"Chúc mừng bạn nhận được 500 vàng, vật phẩm đã phát vào ba lô, hãy chú ý nhận lấy."
"Chúc mừng bạn nhận được trang phục tân thủ x1, vật phẩm đã phát vào ba lô, hãy chú ý nhận lấy."
Vận may không kéo dài được lâu, mặc dù những thứ nàng nhận được trong hai lần rút thăm là những thứ hiện tại nàng có thể sử dụng luôn, nhưng chúng cũng không có gì mới lạ.
Nàng lấy bộ trang phục tân thủ ra, chiếc váy xanh nhạt thêu hoa văn đơn giản, dù là màu sắc hay kiểu dáng, nhìn tổng thể đều đơn giản, thanh nhã mà sinh động, xinh đẹp.
Đàm Tiếu vui mừng khôn xiết, lập tức thay bộ y phục trên người trông như bóng đèn biết đi chói sáng mười mét trong xe ngựa.
Có trời mới biết nàng phải mạnh mẽ như thế nào để có thể bước đi trước ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường, xấu hổ đến mức bấu chặt ngón chân vào.
Nàng bình thản nghĩ rằng nếu sau này thiếu tiền, vậy thì có thể lấy chuỗi hạt từ quần áo ra đem đi bán rồi.
Ngồi trong xe ngựa mấy ngày, Đàm Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân sắp vỡ nát. Nàng đã từng đi đường sắt cao tốc, và chuyến đi dài nhất chỉ sáu hoặc bảy giờ, điều đó đã khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
Hơn nữa với vẻ đẹp như hoa như vậy, đám hộ vệ cũng không dám đi đường tắt, đi đường đều chọn đường lớn, thời gian đi đường không ngờ lại dài hơn dự kiến mấy ngày nữa.
Khó khăn lắm mới đến được Biện Kinh, nàng cảm thấy rằng mình đã mất nửa cái mạng rồi.
Sau khi vào thành, đám hộ vệ nhận được thù lao thì chào từ biệt Đàm Tiếu rồi rời đi. Để cảm ơn sự hộ tống tận tụy của bọn họ suốt dọc đường, Đàm Tiếu đã thưởng thêm cho họ, bây giờ nàng không còn là người không một xu dính túi như khi mới đến thế giới này, cách đây không lâu, nàng đã nhận được thêm 500 lượng vàng, bây giờ nàng có thể xem là đại gia giàu có rồi.
Lần đầu tiên được tiếp xúc trực tiếp với văn hóa cổ đại khiến nàng không tài nào bình tĩnh nổi, mặc dù khuôn mặt nàng không có biểu cảm gì, nhưng trái tim lại rất phấn khích.
Vô số cảm xúc phức tạp và mãnh liệt trào dâng trong lồng ngực cùng với tên của ti tỉ nhân vật lịch sử nổi tiếng thoáng trong qua tâm trí nàng. Nàng mở miệng, muốn thốt ra mấy bài thơ hào hùng, tráng lệ, nhưng cuối cùng chỉ nói ra những câu khô khan, ơ hay.
Mấy cái kiến thức trong sách giáo khoa, nàng đã trả hết cho thầy cô cả rồi.
Bên cạnh có rất nhiều loại cửa hàng, Đàm Tiếu đi bộ suốt quãng đường, nàng có hơi không nói nên lời trước sự đa dạng của các loại hình kinh doanh.
Có cửa hàng bán đồ trang sức, vải vóc, gia vị và thuốc, cũng như cửa hàng bán trang phục, thư pháp và tranh vẽ, bảo vật, đồ cổ, sừng tê giác, ngọc bích, …
Ngoài ra còn có các quán ăn vặt, tửu lầu, quán ăn, nhiều không đếm xuể.
Thậm chí còn có phòng tắm công cộng và phòng để đánh răng và rửa mặt. Nàng cũng có hiểu biết chung về mức sống của người dân ở Biện Kinh nên càng tin tưởng hơn vào những gì mình sẽ làm tiếp theo.
Đàm Tiếu lang thang trên phố, điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng chọn địa điểm thích hợp cho cửa hàng và bắt đầu kinh doanh. Nếu không, ở một thế giới xa lạ như vậy, không có những thứ quen thuộc với mình, nàng sẽ luôn cảm thấy không an tâm. Nàng ở đây, như một cánh bèo không rễ, đầy hoang mang khó hiểu về những điều mình chưa biết.
Chỉ là nàng không quen nơi này, biết tìm đâu ra cửa hàng thích hợp với mình đây?
Cô nương xinh đẹp tuyệt trần một mình đi dạo trên phố, xung quanh không có thị nữ hầu hạ, không có hộ vệ, ánh mắt từ khắp nơi đang nhìn chằm chằm khiến nàng rất khó chịu.
Nàng tìm được một tiệm may, khi trở ra lần nữa, trên đầu đội một chiếc mũ có mạng che mặt, cuối cùng không còn bị ai nhìn chằm chằm nữa.
Xuyên đến đây nhiều ngày như vậy, nàng chưa từng soi gương, cũng không có gương soi, chỉ thấy bóng mờ trên mặt nước. Cho nên nàng biết mình xinh đẹp, nhưng lại không biết mình đẹp đến như thế nào.
