Ngày nhận giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất.
Tôi nhìn thấy người bạn trung học mắc chứng Self-Harm đang ngồi ở phía dưới.
Khi đó, Chu Tử Sâm mặc bộ vest đen được ủi kỹ càng, thẳng tắp.
Gương mặt từng non nớt giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã thế còn tuấn tú đến mức như sáng bừng lên giữa hội trường rộng lớn.
Khiến tôi ngẩn ngơ nhìn anh mãi vẫn không chớp mắt, nên hoàn toàn không để ý đến việc MC đã đưa mic cho tôi để phát biểu từ lúc nào.
Tiếng reo hò phía dưới vang vọng, như cơn thủy triều mạnh mẽ ập đến.
Ánh đèn từ máy ảnh chói lọi chiếu vào mắt, làm tôi không thể nhìn rõ rốt cuộc trên mặt người đàn ông đó đang mang theo cảm xúc gì.
Chỉ biết, ánh mắt đó từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi người tôi.
Dù chỉ là một khắc.
...
Đã mười năm rồi, mười năm kể từ ngày tôi có thể gặp lại Chu Tử Sâm lần nữa.
Năm đó cả tôi và anh đều mười tám tuổi.
Một người là thiếu nữ nhiệt huyết, rạng rỡ.
Kẻ lại khép kín, rụt rè, không dám đến gần bất kỳ ai chỉ vì căn bệnh quái đản của bản thân.
Khi đó Chu Tử Sâm là bạn cùng bàn của tôi, tất cả mọi người trong trường học đều biết rõ một chuyện.
Rằng anh có bệnh, đã thế còn là bệnh rất nặng.
Thế nên bọn họ chẳng dám đến gần, chứ đừng nói gì là trò chuyện.
Chỉ có tôi, Tô Nhuệ, từng chút một bước vào cuộc sống tăm tối của Chu Tử Sâm.
Nhưng cũng chính là tôi, đã vô tình đẩy Chu Tử Sâm vào vực sâu một lần nữa.
Hủy hoại đi thứ ánh sáng vừa mới nhen nhóm bừng lên trong thế giới tăm tối của anh ấy.
...
Sau khi phát biểu xong, tôi xuống vị trí ghế ngồi của mình, cố gắng để không phải chạm mắt với Chu Tử Sâm đang ngồi ở hàng ghế khách mời.
Nhưng dù cố gắng thế nào, ánh mắt chúng tôi vẫn va phải nhau.
Khi nhìn anh ấy, liền đưa tôi quay về những ký ức không mấy tốt đẹp trong quá khứ.
Theo đó là cảm giác hổ thẹn dâng trào, làm tôi không biết phải đối diện thế nào với Chu Tử Sâm.
Trong suốt mười năm, đôi lúc tôi đã từng nghĩ.
Nếu năm đó Tô Nhuệ biết cách chiến thắng cái tôi của bản thân, biết rũ bỏ sự kiêu ngạo xuống.
Thì liệu tôi có thể không cảm thấy dằn vặt trong suốt mười năm vì đã làm tổn thương Chu Tử Sâm hay không?
Nhưng rồi tôi chợt nhận thức được một điều.
Chắc chắn chúng tôi không thể quay lại như trước, cũng không thể vãn hồi những lỗi lầm trong quá khứ.
Mọi thứ xung quanh ồn ào, náo nhiệt, ấy vậy mà lại chẳng khiến tôi chú ý đến.
Tiếng hò reo và tràng pháo tay như muốn nhắc nhở tôi phải lấy lại vẻ tươi cười, không nên vì một Chu Tử Sâm bất ngờ xuất hiện mà bị phân tâm.
Ngồi được một lúc, tiết mục trao giải thưởng gần đi đến hồi kết.
Bỗng nhiên MC công bố một chuyện không có trong kế hoạch của chương trình.
Cả tôi và Đàm Tình đều ngơ ngác nhìn nhau.
Bỗng nhiên cô ấy nhớ ra gì đó, liền ồ lên một tiếng, sau đó vui mừng nói: "Nhuệ Nhuệ, tôi nhớ ra rồi! Bọn họ chuẩn bị công bố nhà đầu tư đó!"
Tôi nhíu mày khó hiểu: "Nhà đầu tư nào thế?"
Đàm Tình gấp gáp nói: "Nghe nói mấy bộ phim gần đây đều là do cùng một người tài trợ, chẳng những vậy, ngay cả buổi trao thưởng hôm nay cũng là do anh ấy bỏ ra một nửa số tiền để tổ chức."
"Lại là vị thái tử gia nào nữa sao?" Tôi bật cười, nháy mắt nói đùa với Đàm Tình: "Tình Tình à, kim chủ tương lai của cô chuẩn bị xuất hiện rồi, có nên tìm cách bám chân anh ta không?"
Lời này vừa dứt, cũng là lúc MC gọi tên nhà đầu tư lên sân khấu phát biểu đôi điều.
Đàm Tình nghe tôi nói thế thì lại càng phấn kích, cứ liên tục ở bên cạnh rục rịch không yên.
Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy không khỏi buồn cười, không lẽ người đàn ông này thật sự có sức hút đến vậy sao?
Cả hội trường bỗng chốc im bặt, chỉ có duy nhất giọng nói thánh thót của MC vang lên:
"Mời ngài Chu Tử Sâm lên phát biểu đôi điều, mời ngài ạ!"
Cả người tôi cứng đờ, còn cho rằng bản thân đã nghe nhầm những gì MC vừa nói.
Thì từ phía sau, trong không khí im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của chính mình.
Tôi đã nghe thấy tiếng giày da nam chậm rãi vang lên.
Sau đó là bóng dáng cao lớn của Chu Tử Sâm đi lướt qua tôi.