông. Cả đêm qua, mọi thứ vẫn yên bình.
Sáng hôm sau, khoảng 9 giờ.
Tiếng điện tử phát ra từ chiếc thẻ trên bàn: 【Bữa sáng đã đến giờ, may mắn là vẫn còn người chơi, xin mời đến nhà ăn tập hợp.】
Thịnh Ngọc chẳng còn xa lạ gì với những lời thông báo kiểu này. Không lâu sau, ngoài cửa vang lên đủ loại âm thanh hỗn loạn, có người tức giận la hét, cũng có người khe khẽ nức nở khóc.
Cậu chỉ đơn giản rửa mặt súc miệng rồi mở cửa phòng.
Thịnh Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với A Tam, nhưng khi cửa mở ra, cạu lại ngẩn người ra, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Một thi thể cô gái nằm ngang ở cửa phòng, cách đó không xa. Sau một đêm, những vũng máu tươi đã đông lại thành vệt ô màu đỏ, loang lổ trên tấm thảm, còn có một vài dấu vết máu đã khô lại.
Thi thể cô bị cắn xé tả tơi, từng mảng, từng mảng vải bị xé rách, rải khắp hành lang. Trên khuôn mặt cô cũng bị rạch ra một lỗ thủng lớn, hốc mắt trống rỗng, chỉ còn lại vẻ lạnh lẽo, vắng lặng.
Đột nhiên, một tiếng kêu thất thanh vang lên, Lưu Nhạn từ đối diện hét lên: “Trời ơi, tôi đạp phải mắt Tiêu Mộng rồi!”
Cô ta mặt đầy vẻ ghê tởm, chân gấp gáp lùi lại, nhanh chóng quay về phòng. Không lâu sau, trong phòng vọng ra tiếng nước, hẳn là cô ta đang rửa sạch đôi giày.
Rõ ràng là đã có thông báo về việc "diệt trừ kẻ ngỗ nghịch", vậy mà cái chết này lại chẳng có liên quan gì đến Tiêu Mộng, dù từ ngữ này có thể dễ dàng gắn liền với kẻ "ngỗ nghịch".
Thịnh Ngọc lúc này trong đầu chỉ còn lại sự hỗn loạn, chẳng thể thốt ra lời nào.
Người đại diện mặt tái mét, bước lên thảm, cố tránh không đạp lên vết máu trên sàn. Khi đến trước mặt Thịnh Ngọc, anh ta không kiềm chế được, suýt nữa thì bật khóc: “Tối qua thật sự làm anh sợ muốn chết, cả đêm anh không ngủ được, phá phách trong nhà, đèn đóm vẫn không sáng lên.”
Âm thanh đồ vật bị quăng xuống đất và tiếng kêu to từ phòng A Tam vang lên. Nghe giống như hắn ta đang nói tiếng mẹ đẻ và có vẻ như đang chửi rủa ai đó.
Người đại diện giật mình, hoảng loạn nói: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu rồi tính tiếp. Cô gái đó đã chết, người nước ngoài sáng sớm đã phát điên, cứ la hét không biết đang nói gì. Anh thấy hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, nhớ là đừng có chọc vào hắn ta.”
“Được rồi... Chờ một chút.”
Thịnh Ngọc trở về phòng, vội vã xé chiếc khăn trải giường màu trắng xuống, cánh tay run lên, chiếc khăn phủ lên thi thể Tiêu Mộng. Khi thi thể cô gái thảm thương đã bị che khuất, hai người nhanh chóng rời phòng và đi xuống lầu.
**
Cửa phòng bếp đóng chặt, bên trong tĩnh lặng, không một âm thanh. Đi thêm một đoạn, trước mắt là nhà ăn xa hoa, lộng lẫy, trông cực kỳ phung phí.
Nhà ăn rộng lớn, với một bàn dài kiểu Âu ở giữa. Hai bên của bàn có ba chiếc ghế gỗ cao, ngồi lên phải dẩu mông lên mới có thể ngồi được.
“Đi theo vách tường bên cạnh, một người đi trước, một người đi sau, chụp vai nhau. Tôi sẽ là người cuối cùng. Theo lý mà nói, người nước ngoài phía trước hẳn đã đến vị trí của một người rồi, chỗ đó sẽ trống, nhưng khi tôi đi đến đó, lại chạm phải một cơ thể lạnh lẽo… Cảm giác như qua lớp quần áo, tay chạm vào một thứ đông lạnh.”
