Sau khi đi dạo những con đường chính hoa lệ nhất trong thành, Đàm Tiếu nhờ Lục Sâm đưa nàng đi tìm người môi giới.

Không mất nhiều thời gian để tìm kiếm, tám chín mươi phần trăm chính là những người đứng ở hai bên Hồng Kiều.

Khi hai người đến gần, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu đen tiến đến hỏi: "Vị cô nương này, ta có thể giúp gì cho cô không?"

Đàm Tiếu nhìn hắn nói, “Ta muốn mua một cửa hàng.”

Nam nhân cười ôn hòa, “Thế thì cô nương tìm đúng người rồi, ta tình cờ biết có mấy cửa hàng đang muốn nhượng lại, cô nương muốn tìm cửa hàng lớn cỡ nào? Có yêu cầu gì không?"

Đàm Tiếu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tốt nhất là có hai tầng, không quá lớn, nhưng vị trí phải tốt, người đi lại nhiều một chút, trị an và trật tự gần đó cũng phải tốt."

Người môi giới dẫn Đàm Tiếu đi lên phía trước, thỉnh thoảng quay lại nói với nàng ấy, "Đương nhiên, vị trí tốt nhất là ở phố Ngự, nơi có nhiều người nhất. Thần hầu phủ cũng tọa lạc trên đường, cho nên trị an tốt khỏi phải bàn.”

Thần hầu phủ? Đàm Tiếu luôn cảm thấy nó rất quen thuộc, nhưng để không trông giống như một người nhà quê chưa từng nhìn thấy thế giới và không biết gì, nàng cũng không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

"Vậy thì hãy đến phố Ngự xem."

"Được rồi, đi theo ta."

Nụ cười của người môi giới càng trở nên ôn hòa hơn, cho dù cửa hàng ở khu đó được cho thuê hay bán, tiền hoa hồng của hắn cũng không hề ít. Nếu thỏa thuận này được ký kết, hắn ta sẽ lại kiếm được rất nhiều tiền.

Không hổ danh là đô thành có bầu không khí thương nghiệp mạnh mẽ nhất, quy mô của các cửa hàng trên phố Ngự lớn và hoành tráng hơn những nơi khác, đồng thời cũng có rất nhiều tòa nhà hai tầng hoặc ba tầng.

Người môi giới đưa nàng đi xem vài nơi, chạy lòng vòng cả buổi chiều, nơi cuối cùng nàng nhìn thấy là một cửa hàng có hai tầng.

Ở đây vốn dĩ một cửa tiệm đồ ngọc, chủ sở hữu ban đầu thực sự không có tài kinh doanh, thu nhập trong cửa hàng ngày một giảm đi, nên cuối cùng hắn ta cũng quyết tâm bán đi.

Đàm Tiếu bước lên những bậc thang đổ nát, tầng trên từng là nơi tiếp đãi khách quý nhưng giờ đã bị bỏ trống, một loạt cửa sổ được mở ở hướng đường lớn, nàng đi đến cửa sổ và kéo tấm màn ra. Màu vàng ấm áp của hoàng hôn xuyên qua cây liễu trước cửa chiếu xuống mặt đất, dưới ánh sáng có thể nhìn rõ cả bụi bay. 

Người môi giới đi theo phía sau và hỏi: "Cô nương thấy nơi này thế nào?"

Trong lòng Đàm Tiếu khá hài lòng, vì bên dưới có một khu chợ sầm uất, ban đêm sẽ là chợ đêm, người người qua lại nên không phải lo.

Nghĩ đến việc nâng cấp cửa hàng trong tương lai, diện tích cũng đủ, chưa kể có một tầng hai cho nàng ngủ ở đây cả tuần.

Ưu điểm mà nàng nhìn ra được thì tất nhiên người khác cũng sẽ thấy, vốn dĩ nàng cho rằng mấy trăm lượng vàng trong túi là đủ rồi, bây giờ trong lòng không khỏi bỡ ngỡ.

Suy nghĩ một chút, nàng hỏi: "Mua và thuê giá cả thế nào?"

Người môi giới cười nói: "Tiền thuê cửa tiệm trả hàng năm, chi phí hàng năm là hai nghìn. Nếu cô nương cân nhắc mua thì cũng gần bằng con số này.”

