Trong sự chờ mong của Đàm Tiếu, việc trang trí cửa hàng cuối cùng đã hoàn thành.

Nhìn ngôi nhà trước mắt thay đổi một cách chóng mặt, trong lòng nàng tràn ngập niềm vui và cảm thán.

Trong một căn nhà hai tầng nhỏ màu gạo trắng, những cánh cửa gỗ nặng nề ban đầu đã trở thành hai cánh cửa gỗ chạm khắc kiểu Trung Quốc khảm kính mờ, cửa sổ cũng được thay thế bằng những miếng kính mờ lớn có cùng phong cách với cổng, rèm được may bằng vải thưa màu trắng có thêu hoa văn sẫm màu ở hai bên trông rất tao nhã.

Tông màu trang trí tổng thể của cửa hàng là sự kết hợp giữa màu nâu nhạt và màu trắng gạo, vừa mang nét trầm tĩnh của phong cách Trung Hoa vừa lãng mạn theo phong cách phương Tây, thoạt nhìn đã khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Trong sảnh tầng một có bốn bộ bàn ghế, mỗi bàn hai ghế, trông có hơi trống trải.

Nhưng cũng không còn có cách nào khác, ai bảo cửa hàng của nàng cấp thấp quá làm chi, sau này cấp độ tăng lên, quy mô cũng theo đó mà tăng. 

Ngoài ra còn có quầy pha chế, tủ trưng bày, quầy thu ngân, nhà vệ sinh, nhà bếp, phòng chứa đồ và sảnh chờ.

Nàng xem xét mọi nơi rồi lên tầng hai. Nếu những thay đổi ở tầng một vẫn nằm trong dự đoán của nàng, thì những thay đổi ở tầng hai hoàn toàn vượt quá mong đợi của nàng.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nhưng nàng luôn cảm thấy trần nhà cao hơn trước, không còn cảm giác hơi ngột ngạt như trước đây nữa.

Bức tường màu xanh nhạt khiến người ta hoàn toàn dễ chịu, đối diện với đường lớn là một ô cửa sổ bằng kính cực lớn, tuy rằng tấm kính được làm mờ nhưng cũng không ngăn được ánh sáng chiếu vào, người bên ngoài lại không nhìn được vào bên trong.

Không chỉ vậy, căn phòng còn được trang bị gian phòng tắm rất hiện đại, chiếc giường dài 2 mét được trải nệm cao su, ghế sô pha, tủ và ghế cũng cùng một bộ hoàn chỉnh, vô cùng thoải mái và tiện lợi.

Đàm Tiếu vui mừng, ngay lập tức lăn một vòng lên giường, cảm nhận cuộc sống của con người hiện đại một lần nữa, sau đó xuống lầu chuẩn bị đi buôn bán.

Nàng nhấp vào giao diện trò chơi, một cái thông báo hiện ra.

"Cửa hàng của bạn đã được nâng cấp lên cấp một, bạn có muốn kích hoạt chức năng bảo vệ không?"

Đàm Tiếu ngay lập tức nhấp vào đồng ý.

"Tính năng bảo vệ đã được bật."

Bên cạnh có một dấu chấm hỏi nhỏ, nàng bấm vào thì thấy đó là phần giải thích về chức năng bảo vệ mới.

Có lẽ điều đó có nghĩa là, với tư cách là chủ sở hữu của cửa hàng này, chỉ cần nàng bước vào cửa hàng này, nàng sẽ có quyền kiểm soát tuyệt đối.

Điều này không có nghĩa là nàng có thể kiểm soát khách hàng làm bất cứ điều gì, mà miễn là nàng không rời khỏi cửa hàng thì sự an toàn của nàng không có gì phải lo lắng. 

Hơn nữa nàng còn có thể thiết lập danh sách đen, chỉ cần người nào bị cho vào trong danh sách đen thì không thể bước vào cửa hàng nữa, nếu như xông vào, sẽ bị cơ chế bảo vệ kích hoạt tập kích.

Nàng mở cửa hàng ra lần nữa, bên trong có thêm hai nút nữa là đồ uống và món tráng miệng.

Nàng bấm vào đồ uống, và món duy nhất được mở khóa là trà sữa trân châu và nước chanh, không hề có món tráng miệng nào được mở khóa.

Nếu là đang trong game, bạn chỉ cần bấm nút một cái là có thể pha ngay một ly trà sữa thơm ngon.

Nhưng đây là thế giới thực.

Để pha trà sữa, nàng phải mua nguyên liệu.