Mập mạp ôm đầu, vẻ mặt đầy khổ sở: “Tôi thề, lúc đó tôi thực sự bị dọa choáng váng, bước đi mà chạy luôn. Những người khác chắc cũng nghe thấy tiếng, rồi chạy theo tôi. Nhưng khi bọn họ chạy ra ngoài, ‘người’ kia vẫn đuổi theo sau chúng ta, cứ cười hì hì, làm tôi suýt nữa tiểu ra quần.”
Thịnh Ngọc và người đại diện vừa đến, nhà ăn đã có hai người ngồi sẵn và đồng loạt quay đầu nhìn. Mập mạp như được cứu rỗi, nhìn về phía người đại diện: “Tôi chắc chắn là chúng ta đã hoàn thành trò chơi tứ giác ở điểm 12 giờ, nhưng tôi thực sự không nhìn rõ cái gì. Tất cả đều tối đen, hồn vía tôi bị dọa bay mất, không ai còn chú ý đến diện mạo của nó. Cậu có thấy rõ không?”
Người đại diện do dự một chút, rồi nói: “Dù không nhìn rõ mặt, nhưng tôi ấn tượng rất sâu với cái vật đó. Nhìn qua chỉ khoảng 1 mét 2, hình như là một đứa trẻ, giọng nói nghe như của đứa bé trai.”
“Tôi đã biết.” Bùi Giản đột ngột đập tay xuống bàn, lớn tiếng nói: “Cái đứa bé trai kia chắc chắn là Daniel. Ryan đã mời chúng ta chơi trò chơi, tìm kiếm Daniel mất tích. Chúng ta làm theo yêu cầu của Ryan, vậy nên Daniel mất tích mới xuất hiện.”
Mập mạp hoang mang hỏi: “Không đúng. Daniel vì sao lại muốn đuổi giết chúng ta?”
Bùi Giản tự tin mỉm cười: “Nếu nhiệm vụ của người chơi là cứu Daniel, thì chắc chắn cậu nhóc gặp phải vấn đề gì đó, cho nên mới muốn cứu.”
Logic này tuy mạch lạc, nhưng Thịnh Ngọc lại cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cậu suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Tối qua Tiêu Mộng chết như thế nào?”
Mập mạp và người đại diện đồng loạt lắc đầu, tỏ vẻ không chú ý. Bùi Giản cười nhẹ: “Tiểu Ngọc, cậu đừng lo sợ. Dù sao chỉ là một trò chơi mà thôi, không phải người thật chết.”
“Có lẽ cô ấy tối qua đã quay đầu lại nhìn.”
Thịnh Ngọc nói lời này với giọng điềm tĩnh, nhưng ba người còn lại đột nhiên biến sắc, thần sắc hoảng loạn.
Bọn họ gần như quên mất quy tắc này, nếu Tiêu Mộng không phải chết vì chạy trốn quá chậm, thì cô ấy sẽ bị giết nếu quay đầu lại nhìn, và còn vi phạm quy tắc ②.
Nếu là trong trường hợp này, thì đúng là quá nguy hiểm. Hình thức đào sát lớn đã bắt đầu, chẳng ai có thể chắc chắn sống sót.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
“Đâu phải là trong một bộ phim kinh dị đâu, người bình thường khi chạy trốn sẽ vừa chạy vừa quay lại sao? Chắc cô ấy chạy quá chậm, nên mới bị giết. À đúng rồi, người nước ngoài không phải thích cô ấy sao?”
Bùi Giản nhìn Thịnh Ngọc và người đại diện một cách thâm ý, cười nói: “Xem ra bảo tiêu cũng vô dụng, cuối cùng cũng phải chết…”
Lời còn chưa dứt, chiếc ghế dựa của gã đã bị đá văng ra đất.
A Tam không biết đã đến từ lúc nào, cũng không rõ đã nghe được bao nhiêu. Hắn ta tức giận đến mức không thể kiềm chế, hét lớn: “Nếu không phải mày xóa tên thai phụ kia, thì cô ấy sẽ không phải chết! Nếu không thì sao?”
Bùi Giản không ngờ rằng, sự chế nhạo của gã lại đụng phải nỗi đau của A Tam.