Nói xong, hắn ta đưa tay ra hiệu hai lần, Đàm Tiếu ngạc nhiên hỏi: “Mười nghìn?”

Người môi giới gật đầu cười.

Đàm Tiếu tính toán trong lòng, mỗi đồng vàng trong hệ thống tương ứng gần hai lượng, trên đường đi nàng đã dùng 8 đồng vàng, hiện tại còn lại 592 đồng vàng.

592 đồng vàng là 1176 lượng vàng, quy ra bạc là 11760 lượng bạc, cũng là 11760 quan tiền.

Số tiền trên người nàng vừa đủ mua cửa hàng, vẫn còn dư một ít.

Nàng lại một lần nữa ngạc nhiên về giá nhà ở Biện Kinh, nhưng sau khi nghĩ lại, giá nhà cao cũng đồng nghĩa với mức tiêu thụ cao, nàng cũng vui hơn một chút.

Sau khi Đàm Tiếu suy nghĩ một lúc, nàng nói với tên môi giới: "Ta chọn chỗ này, mua đứt luôn một lần."

Thấy đã xác định được chủ mới, người môi giới đi ra ngoài tìm chủ cũ đến ký thỏa thuận.

Lục Sâm, người đã lặng lẽ đi theo Đàm Tiếu, hỏi: "Tiểu thư, cửa hàng của người dự định sẽ bán cái gì trong tương lai?"

Sau khi vấn đề với cửa hàng được giải quyết, tâm trạng Đàm Tiếu rất tốt. Nàng tốt bụng nói: "Ở đây chủ yếu bán đồ uống và bánh ngọt, đảm bảo rất ngon, sau này nếu ngươi đến, ta sẽ giảm giá cho ngươi 20%."

Lục Sâm gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi không nói gì thêm.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, làm sao để thanh toán tiền sau khi ký thỏa thuận?

Chẳng lẽ nàng đột nhiên lấy ra nhiều tiền vàng như vậy trước mặt nhiều người sao?

Thế nào cũng bị coi là quái vật cho xem. 

Nghĩ đến đây, nàng hỏi hệ thống: "Ta có thể đổi những đồng tiền vàng này thành ngân phiếu không, nếu không ta mà đột nhiên lấy ra hơn một nghìn lượng vàng ròng như vậy, ai cũng có thể thấy rằng ta có vấn đề."

Hệ thống vẫn giả vờ chết như mọi khi, nhưng Đàm Tiếu đã cảm nhận được rằng hầu hết các đồng tiền vàng trong ba lô đã được đổi thành ngân phiếu.

Nàng nhếch khóe môi cười thầm, nàng nghĩ mình đã tìm được cách liên lạc với hệ thống.

Chủ nhân của căn tiệm đến một cách nhanh chóng, ông ấy là một ông lão tốt bụng khoảng năm mươi tuổi.

Sau khi ký thỏa thuận mua bán, Đàm Tiếu thanh toán tiền một cách sảng khoái, lúc đưa ra một xấp tiền dày cộp, nàng cảm thấy rất nuối tiếc.

Sau khi chủ cũ của căn tiệm rời đi, Đàm Tiếu đã trả cho người môi giới 50 quan tiền.

Nghĩ rằng số tiền đó có thể mua được rất nhiều thứ cho gia đình, mua được ít thịt và trứng cho con trai, hắn ta cười tít không thấy mặt trời, còn không quên giữ vẻ hiếu khách với vị khách hàng tốt bụng trước mặt này. "Tại hạ tên là Trần Tự, ngày thường trong tuần thì tại hạ tiếp nhận việc tại Hồng Kiều, nếu sau này cô nương cần việc gì khác, bất kể là thuê người hay trang trí, cứ đến tìm tại hạ.”

Đàm Tiếu gật đầu cho thấy nàng đã hiểu. 

Sau khi giải quyết xong vấn đề lớn nhất về mặt bằng, trời đã gần tối.

Từ sáng đến giờ nàng chưa ăn chút gì, vừa thả lỏng người thì trong bụng rất đói.

Những chiếc đèn lồng dần được thắp sáng trên đường phố, chợ đêm bắt đầu mở các gian hàng. Người đi bộ trên đường không hề giảm chút nào, ngược lại còn nhiều hơn so với ban ngày.