Nàng lững thững đi đến cây cầu, gần đó có một bến tàu nhỏ, thỉnh thoảng có những con tàu cập cảng dỡ hàng, chất đầy một con tàu mới rồi lại ra đi. Bất cứ khi nào một con tàu cập cảng, những người chăm chỉ làm việc ở bến tàu sẽ đổ xô đến đó, hy vọng rằng cơ thể cường tráng của họ sau khi được khách hàng nhìn thấy thì sẽ kiếm ăn được.
Đàm Tiếu thích thú nhìn chằm chằm vào từng cử động của những người đó, vừa xem vừa than thở trong lòng. Đương nhiên rồi, những tầng lớp lao động cấp thấp nào có thời gian để thư giãn, lúc nào cũng phải tìm cách kiếm tiền để sinh sống, không giống như những bộ phim truyền hình được quay, những người bình thường đóng vai quần chúng không làm gì ngoài việc đi bộ xung quanh.
Khi nàng đang nhìn quanh thì có hai nam nhân một lớn một nhỏ tiến về phía nàng với những chiếc bao tải dày cộp trên vai. Người nhỏ tuổi hơn nhìn qua mới mười ba mười bốn tuổi, bờ vai còn rất gầy yếu non nớt, gánh nặng trên vai gần như không thể đi lại, trên đầu từng giọt từng giọt mồ hôi nhỏ xuống như thác nước nhỏ.
Nam nhân bên cạnh phát hiện ra tình huống của hắn ta, lo lắng nói: "A Sâm, chia cho ta phần của đệ đi, để ta gánh cho đệ."
Khuôn mặt hai người họ có hơi giống nhau, có lẽ là hai huynh đệ, trái ngược với đệ đệ gầy yếu, ca ca ước chừng hai mươi tuổi, bắp thịt màu đồng cực kỳ cường tráng, hơn nữa còn cao hơn đệ đệ hai cái đầu.
Thiếu niên tên A Sâm cố chấp lắc đầu, thở hổn hển khó khăn nói: " Đại ca, huynh đã vác nhiều rồi, đệ chỉ có một bao thôi, không sao đâu."
Thiếu niên nghiến răng của mình chuẩn bị đi tiếp. Có điều, thể lực của hắn ta đã đến cực hạn, khi đi ngang qua Đàm Tiếu, hắn loạng choạng ngã xuống đất, chiếc bao tải rơi ngay dưới chân nàng, cô nương sạch sẽ bị phủ lên mình một lớp bụi bẩn.
“A Sâm!” Người đàn ông cao lớn cường tráng kêu lên, gánh nặng trên vai làm cho hắn không thể ngồi xổm xuống kiểm tra đệ đệ, chỉ có thể đứng đó lo lắng kêu lên.
Đàn Tiếu cũng sửng sốt, nàng vô thức đưa tay ra đỡ, lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ, còn đứng dậy được không?"
Khi chạm vào cánh tay của hắn ta, nàng mới nhận ra rằng thiếu niên này thực sự quá gầy, không có thịt để chạm vào. A Sâm không có thời gian để kiểm tra đầu gối bị bầm tím của mình, vội xin lỗi Đàm Tiếu với vẻ mặt hối lỗi: "Thật xin lỗi, ta làm bẩn giày của cô nương rồi."
Đàm Tiếu nhìn xuống, trên đôi giày đã bị dính chút bụi, nhưng cũng không có gì to tát, nàng cũng không để bụng.
"Không có việc gì, ngươi không sao chứ? Ta nghe nói đầu gối của ngươi hình như bị đập xuống rất mạnh, mau đi xem một chút đi, kẻo bị thương."
Người thiếu niên chậm rãi đứng dậy, rất lễ phép hành lễ một cái, nói: "Cảm tạ cô nương đã quan tâm, ta không sao." Vừa nói, hắn vừa vác cái bao tải trên mặt đất lên vai. Chỉ là đôi chân run lẩy bẩy khiến lời nói của hắn ta không thuyết phục chút nào.
Đại ca hắn vội vàng nói: "A Sâm, đệ không thể cậy mạnh được nữa đâu. Mệt mỏi quá lại dẫn đến bị ốm phải uống thuốc cũng vậy thôi, lợi không có chỉ có hại, đệ cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ta đi một lúc sẽ quay lại.”
Câu khuyên nhủ này cũng có tác dụng, thiếu niên ngừng lại, ngoan ngoãn buông chiếc bao ra, rồi khuỵu gối ngồi nghỉ ngơi ở một bên.
Đàm Tiếu lén nhìn hắn, tuổi còn nhỏ như vậy, thân thể còn chưa lớn, nhìn như trẻ con, nhưng trắng trẻo tuấn tú, một đứa trẻ như vậy sẽ bị thuê đi làm công việc nặng nhọc sao? Nhưng nhìn hắn có vẻ dễ nói chuyện, ăn nói cũng nhẹ nhàng, có lẽ nên lên hỏi xem, mua cửa hàng ở đâu.