Trên mặt bị đánh đến mức đau đớn gần như chết lặng, một nghệ sĩ quan tâm nhất chính là mặt mũi. Gã cũng tức giận, giãy giụa đứng dậy: “Vậy còn cậu? Lúc nào cũng nói thích, nhưng khi nguy cấp chỉ biết lo cho bản thân chạy. Đừng đem sự vô năng của mình đổ lên đầu người khác, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ mang theo cô ấy cùng chạy!”
“Mày là người không có lương tâm, mày đã giết chết cô ấy!”
Hai người lao vào nhau, khiến cho những người còn lại chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm gì. Mập mạp đứng lên, muốn tiến lên cản lại nhưng lại sợ bị vạ lây.
Nhà ăn ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Chỉ một lát sau, một tiếng thét chói tai vang lên, khiến tất cả mọi thứ đều dừng lại.
Đó là Lưu Nhạn, cuối cùng cô ta cũng xuống lầu.
A Tam đẩy mạnh Bùi Giản ra, cuộc tranh cãi vô nghĩa cuối cùng bị ấn tạm dừng. Lúc này, Lưu Nhạn hoảng loạn lao vào trong phòng, khóc lóc nói: “Tôi thấy có người trong bếp đang nấu ăn.”
Mập mạp nhẹ giọng mắng: “Đâu phải chuyện lạ, không nấu ăn thì sao, phòng bếp nhà cô là nơi dùng để ị phân à?”
“……”
Mặc dù tình hình không thích hợp, nhưng Thịnh Ngọc vẫn không nhịn được muốn cười. Cậu bất chợt nhận ra mập mạp này cũng rất hài hước.
Lưu Nhạn hoàn toàn không để ý đến lời của mập mạp, cô ta quá hoảng loạn, thậm chí không nghe thấy gì. Cô ta chỉ biết liên tục lắc đầu: “Không phải người, cũng không phải đồ ăn.”
Không phải người, không phải đồ ăn? Câu này có ý gì?
Mọi người đều ngơ ngác trong giây lát, nhưng ngay lập tức một tiếng chuông cơm vang lên từ bên ngoài. Đó là âm thanh thanh thoát, nghe vào khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Nhưng khi nhìn thấy cái toa ăn được đẩy vào, cảm giác sung sướng chẳng còn nữa.
Vừa thấy vật đó, Thịnh Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, như thể mình đang bước vào một trường quay tận thế.
Đó là một sinh vật hình người, nhưng như Lưu Nhạn đã nói, nó không phải người, có thể chỉ là một con tang thi.
Tang thi lảo đảo cầm toa ăn, tứ chi vặn vẹo quái dị, miễn cưỡng đứng vững và đi tới. Điều đáng chú ý là, nó có những móng tay dài cực kỳ sắc bén, chiếu lên ánh đèn trên trần nhà, những cạnh sắc bén lóe lên luồng khí lạnh làm người ta sợ hãi.
Bước đi không nhanh, nhưng mỗi bước đều khiến thảm trải sàn ướt sũng, một mùi hôi thối, tanh tưởi tràn ngập khắp không gian.
“Nhìn có vẻ không có tính công kích.” Mập mạp nói: “Chúng ta cứ ngồi ăn cơm đi, chắc nó sẽ đi sau khi xong việc.”
Lời an ủi này không có tác dụng lớn, Thịnh Ngọc thậm chí có thể cảm nhận được người đại diện bên cạnh mình đang run rẩy, cậu cũng cảm thấy một chút căng thẳng.
May mắn là mọi người vẫn giữ được lý trí, rất nhanh họ đã ngồi lên ghế cao, không ai nói gì mà cúi đầu xuống.
Tổng cộng có sáu mâm cơm, tang thi từng món một đặt trước mặt người chơi, mỗi lần đi qua đều để lại một mùi hôi thối, đầy máu me và ghê tởm.
Tuy nhìn qua có phần đáng sợ, nhưng hành động của tang thi này thực ra dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, tưởng rằng nó chỉ là một người đưa cơm.
Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng xem nhẹ Lưu Nhạn, người vẫn đang khóc nức nở, chỉ cho rằng cô ta đang làm quá chuyện.
Nhưng vừa mở mâm đồ ăn ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều lập tức thay đổi, kể cả Thịnh Ngọc.