Đàm Tiếu mỉm cười và nói với Lục Sâm: "Hôm nay thật sự rất vất vả cho ngươi. Ngươi đã bôn ba cùng ta một thời gian dài. Đây là phần thưởng của ngươi. Nhận lấy đi."

Nàng lấy ra một đồng tiền vàng và đặt nó vào tay Lục Sâm, hắn cứ nghĩ nhận được vài chục đồng thôi cũng tốt lắm rồi, nào ngờ Đàm Tiếu lại hào phóng như vậy, hắn thật sự rất sốc. 

Hắn vội vàng muốn trả lại tiền vàng, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, "Cô nương à, cái này quá nhiều rồi, người mau lấy lại đi." 

Cho đến nay, nàng vẫn không có cảm giác gắn bó trên thế giới này, thật ra đối với nàng tiền bạc chỉ là một con số.

Lục Sâm nhận lấy đồng tiền vàng trong sự run sợ và phấn khích, thậm chí hắn còn chưa bao giờ chạm vào bạc chứ đừng nói đến vàng.

Hắn giấu tiền vào lớp trong cùng của quần áo, sau khi tạm biệt Đàm Tiếu, hắn ta hớn hở chạy về nhà.

Sau khi tiễn Lục Sâm, Đàm Tiếu ra ngoài mua hai chiếc bánh bao hấp ở chỗ quán ăn vặt, rồi giải quyết bữa ăn tối một cách qua loa.

Nghĩ đến cửa hàng, nàng không còn tâm trí đi dạo mua sắm bên ngoài, vì vậy thuê xe ngựa quay lại.

Đứng trên tầng một trống trải, nàng bấm vào giao diện trò chơi, nút xây dựng đang nhấp nháy phát ra ánh sáng, hiển nhiên là đã sẵn sàng để sử dụng.

Nàng nhấp vào để xây dựng, bóng ma của một ngôi nhà liền xuất hiện trước mắt, không giống như lần trước, bóng ma xuất hiện lần này có các cạnh màu xanh lá cây, cho thấy nó đã có thể xây dựng được.

Ngay khoảnh khắc nàng định ném bóng ma xuống sàn, nàng mới chợt nhớ ra một chuyện.

Mỗi khi cửa hàng được nâng cấp trong trò chơi này, một vài thợ xây sẽ xuất hiện xung quanh ngôi nhà để đập phá và cải tạo, chỉ cần vài phút cộng thêm một ít giây thì quá trình nâng cấp cửa hàng đã hoàn tất.

Nếu đặt ở thế giới thực liệu có giống như trong game, thay đổi cả căn tiệm trong vài phút?

Đây là khu phồn hoa nhất Biện Kinh, chợ đêm bên ngoài tấp nập người qua lại, dưới con mắt của hàng nghìn người, nàng do dự một chút liệu có nên bấm nút hay không.

Thôi mặc kệ, cứ liều một phen, liều ăn nhiều mà.

Nàng kéo ảo ảnh ra và đặt nó xuống sàn, lặng lẽ quan sát và chờ đợi.

Sau hai phút, trong tiệm không có gì thay đổi.

Đang lúc buồn bực thì có tiếng gõ cửa.

Nàng mở cửa, ngoài cửa có khoảng chục tên nam nhân lực lưỡng, tay cầm rìu, bào và các dụng cụ sửa chữa khác.

Gõ cửa xong cũng không nói gì, chỉ bước vào rồi dùng dụng cụ bắt đầu gõ gõ đập đập.

Sau một thời gian ngắn bàng hoàng, nàng mới phản ứng lại và vội vàng nhấp vào menu trò chơi, có thêm một phần đếm ngược thời gian chế tạo, nó cho thấy thời gian còn lại là 71 giờ 55 phút.

Lúc này Đàm Tiếu mới cảm thấy yên lòng trở lại.

Hệ thống này thực sự đáng tin cậy, nó không chỉ mang đến cho nàng một sự thay đổi kỳ diệu trong thế giới thực mà nó còn thiết lập một đội xây dựng đàng hoàng để trang trí cửa hàng.

Sau khi nhìn thấy đám thợ xây của hệ thống đang làm việc, Đàm Tiếu bước ra ngoài cửa.

Cách đó vài bước chân có một quán trọ, nàng thuê một căn phòng phía trên, thả mình xuống chiếc giường êm ái, đánh một giấc thật say để lấy lại tinh thần.

