Trên thực tế, tôi biết rõ những gì Chu Tử Sâm nói chỉ là muốn để tôi ngừng khóc.
Bởi vì, chẳng có phép màu nào thật sự xảy ra.
Năm ấy, cả tôi và anh đều hai mươi tám tuổi.
Một người là nữ minh tinh xuất sắc nhất của làng giải trí, kiêu hãnh lại rực rỡ.
Một người là vị giám đốc tài cao trẻ tuổi, tương lai rộng mở.
Đã cùng nhau chết đi trong biển lửa rồi...
...
Tôi bừng tỉnh giữa cái nắng êm dịu của tháng ba.
Bên ngoài khung cửa sổ, hoa bay rợp trời như cơn mưa rào thoáng qua.
Tia nắng yếu ớt xuyên qua tán cây, để lại dấu vết mờ nhạt trên nền đất.
Trong lớp học, tiếng cười đùa tràn đầy sinh lực của tuổi trẻ vang vọng.
Xen lẫn vào đó tiếng là tiếng quạt trần ù ù vang lên trên đỉnh đầu.
Ngẩn ngơ nhìn mọi thứ xung quay, tôi cho rằng nơi này liệu có phải là thiên đường?
Hay thậm chí là một ảo cảnh?
Sở dĩ tôi ở nơi đây, là vì chấp niệm quá lớn với lỗi lầm mà bản thân đã gây ra trong quá khứ đối với Chu Tử Sâm nên mới như vậy chăng?
Nhận thấy sức sống tràn đầy khắp cơ thể một lần nữa, khiến tôi không khỏi hoài nghi.
Bỗng nhiên một bạn học từ bên ngoài chạy vào lớp, vui mừng hét lớn: "Trống tiết, trống tiết rồi!"
Tôi ngây ngốc nhìn nụ cười bên môi bọn họ, chỉ cảm thấy cả người dần trở nên lạnh toát.
Còn nhớ vào chính thời điểm này ở kiếp trước, giáo viên hiếm hoi trống tiết để chúng tôi tự học.
Nhưng cả buổi lại không thấy Chu Tử Sâm đâu.
Đến khi phát hiện ra, chỉ thấy cậu thiếu niên cùng đôi tay bị thương dính đầy máu, đang thất thần trốn tại một góc khuất ở nhà kho sau trường học.
Mặc kệ bọn họ đang vui mừng hò reo thế nào, tôi vội vàng đẩy bàn đứng dậy.
Những bạn học khác nhìn thấy nét mặt tái nhợt cùng sự gấp gáp của tôi, liền khó hiểu lên tiếng:
"Nhuệ Nhuệ! Cậu chạy đi đâu đấy?"
"Dù trống tiết nhưng cũng sắp đến giờ vào học rồi, không được ra ngoài đâu!"
Tôi qua loa đáp lại bọn họ, sau đó chạy ra nhanh ra khỏi lớp học:
"Tớ đi tìm Chu Tử Sâm!"
...
Nhà kho sau trường không lớn, chủ yếu dùng để chứa đồ.
Như bàn ghế cũ hay vật dụng không cần dùng đến đều sẽ bị vứt ở đây.
Tôi chạy như bay trên dãy lành lang đông đúc học sinh qua lại.
Mái tóc đuôi ngựa đen nhánh hất qua lại theo từng nhịp chạy vội vàng của tôi.
Mặc kệ hình tượng con ngoan trò giỏi gì đó, cũng mặc kệ việc giáo viên sẽ mắng tôi vì tội dám trốn học.
Ở kiếp này, nếu ông trời đã cho tôi cơ hội tái sinh.
Thì Tô Nhuệ của lúc này, chỉ muốn mau chóng tìm thấy Chu Tử Sâm.
Lúc tôi chạy đến nhà kho, cũng là lúc tiếng chuông báo giờ vào học vang lên.
Tôi men theo con đường hẹp đi vào nhà kho, mùi hương ẩm mốc sộc vào mũi khiến tôi ho lên khù khụ.
Lúc này, Chu Tử Sâm đang trốn ở một góc khuất, liên tục dùng cây bút đi đâm mạnh vào tay mình, đến mức khiến nó bật máu tươi.
Ánh mắt của chàng thiếu niên mười tám tuổi non nớt lại vô hồn, hoàn toàn khác với cái nhìn của Chu Tử Sâm năm hai mươi tám tuổi dành cho tôi.
Vừa dịu dàng lại hèn mọn cầu xin.
Nghe thấy tiếng động, cậu ấy sợ hãi dừng động tác lại, cả người co rúm, run rẩy không ngừng.
Tim tôi như thể bị ai đó bóp nghẹt, nhìn người từng cùng tôi chết đi trong biển lửa.
Cố chấp bảo vệ tôi đến hơi thở cuối cùng lại có bộ dạng như vậy.
Khiến tôi không khỏi đau lòng.
Tôi rút khăn tay, tiến về phía cậu ấy rồi ngồi xuống.
"Chu Tử Sâm... Đừng đâm nữa, chảy máu rồi."
Tôi cố gắng dùng lực đoạt lấy cây bút bị Chu Tử Sâm siết chặt trong lòng bàn tay.
Không nói một lời nào mà nhanh chóng cầm lấy tay cậu ấy rồi dùng khăn tay quấn lại.
Lúc ngước mắt lên, chỉ thấy ánh mắt đỏ ngầu như dã thú của Chu Tử Sâm đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi cố gắng trấn tĩnh trái tim đập dồn dập nơi lồng ngực, sau đó khẽ nhích người về phía cậu ấy một chút.
Bàn tay mảnh khảnh của tôi vươn tới nắm lấy bàn tay của Chu Tử Sâm.
Rồi tôi nghiêng đầu, thận trọng hôn lên má cậu.
Tia nắng theo khe cửa sổ của nhà kho chiếu vào, hắt lên gương mặt cùng nụ cười ngọt ngào bên môi tôi.
Tôi nói: "Chu Tử Sâm, tôi nói cậu nghe một bí mật nhé!"
"Tôi là vợ tương lai của cậu đó!"
"Thế nên, đừng hòng làm tổn thương bản thân."
"Tôi, Tô Nhuệ, với danh nghĩa vợ tương lai của cậu."
Tôi chậm rãi nói, lặp lại từng chữ rõ ràng:
"Chu Tử Sâm, cậu không được phép làm hại bản thân!"