Đàm Tiếu xem qua công thức pha chế trà sữa trân châu và nước chanh, mở cửa hàng xem từng thứ một, một lít sữa bò mười đồng, một gói đường mười đồng, một gói bột năng năm đồng, một gói trà mười đồng, một quả chanh hai đồng, một lọ mật ong là mười đồng...

Giả sử rằng cốc nước chanh có đá rẻ nhất có giá bốn đồng, thì lời được một đồng từ cốc này. 

Tuy nhiên, một khi đồ uống đã được pha chế, nàng không thể để khách hàng chỉ uống bằng miệng như vậy rồi ra về.

Nàng còn phải mua ống hút và cốc giấy, giá hai đồng một bộ, chưa tính đến túi đựng có kích thước khác nhau.

Vậy là nàng bán một cốc nước chanh, chẳng những không kiếm được tiền mà còn phải bù lỗ.

Đàm Tiếu có hơi cạn lời, cứ như vậy thì đến khi nào nàng mới kiếm được lợi nhuận. 

Xem ra để phát triển lâu dài thì chủ yếu dựa vào trà sữa và đồ tráng miệng có giá cao hơn một chút, hàng giá rẻ chỉ có thể giúp nàng nổi tiếng chứ không có cách nào kiếm tiền từ việc này.

Sau khi mua hết nguyên liệu và làm quen với máy móc, Đàm Tiếu bắt tay vào làm.

Làm theo công thức và các bước mà hệ thống đưa ra, đôi tay của nàng như đã có kinh nghiệm từ trước, ngay trong lần đầu tiên nàng đã pha thành công một cốc nước chanh và một cốc trà sữa trân châu.

Nàng kinh ngạc nhìn hai tay mình, lúc này phương pháp pha nước chanh và trà sữa trân châu đã in sâu rõ ràng trong đầu nàng, như thể nàng được sinh ra là để làm việc đó.

Đàm Tiếu nếm thử cả hai cốc, hương vị không thua gì các quán trà sữa nổi tiếng đời sau.

Việc chuẩn bị trước khi khai trương về cơ bản đã hoàn tất, nàng dạo một vòng quanh cửa hàng mà cứ cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó.

“À đúng rồi, còn bảng hiệu nữa!” Sao mà nàng có thể quên một việc quan trọng như vậy.

Bảng hiệu có thể mua ở cửa hàng đồ trang trí, sau một lúc lâu lựa chọn, nàng cũng đã chọn được bảng hiệu bằng gỗ gần với phong cách trang trí của cửa hàng.

Nhưng nàng lại loay hoay rất lâu khi chọn tên cửa hàng. 

Cuối cùng, nàng cũng chọn được cái tên “Vân Thượng”.

Sau khi chọn được tên, trên sàn lập tức xuất hiện một bảng hiệu bằng gỗ thật dày và to, xung quanh có hoa văn hình dây leo màu trắng, trông rất nhỏ nhắn và tươi tắn.

Còn phải thuê hai người giúp nàng treo tấm biển lên.

Đàm Tiếu nghĩ đến lại đau đầu. 

Đang suy nghĩ miên man, nàng bước ra ngoài, vừa mở cửa đã giật mình bởi một nhóm người đang dán mặt trên cửa kính nhìn vào.

Ngoài cửa là chợ đêm náo nhiệt, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng chiếu vào khuôn mặt thanh tú không tì vết của nữ tử, ánh đèn từ các ngôi nhà xung quanh phản chiếu vào đôi mắt trong như ngọc trong hồ kia, làn da nàng như tuyết, đôi mắt linh hoạt của nàng nhìn qua.

Những người hiếu kỳ đứng xem đồng loạt im lặng, ngay sau đó có người phản ứng lại hỏi: "Cô nương, cô là bà chủ ở đây sao? Cửa tiệm này bán cái gì vậy?"

Đàm Tiếu nhìn sang, đó là một đại thẩm trông có vẻ tốt bụng lên tiếng.

"Đúng vậy, tiểu nữ là chủ của cửa tiệm này, nơi đây chủ yếu là bán trà sữa." Nói đến đây, Đàm Tiếu nói thêm, "Ngày mai cửa hàng sẽ chính thức khai trương và sẽ có khuyến mãi trong ba ngày đầu tiên. Giá cả không đắt chút nào. Các vị có thể đến và nếm thử hương vị của nó."

Một người khác hỏi: "Trà sữa là gì?"

Đàm Tiếu mỉm cười giải thích: "Đó là một thức uống làm từ lá trà và sữa tươi.”

Một người nam tử lớn tuổi có dáng vẻ thư sinh thì thầm: “Thật nực cười, trà sao có thể nấu với sữa, thật là lãng phí, có thể nấu ra thứ gì uống được sao?”