Buổi chợ sáng đánh thức Đàm Tiếu dậy, nàng uể oải trở mình, ôm lấy chăn bông cọ trên giường một hồi rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Sau khi ngủ mười tiếng đồng hồ, nàng cảm thấy xương mình cũng giòn tan luôn rồi.

Dùng thuật thanh tẩy xong, nàng ngáp một cái rồi ra ngoài ăn sáng, trước khi đi còn không quên đeo mạng che mặt.

Khi đi ngang qua cửa hàng của nàng, từ xa đã thấy hai ba người vây xem trước cửa.

Nàng nhìn qua một lượt, phát hiện diện mạo của toàn bộ cửa hàng có chút thay đổi so với ngày hôm qua, phong cách cải tạo đơn giản tươi mới, là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây, những bức vách ngăn cũ xung quanh ở bên ngoài đều đã bị dỡ bỏ, thay đổi lại sau một đêm. Nó trở thành một bề mặt tường phẳng chắc chắn và có màu trắng gạo nhạt.

Cửa tiệm đóng chặt, bên trong chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ đập liên hồi.

Nàng đứng ở cửa nhìn một lượt rồi quay người bỏ đi.

Còn 60 tiếng nữa mới đến giờ khai trương, nàng không có việc gì làm, chỉ đi dạo phố xem một chút.

Nàng không biết nhiều về lịch sử, đồng thời cũng không biết về quá trình phát triển của thương nghiệp ở thời đại này.

Tuy nhiên, theo quan sát của nàng trong hai ngày qua, hẳn là không thấp hơn so với sự thịnh vượng của nhà Đường được các thế hệ sau khen lấy khen để trên diễn đàn.

Xét cho cùng, thời Đường không có chợ đêm, nhưng thời đại này thì có, cho nên chỉ số hạnh phúc của người dân Biện Kinh cũng cao hơn nhiều so với thời Đường.

Với lại không thể không nói, người dân ở đây rất giỏi ăn uống.

Mặc dù không có các loại cây trồng như ớt, ngô và khoai tây, nhưng hầu hết thực phẩm mong muốn đều có để ăn, tất nhiên là không thiếu trái cây.

Một bên tay nàng cầm chiếc bánh vừng vừa đi vừa ăn, bánh nướng chín vàng giòn, nàng cắn một miếng, nhân vừng được nghiền thành bột mịn ngập bên trong bánh, nhân bánh còn cho thêm đậu phộng giã nhỏ thơm phức.

Đàm Tiếu mang tâm trạng vui vẻ đi loanh quanh, lúc đi ngang qua cửa một tòa phủ lớn có lính canh canh giữ, nàng không khỏi tò mò liếc nhìn.

"Thần hầu phủ" Nàng nhìn tấm bảng trên cửa và lẩm bẩm.

Đây không phải là nơi mà tên môi giới đã đề cập ngày hôm qua sao?

Nàng luôn cảm thấy nó nghe rất quen, như thể đã nghe ở đâu đó.

Trong khi đang suy nghĩ, nàng nhìn thấy bốn thiếu niên đang đi về phía nàng khiêng một chiếc kiệu lớn, rồi dừng lại ở cửa.

Đàm Tiếu lo lắng về việc gây ra sự hiểu lầm không đáng có, vì vậy nàng đã quay lưng và rời đi.

Thị vệ mở cổng chính và nói với những người ngồi trên kiệu: "Ngài đã trở về, đại bổ đầu."

Nam nhân ngồi trên kiệu lạnh lùng đáp lại, “Ừm.”

Bốn thiếu niên khiêng kiệu đi về phía Thần Hầu phủ, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, rèm cửa bị thổi bay, lộ ra một khe hở.

Nam nhân thản nhiên nhìn ra ngoài, vừa kịp nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang đi xa.

Hắn hững hờ nhìn đi chỗ khác, trên mặt vẫn là vẻ lãnh đạm thường ngày, khiến người ta không thể nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn chưa nghĩ ra nam chính hu hu hu, cũng không phải ta nói dối hay chần chừ gì cả, mà chỉ là do trái tim đã vỡ ran nhiều mảnh, mỗi mảnh đều yêu một người khác nhau, tác giả muốn cho tất cả chàng trai đều có mái ấm cho riêng mình, nhưng cuộc đời không cho phép…. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play