Tại một thị trấn nhỏ gần biên giới ở phía tây Lan Châu. Nơi này ở gần sa mạc và cũng là khu vực cuối cùng ở phía tây mà triều đình có thể cai quản được.
Ánh nắng mặt trời giữa trưa chiếu thẳng xuống làm cho người ta cảm thấy hơi choáng váng. Có thể thấy rằng trong thành không có quá nhiều sắc xanh, đưa mắt nhìn lên đều toàn là màu vàng đất bị bao phủ bởi khói bụi.
Hai bên đường là những người gánh hàng rong dựng sạp, bán đủ thứ mặt hàng, thứ kỳ lạ gì cũng có.
Nơi đây là con đường tơ lụa bên trong thị trấn trung tâm và cũng là con đường duy nhất đi đến sa mạc, tất cả những người đi về phía tây đều sẽ chọn ở lại đây một đêm để ăn uống trước khi lên đường.
Đàm Tiếu nhìn nhà trọ trước mặt, có ba bốn phòng thông nhau, trông cũng rất kín đáo. Có thể nhìn thấy gạch ngói vụn trên mái hiên bị thiếu mất một miếng, chu sa trên tấm bảng đã phai màu từ lâu, chữ viết chỉ có thể lờ mờ nhận ra.
Nàng khẽ thở dài, dù sao đi nữa thì ít nhất cũng có một nơi để nghỉ ngơi.
Hiện tại đang là thời điểm để ăn cơm trưa, trong nhà trọ gần như chật kín người.
Chưởng quầy đang nằm trên quầy đếm đi đếm lại số tiền trong hộp bỗng nhìn thẳng ra cửa, cổ họng và mũi phát ra tiếng thở dốc nặng nề, mấy đồng xu trong tay rơi xuống mà cũng quên mất việc nhặt lên.
Khi người ở ngoài cửa bước từng bước vào, sự im lặng dường như bao trùm xung quanh nơi nàng đang đứng, và cả nhà trọ đều bị tạm dừng.
Đó là một nữ tử khoảng mười bảy mười tám tuổi, ngay cả viên ngọc sáng và đẹp nhất cũng không thể sánh với làn da của nàng ta, vô cùng hồng hào, thậm chí còn có cảm giác trắng đến mức trong suốt. Khi mi mắt nàng chớp một cái, trong con ngươi như có sự linh hoạt và ánh sáng long lanh, đôi mắt nàng trong veo như sương sớm, lại như tuyết đầu mùa vừa rơi trên mái hiên.
Nàng ta mặc trên người một chiếc váy có hoa văn phức tạp màu hồng pha trắng, từng lớp từng lớp lụa mỏng chồng lên nhau, phía trên có đính đầy những viên châu óng ánh, trông như một đám mây mềm mại sạch sẽ, chiếu thẳng vào trong mắt mọi người.
Một nữ tử tuyệt đẹp như vậy, đứng trong nhà trọ đơn sơ, ngay lập tức làm bừng sáng nơi đơn sơ này.
Chỉ là một người như vậy tại sao lại xuất hiện ở một thị trấn gần biên cương đầy gió và cát này đây, thêm cả cách ăn mặc hoàn toàn không phù hợp để đi lại trong hoàn cảnh này, thật sự rất kỳ quái.
Đàm Tiếu tìm bàn trống ngồi xuống, đủ loại ánh mắt trong phòng đều hướng vào người nàng, phần lớn đều không có ý tốt, nói trắng ra còn có ác ý, khiến nàng trở nên căng thẳng trong vô thức, da đầu ngứa ran.
Chưởng quầy mỉm cười, ân cần hỏi: “Xin hỏi cô nương muốn gọi gì?” Hắn ta nói với đôi mắt híp lại thành hình tam giác và thỉnh thoảng còn liếc nhìn nàng.
Đàm Tiếu nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: “Cho ta hai đĩa cải xanh xào, thêm một bát rượu nếp than với trứng, thay nho khô bằng nhiều hạt vừng.”