Đàm Tiếu cũng nghe được câu này, nàng nghĩ đến mấy ly trà sữa nước chanh vừa mới tập làm, liền vào cửa hàng lấy ra đưa cho mấy người phía trước.

"Nói nhiều cũng vô ích, sao mọi người không tự mình uống thử xem mùi vị thế nào."

Đàm Tiếu cắm một chiếc ống hút vào cốc, cười híp mắt đưa ra.

Vì thấy nữ nhân này cười rất dễ thương và hiền lành, những người vẫn còn nghi ngờ nàng cũng không còn nói gì nữa.

Từng người cầm lấy trà sữa đã được cắm ống hút của Đàm Tiếu thử hớp một ngụm.

Sau khi uống một ngụm, ánh mắt của nhiều người bỗng sáng lên. Mặc cho những người xung quanh không ngừng hỏi mùi vị thế nào, những thiếu niên trẻ tuổi hút ống hút như bão quét, chốc lát đã cạn một nửa cốc. 

Thấy vậy, những người bên cạnh càng tò mò hơn.

"Đừng chỉ có biết uống như thế, mau nói cho ta biết mùi vị của nó."

Thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi cầm trà sữa bằng hai tay, vui vẻ nói: "Ngon lắm, quá ngọt, ngay cả nước đường ngọt nhất và mật ong cũng không thể sánh bằng vị ngọt của nó.”

Đám người xôn xao, có người lại hỏi: "Ngươi nói cái gì ngọt? Có đường sao?"

Thời đại này, thời điểm đường bắt đầu xuất hiện chưa lâu, kỹ thuật làm đường cũng thiếu sót, một hũ đường trắng nhỏ kém chất lượng có giá năm trăm đồng, người bình thường hiếm khi sẵn sàng chi số tiền này trừ khi đó là trong những dịp lễ.

Đàm Tiếu nhìn thấy phản ứng của những người đó, nàng biết rằng mức độ chấp nhận trà sữa của mọi người rất cao.

Nàng giải thích: "Đúng vậy, trong cửa hàng bán cái gì cũng cho thêm đường, thích ngọt hơn thì cho nhiều đường, không thích ngọt quá thì cho ít đường. Thêm bao nhiêu đường là miễn phí. Không tính tiền."

Người vây xem nghị luận ầm ĩ, thêm đường miễn phí? Bà chủ này có phải kẻ ngốc không đấy?

Nhưng nhìn vẻ ngoài đáng yêu và thông minh của nữ nhân trước mặt, rõ ràng dù thế nào đi chăng nữa thì người như nàng cũng không thể dùng từ ngu ngốc để miêu tả. 

Đại thẩm lúc đầu lên tiếng hỏi: "Bà chủ à, hai loại đồ uống này bán như thế nào? Nếu giá quá cao quá chúng tôi không mua được."

Đàm Tiếu đáp: "Thứ màu nâu này gọi là trà sữa trân châu, giá sáu đồng một cốc, còn loại kia tên là nước chanh giá bốn đồng một cốc, cửa hàng nhỏ mới khai trương, ba ngày đầu khai trương giảm giá cực nhiều. Tất cả món nước đều được giảm hai đồng so với giá gốc, đừng quên ghé thăm tiệm của tiểu nữ đấy nhé.”

Mọi người ngẫm nghĩ, tuy rằng cũng không phải rẻ gì lắm, nhưng dù sao một thùng lương thực cũng chỉ mới có mười đồng, nói chung giá cả cũng có thể chấp nhận được.

Nghĩ như vậy, những người xung quanh đang vây xem đều dự định sẽ đến buổi khai trương vào ngày mai, cuối cùng đều giải tán. 

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Đàm Tiếu cũng đóng cửa và chuẩn bị nghỉ ngơi.

Thời điểm sau khi trở về, nàng nhìn thấy tấm biển nằm im lìm trên sàn nhà, liền vỗ trán không nói nên lời.

Bị ngắt đoạn một cái là lại quên mất.

Nàng lại mở cửa lần nữa, định tìm hai người giúp nàng đóng đinh biển hiệu.

Vừa mở ra, nàng đã thấy một nam nhân anh tuấn mày kiếm mắt sáng mặc y phục đỏ đang đứng ở cửa, tò mò nhìn vào cửa sổ kính mờ lớn trên tường.

Hai người nhìn nhau một lúc, ai nấy đều sửng sốt.

Nam tử tuấn tú mặc y phục đỏ là người đầu tiên lên tiếng: "Cô nương, đây có phải là cửa hàng của cô không? Đây là lần đầu tiên tại hạ nhìn thấy một miếng kính màu lớn như vậy, nhất thời nổi lòng hiếu kỳ mới chăm chú nhìn thêm, xin cô nương đừng trách tại hạ.”

