Ánh mắt của người trước mặt có chút dao động, nhưng Chu Tử Sâm lập tức quay mặt đi.
Che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.
"Tô Nhuệ, có phải bọn họ bảo cậu tới chế nhạo tôi không?"
"Không có!"
Tôi vội vàng giải thích, thuận thế vòng tay ôm lấy eo Chu Tử Sâm: "Tôi nói thật mà! Tôi... Tôi thật sự đến từ tương lai đó, thật sự là vợ tương lai của cậu!"
Chu Tử Sâm không tin, cả người cứng đờ, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay tôi: "Đừng đùa nữa, rõ ràng cậu..."
Rõ ràng cậu ghét tôi đến vậy?
Làm sao có thể là vợ tương lai của tôi được?
Tôi không biết Chu Tử Sâm đang nghĩ gì, chỉ thấy nét mặt cậu ấy thay đổi liên tục.
Nếu trước đó còn vì nụ hôn bất chợt của tôi mà đỏ bừng, thì lúc này đã tái nhợt vì sợ hãi rồi.
Ngực tôi áp vào ngực Chu Tử Sâm, càng không biết xấu hổ mà lấn tới.
Tôi hỏi: "Vậy phải làm gì cậu mới tin đây?"
"Đừng lại gần tôi."
"Không thích! Tôi cứ đến gần cậu đấy, làm sao nào?"
"Tô Nhuệ!"
Chu Tử Sâm thật sự tức giận rồi!
Hai tay cậu ấy siết chặt, nhưng lại không có can đảm đẩy tôi ra.
Bàn tay với chiếc khăn tay thấm máu giơ lên, rồi lại dừng giữa không trung, không biết nên đặt vào đâu cho phải.
Tôi chớp chớp mắt, ngây ngô nhìn Chu Tử Sâm, rồi khẽ cong môi nở một nụ cười: "Chu Tử Sâm, vậy tôi hôn cậu để chứng minh nhé!"
Chu Tử Sâm: "?"
Tôi nói: "Là hôn ở môi ấy, được không?"
...
Chu Tử Sâm chuyển đến vào đầu học kỳ hai.
Kiếp trước, tôi chỉ nghe nói gia đình cậu ấy gặp vài vấn đề tài chính, nên không thể tiếp tục để Chu Tử Sâm theo học trường có điều kiện giáo dục lẫn vật chất tốt như trước.
Thế nên đành phải chuyển đến trường học có cơ sở vật chất kém hơn là trường học hiện tại của chúng tôi.
Lần đầu thấy cậu thiếu niên này, ai nấy đều tỏ ra vô cùng chào đón.
Nhưng thật kì lạ, Chu Tử Sâm không giao tiếp với bất kỳ ai, luôn giữ thái độ kích động đến cực đoan một cách khác thường.
Còn nhớ khi đó, Chu Tử Sâm được giáo viên xếp chỗ ngồi cạnh tôi.
Từ nhỏ Tô Nhuệ này đã năng động, hoạt bát, thế nên liền không kìm được lòng nói rất nhiều, rất nhiều chuyện với Chu Tử Sâm.
Nhưng cậu ấy không thèm đáp lại tôi lấy một lời, thay vào đó lại trầm lặng trong chính thế giới của cậu.
Như thể là một kẻ câm điếc.
Nhưng rồi dần già, Chu Tử Sâm ít nói, giữ thái độ tiêu cực đã dần cởi mở hơn đôi chút.
Cậu ấy nói chuyện với tôi, đã thế còn vì những câu chuyện nhạt nhẽo của tôi mà bật cười.
Với những điều đó, tôi chỉ cho rằng là do Chu Tử Sâm ngại giao tiếp với xã hội mà thôi.
Ấy vậy mà sau đó không lâu, một bạn học nhìn thấy Chu Tử Sâm phát bệnh.
Hai mắt cậu thiếu niên khi đó đỏ ngầu, không giữ được bình tĩnh mà liên tục làm tổn thương cơ thể mình.
Chuyện này lan truyền khắp trường học, ai cũng biết bạn cùng bàn của tôi có vấn đề tâm thần.
Tô Nhuệ của năm mười tám tuổi ngây thơ, không hiểu chuyện, cái tôi lại cao ngất ngưởng, chỉ muốn sống để hài lòng người khác.
Tôi nghe bọn họ nói hình như Chu Tử Sâm có chút thích tôi, còn chế nhạo tôi chơi với tên có bệnh là cậu ấy.
Vì cái tôi của tôi quá lớn, càng không muốn bị bọn họ nói xấu như vậy.
Thế nên tôi mới dần trở nên lạnh nhạt với Chu Tử Sâm, hoàn toàn phớt lờ cậu ấy.
Vì chuyện này, Chu Tử Sâm phát bệnh nặng hơn, sau đó phải chuyển trường vì ảnh hưởng nặng đến tâm lý.
Cũng chính là biến mất khỏi thế giới của tôi, biến mất khỏi thế giới của Tô Nhuệ.
Sau này, tôi mới biết gia đình Chu Tử Sâm không hoà thuận, thế nên mới ảnh hưởng đến tâm lý của cậu.
Và hơn hết là trong khoảng thời gian ngắn ngủi nào đó, bệnh tình của Chu Tử Sâm đã thật sự khá hơn.
Khá hơn là bởi vì Tô Nhuệ xuất hiện, chữa lành cho cậu.
Nhưng rồi trở nặng cũng là vì Tô Nhuệ, vì Tô Nhuệ không còn cần cậu nữa...