Đàm Tiếu chủ động bắt chuyện, "Hai người là anh em à?"
Người thiếu niên dường như không ngờ nàng sẽ nói chuyện với mình, hắn ta sửng sốt, sau đó lập tức nói: "Đúng vậy, huynh ấy chính là đại ca của ta."
"Vậy sao." Đàm Tiếu nói, "Có phải huynh đệ ruột không, nhìn hai người không giống nhau chút nào."
Thiếu niên ngượng ngùng hé môi, cười nói: "Người khác cũng nói như vậy, đại ca trời sinh cường tráng vô cùng, ta từ nhỏ lại ốm yếu, không làm được việc nặng. Ta ra ngoài lần này là để kiếm chút tiền chữa bệnh cho mẹ, ai biết được...ta thật sự vô dụng.”
Hắn trông vô cùng chán nản, trên mặt tràn đầy vẻ u sầu, dường như vì thấy bản thân vô dụng mà khổ sở tiếc nuối. Trông đáng thương vô cùng!
Đàm Tiếu vội vàng an ủi: "Đừng nghĩ như vậy, không có người nào là hoàn hảo, có việc thích hợp với ca ca của ngươi, vậy thì cũng sẽ có việc thích hợp với ngươi, ngươi sẽ tìm thấy con đường thích hợp với mình thôi."
Thiếu niên nghe xong thì lập tức vui vẻ, trong mắt hiện lên sự chờ đợi, "Thật sao, vậy đâu mới là con đường phù hợp với ta?"
Đàm Tiếu...làm sao mà ta biết chứ, ta chỉ tiện miệng an ủi ngươi vậy thôi.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hôm nay ta mới đến Biện Kinh, không biết đường, muốn tìm người dẫn đường. Thế này đi, ta sẽ thuê ngươi một ngày, ngươi đưa ta đi dạo quanh thành, sau đó ta sẽ trả công cho ngươi."
Thiếu niên nghe xong vô cùng xúc động, nghĩ đến người mẹ đang ốm liệt giường, liền gật đầu đồng ý. Đang nói, đại ca của hắn từ phía cầu chạy tới, thấy đệ đệ nghe lời mình ngồi yên không nhúc nhích liền vác bao bước nhanh đi. Đàm Tiếu nhìn theo bóng lưng hắn ta đi xa, cái bao tải nặng mấy chục ký khoác lên vai, dễ dàng như khiêng chăn bông.
Chiếc áo vải thô mỏng căng trên những bắp thịt săn chắc và lực lưỡng, thỉnh thoảng lại xao động khi hắn bước đi. Nàng chân thành thở dài, "Dáng người ca ca ngươi tốt quá, à không, cơ thể trông khỏe mạnh quá."
Thiếu niên ngây thơ không cảm thấy những lời này có gì không ổn, hắn ta cười đắc ý nói: "Ca ca quả thật rất có khí chất nam tử, vượt xa ta."
Trong lúc chờ đợi, hai người nói chuyện phiếm, Đàm Tiếu cũng nhân cơ hội này hỏi rất nhiều chuyện nàng không biết. Sau đó mới nhận ra rằng cũng có những dịch vụ bất động sản trong thời cổ đại và những người trong lĩnh vực này được gọi là người môi giới, bất kể là ruộng hay nhà, đều phải thông qua người môi giới để mua bán, nếu không họ sẽ không được pháp luật bảo vệ.
Đàm Tiếu lập tức hiểu rằng đó là sự kết hợp giữa trung gian và bảo lãnh. "Nhưng mà, đầu gối của ngươi thật sự không sao chứ? Sao không đi tìm y quán kiểm tra trước đi." Nàng lo lắng hỏi.
Lục Sâm đứng dậy đi hai bước, sau đó cười nói: "Cái này thì cô nương hãy yên tâm, chỉ là va chạm nhẹ mà thôi, thật sự không có gì to tát."
Thấy vậy, Đàm Tiếu cũng thấy nhẹ nhõm.
Không lâu sau, ca ca của Lục Sâm, Lục Triệu, trở lại, nghe đệ đệ nói rằng cô nương đội mũ trùm đầu đã thuê hắn ta một ngày, Lục Triệu dặn dò vài câu, kiểm tra vết thương của hắn ta, rồi quay lại công việc. Có một người dân địa phương bên cạnh, Đàm Tiếu không còn lang thang khắp nơi như một chú gà mất đầu nữa.
Lục Sâm tuy còn trẻ nhưng có óc quan sát nhạy bén. Hắn ta phát hiện ra rằng cô nương bên cạnh mình tò mò rất nhiều thứ, như thể nàng chưa từng thấy chúng trước đây. Hắn ta nghĩ rằng đây có lẽ là vị tiểu thư từ một gia đình giàu có nào đó lẻn ra ngoài chơi. Nghĩ như vậy, bất cứ khi nào Đàm Tiếu dừng lại ở đâu đó, hắn ta sẽ giới thiệu chi tiết cho nàng.
Đàm Tiếu cảm thấy, không chừng nếu về được hiện đại, nàng còn có thể trở thành cố vấn cho mấy đoàn phim cổ trang.