Đàm Tiếu vội vàng nói: "Không sao, làm cửa bên ngoài như vậy là để người ta xem mà."

Nam tử tuấn tú nở một nụ cười đẹp mắt, hắn nói: “Lâu rồi ta không đi ngang qua đây, không biết từ khi nào lại xuất hiện…cửa hàng thú vị như vậy. "

Bề ngoài của hắn ta rất ưa nhìn, chắc chắn là loại mỹ nam chính thống nhất đối với thẩm mỹ của Trung Quốc, mày rậm mắt to, ngũ quan nghiêm chỉnh. Khí chất cũng xuất chúng, sống lưng cũng thẳng hơn so với những người khác.

Đàm Tiếu lén lút liếc trộm hắn một cái, nói: "Nơi này mới sửa sang lại, ngày mai sẽ chính thức khai trương, công tử chưa từng nghe nói qua cũng là bình thường."

Nam tử tuấn mỹ gật đầu, thể hiện mình đã hiểu, sau đó lại nói: "Vậy là được, vậy ngày mai tại hạ sẽ đến ủng hộ, giờ thì không quấy rầy cô nương nữa."

Đàm Tiếu cũng gật đầu, cất giọng nhỏ nhẹ: "Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày mai, nhớ đến ủng hộ tiểu nữ nhé."

Vị công tử anh tuấn kia sững người một lúc, nghiêm túc nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo và ấm áp, khẽ nói với một nụ cười vô cùng dịu dàng: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."

Lúc xoay người lại, hắn ta đột nhiên nói: "Nhìn sắc mặt của cô nương dường như có khó khăn gì cần giúp đỡ, phải không?

Nghe vậy, Đàm Tiếu nhìn nam nhân từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, dáng người không tồi, không phải dạng người gầy yếu chuyên đọc sách, tay phải cầm kiếm, dáng người cao thẳng, trông giống như một hiệp khách.

Nàng bèn chỉ vào biển hiệu trên sàn nhà.

"Có một vấn đề nhỏ, tiểu nữ đang tìm người giúp treo cái bảng hiệu đó."

Nam nhân ưa nhìn tay cầm tấm biển, sau khi đứng ngoài cửa ngẩng đầu nhìn lên, hắn nhảy lên một cái thì đã cách mặt đất hai mét.

Đàm Tiếu lập tức mở to mắt, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn, tấm bảng được đặt chắc chắn trên miếng gỗ nhỏ nhô ra khỏi cửa.

Bởi vậy không hổ là thế giới võ hiệp, người qua đường nào cũng có khinh công, nhìn dàng vẻ không đỏ mặt, không thở gấp của mỹ nam, rõ ràng việc vừa nãy đối với hắn ta là rất dễ dàng.

Nam tử đứng vững rồi nói: "Chỉ là tạm thời treo lên thôi, tốt hơn hết là tìm người giúp cô nương đóng đinh, kẻo gió to thổi sập."

Đàm Tiếu nói với hắn: "Công tử đợi một chút."

Sau đó nàng vội vàng chạy đến quầy đồ uống, trong vòng nửa phút nàng lại đi ra với một cốc trà sữa trân châu trên tay.

"Đa tạ công tử, người đã giúp tiểu nữ rất nhiều, hãy thử uống món nước trong cửa hàng của tiểu nữ, nếu công tử thích uống, người có thể đến thường xuyên."

Nam nhân cũng không từ chối, đưa tay đón lấy, cười nói: "Việc dễ như trở bàn tay mà thôi, cô nương khách sáo quá rồi."

Đàm Tiếu cười hì hì xua tay, "Đối với tiểu nữ mà nói thì là như vậy rồi, công tử nên trở về đi, trời sắp tối rồi, đi đường cẩn thận nhé."

Nam tử anh tuấn khẽ trả lời: "Tại hạ xin phép cáo từ, cô nương cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Sau khi đóng cửa lại, Đàm Tiếu đi về phía tầng hai với tâm trạng rất tốt.

Trước khi ngủ còn được ăn miếng bánh ngọt từ trên trời rớt xuống như thế, nàng cảm thấy đêm nay nhất định sẽ có một giấc mơ đẹp.

Ngày mai chính thức khai trương nên nàng cần ngủ một giấc thật ngon để lấy lại tinh thần chuẩn bị cho một ngày mới.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân vật mới đã xuất hiện rồi, nếu không đoán ra thì hãy tự phạt mình xem lại mười lần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play