Những gì Chu Tử Sâm nói, tôi không nghe lọt vào tai lời nào.
Cũng không hay biết, ánh mắt nóng rực của anh ấy từ đầu đến cuối chỉ tràn ngập hình bóng của tôi.
"Tô Nhuệ!"
Bỗng nhiên tiếng hét chói tai lẫn tiếng gào thét vang vọng khắp hội trường.
Đến khi hoàn hồn lại, chỉ thấy chiếc đèn trùm cỡ lớn từ trên cao rơi xuống.
Lập tức đè nát những người đang ngồi ở vị trí trung tâm.
Tất cả hoạt động nhanh chóng dừng lại, hiện trường hỗn loạn, mọi người hoảng sợ kêu gào, sau đó liền chạy ùa ra khỏi nơi này như ong vỡ tổ.
Đàm Tình ngồi ở bên cạnh sợ đến mức khóc nức nở.
Tôi nhanh chóng đứng dậy kéo lấy tay cô ấy: "Tình Tình, mau chạy, mau chạy ra khỏi đây đi!"
Nét mặt cô ấy tát nhợt, tay chân run rẩy, nhưng vẫn cố len vào dòng người rồi cùng bọn họ chạy về phía cửa lớn.
Tôi cũng muốn mau chóng thoát khỏi nơi này, nhưng đến khi ngoảnh lại, liền thấy chiếc đèn chiếu từ trên cao rơi xuống, đúng ngay vị trí của tôi.
Máu huyết trong người như ngừng chảy, chân tôi đông cứng, trái tim này như thể cũng đã chết đi vào ngay chính thời khắc đó.
Ấy vậy mà rầm một tiếng, một sức lực mạnh mẽ lao đến đẩy tôi ra, giúp tôi tránh khỏi tai nạn sắp xảy ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy bàn tay đang ôm siết lấy vai mình, tôi có hơi không thể tin được.
Bàn tay to lớn nhưng đầy những vết sẹo lớn nhỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Nhiều vết thương như thể bị chính chủ nhân của nó liên tục đục khoét, khiến nó như thế đã bị biến dạng.
Bên tai là tiếng tim đập thình thịch của tôi và cả người đó, giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên, kéo tôi quay về thực tại: "Tô Nhuệ, để anh đưa em ra ngoài."
Tôi muốn từ chối, cho đến khi nhìn thấy chân mình bị một mảnh thủy tinh đâm vào, máu chảy đầm đìa, mới cảm nhận được cơn đau rát ở vùng chân.
"Tôi không cần, anh đi trước đi!"
Nhìn thấy điện bị chập, nhanh chóng làm cháy tấm rèm bên cạnh, sau đó lan ra khắp nơi, tôi run rẩy hét lớn với Chu Tử Sâm vẫn đang ôm siết tôi vào lòng.
"Chu Tử Sâm! Tôi nói tôi không cần, anh mau chạy đi!"
"Nếu không thì cả hai chúng ta sẽ cùng chết ở đây mất!"
Chu Tử Sâm như khúc gỗ, vẫn cứng nhắc ôm tôi trong lòng không chịu buông tay.
Tôi bất lực đến mức bật khóc, bất lực vì người này hôm nay hay năm đó đều cố chấp như vậy.
Vẫn không chịu ngoan ngoãn nghe lời tôi gì cả...
Chu Tử Sâm bế tôi lên, vội vàng lao ra phía cửa, nhưng không ngờ bên ngoài lại bị thứ gì đó chặn lại, khiến anh dùng cách nào cũng không thể đẩy cửa ra.
Cả hội trường lúc này chỉ còn lại hai chúng tôi, mà vết thương lớn ở chân như muốn rút cạn sinh lực của tôi.
Máu chảy tí tách, nhỏ xuống sàn nhà tạo nên cảnh tượng hết sức hãi hùng.
Anh lấy điện thoại ra, muốn gọi cho cứu hộ, nhưng lại hoàn toàn không có sóng.
Khói từ đám cháy làm hô hấp dần trở nên khó khăn, tôi siết chặt tay, nắm lấy áo của Chu Tử Sâm đến mức nhăn nhúm.
Nước mắt rơi lã chã trên mặt, từng chút một thấm vào chiếc áo vest đắt tiền trên người anh.
"Chu Tử Sâm! Tất cả là tại anh... Nếu anh chạy trước... Thì sẽ không cùng tôi bị mắc kẹt tại nơi này như vậy..."
Thời khắc này, lại lần nữa khiến tôi cảm thấy bản thân đã gây rắc rối cho Chu Tử Sâm mất rồi.
Năm đó, chỉ vì những câu nói khiêu khích của bạn bè.
Tôi vứt bỏ thiếu niên mắc chứng bệnh tự ngược đãi bản thân, để cậu ấy bị cô lập hoàn toàn.
Lúc này, người từng bị tôi khinh thường ghét bỏ, lại ở đây ôm lấy tôi, dù thế nào cũng không muốn buông tay.
Chu Tử Sâm vẫn kiệm lời như năm đó, anh ôm tôi thật chặt, dịu dàng trấn an:
"Nhuệ Nhuệ, đừng khóc..."
"Có anh ở đây, sẽ không sao cả."