“Ọe ——”
Lưu Nhạn quay người, nôn khan một trận, cơ thể run lên vì sợ hãi.
Trên mâm đồ ăn, một miếng thịt lạ lùng tỏa ra hoa văn kỳ quái, có thể dễ dàng nhận ra là từ một sinh vật nào đó cắt ra, không hề tươi mới, cũng không được chế biến, mà chỉ được bưng lên như vậy.
Máu từ miếng thịt chảy xuống, lan ra trên mâm, mùi tanh hôi của máu xộc lên làm người ta buồn nôn.
Tiêu Mộng vừa mới chết, thi thể còn chưa được xử lý. Miếng thịt này rất dễ khiến người liên tưởng đến những cảnh tượng kinh khủng.
“Là thịt bò.” Mập mạp nói xong, chính hắn cũng cảm thấy buồn nôn, che mặt nói tiếp: “Đúng là đen đủi, để tao phải ăn thịt tươi.”
Tang thi vẫn đứng bên cạnh như một con thú rình mồi, vào lúc này mà không ăn thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Khi mập mạp tuyệt vọng, chuẩn bị dùng dao cắt miếng thịt, A Tam đột nhiên kêu lên: “Không được ăn, ăn thịt bò sẽ xúc phạm Shiva, các người đang khinh nhờn thần linh!”
Câu này vừa thốt ra, Thịnh Ngọc mới chợt nhớ ra, A Tam quê ở Ấn Độ.
Người Ấn Độ hầu hết theo đạo Hindu, trong đó có một vị thần tên Shiva, người này cưỡi một con bò. Vì thế, rất nhiều người Ấn Độ không ăn thịt bò vì tôn trọng thần linh.
Hắn ta biết chuyện này, những người khác cũng đều hiểu.
Bùi Giản vẫn còn cảm nhận được cơn đau từ cú ấn đầu vừa rồi.
Mới nãy bị A Tam đánh vào đầu, gã gần như không có sức phản kháng, lúc này cuối cùng cũng có cơ hội phản ứng.
Gã lập tức cắt một miếng thịt bò sống, bỏ vào miệng. Máu tươi chảy xuống cằm, văng lên mâm đồ ăn. Cuối cùng, Bùi Giản mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm tôn giáo của các cậu. Trong tình huống này, để có thể sống sót, tôi cũng chỉ đành ăn thịt của Tiêu Mộng.”
“……!”
Câu nói như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
A Tam mắt đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên. Hắn ta phẫn nộ đứng bật dậy, nắm chặt khăn trải bàn và giật mạnh.
Máu và thịt bò rải khắp mặt đất.
Ngay khi miếng thịt bò rơi xuống, tang thi vẫn im lặng bỗng nhiên gầm lên giận dữ, rít gào và vung móng vuốt.
Nó vặn vẹo thân thể, lao nhanh về phía A Tam. Mọi người gần như không kịp nhìn thấy động tác của tang thi, chỉ trong chớp mắt, A Tam đã bị xé nát. Máu văng tung tóe lên đầu lên cổ mọi người.
Cái đầu của A Tam văng trúng mặt bàn, lăn từ bên Lưu Nhạn tới ngay trước mặt Thịnh Ngọc, dừng lại ngay trước mặt cậu.
Đôi mắt A Tam trừng lớn, biểu cảm vẫn ngập trong cơn giận dữ trước khi chết, như thể hắn ta không kịp phản ứng.
Cả căn phòng bếp im lặng như tờ.
Tang thi quay lại, đầu gật gù như thể đang cười. Mọi người sợ hãi lùi lại, nhưng ngay lúc đó, nó bỗng kéo căng miệng, môi mỏng nhếch lên như thể đang chuẩn bị tấn công.
Da thịt rơi lả tả xuống đất. Mập mạp hét lớn: “Chạy đi!!!”
Không cần mập mạp nói thêm, Thịnh Ngọc đã nhanh chóng vơ lấy dao ăn trên bàn, lao ra khỏi nhà ăn.
Tiếng thét, tiếng khóc vang lên, mọi người hoảng loạn tứ tán chạy trốn.
Tang thi chạy quá nhanh, mùi thối từ nó vẫn bám theo mọi người, khiến ai cũng không thể tránh khỏi.
Chỉ trong một khoảnh khắc, nguy hiểm đã đến gần, như lửa đã cháy sát bên người.