Giọng nói của nàng rất dễ nghe, trong trẻo du dương cứ như tiếng chuông. Giữa lúc buổi trưa oi bức như vậy, nỗi buồn chán trong lòng người nghe cũng vơi đi rất nhiều.
Bốn phía quanh nàng đều toàn là những nam nhân vạm vỡ, giữa đám người này, nàng tựa như con cừu non lạc vào bầy sói, nếu bất cẩn sẽ bị nuốt chửng vào trong bụng, không chừa lại mảnh xương nào.
Đàm Tiếu từ từ múc từng ngụm rượu nếp lên men uống, mùi rượu hơi tanh nồng, trứng gà cũng không được mịn và mềm, đầu bếp chỉ cho vài hạt vừng vào trang trí một cách tùy tiện, nếu đem so sánh với thứ mà trước kia nàng uống thì hoàn toàn là hai hương vị khác biệt, không ngon chút nào.
Thật ra nàng không đến từ thế giới này, vừa mới hôm qua, nàng chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường ở thế kỷ 21.
Sau khi tỉnh dậy, chẳng những nàng đột nhiên bị đưa đến nơi chim không thèm đậu, mà trên người còn mang theo một cái hệ thống, điều mà khiến người ta kinh ngạc hơn thế chính là cơ thể hiện tại của nàng đây, dù cho là bề ngoài hay quần áo, đều gần như giống hệt với nhân vật ảo trong trò chơi di động mà nàng đã chơi tối qua.
Giờ đây nàng có thể chắc chắn rằng mình không chỉ du hành xuyên thời gian mà còn xuyên vào trong trò chơi trên điện thoại di động của mình.
May mắn thay, khi nàng bước vào trong trò chơi chỉ mang bộ dạng con người bình thường với mái tóc và đôi mắt đen, trên người đang mặc một bộ trang phục cổ xưa mà không có bất kỳ cái cánh thiên thần lớn hay mấy thứ nào tương tự, nếu không thì nàng đã sớm bị bắt và nhốt trong lồng, đợi người đến thăm.
“Đừng có mà giả chết, mau giải thích tại sao ngươi lại ném ta đến nơi như vậy mà không nói lời nào, ngươi có mục đích gì!”
“Xuyên không thì cũng xuyên rồi, ít nhất hãy cho ta làm một cao thủ võ lâm có hack đầy người mới phải, ngươi mau nhìn cách mà mấy người kia nhìn vào ta đi này, ngày mai ta còn có thể nhìn thấy mặt trời sao?”
“Tệ lắm thì cũng phải thay cho ta bộ trang phục tân thủ đỡ chói mắt hơn chứ, những người kia nhìn ta như thể nhìn một kẻ thiểu năng vậy.”
Trong đầu Đàm Tiếu gọi hệ thống, ngoại trừ lần đầu tiên nó xuất hiện, có vài tiếng ‘bíp’, sau đó nó không bao giờ xuất hiện nữa.
Không phải từ sáng đến giờ nàng chưa từng gặp phải những tên cường hào chặn đường, nếu không vì bộ đồ đi kèm với hệ thống của nàng cũng có chức năng phòng thủ, nàng giờ đây có lẽ đã trở thành tiểu thiếp của tên lão gia hay địa chủ nào rồi.
Ánh mắt của những người xung quanh đều dán chặt vào nàng, tiếng bàn tán dần trở nên rôm rả.
Bọn họ đều là người từng trải trong giang hồ, nhìn thoáng qua cũng có thể biết tiểu mỹ nhân này bước chân nhẹ nhàng yếu ớt, chân đi không vững, lại không biết võ công.
Một tiểu mỹ nhân nhu nhược không biết võ công mà lại đi đến nơi nguy hiểm như vậy, chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của rất nhiều người trở nên dâm tà, nụ cười ác ý trên mặt cũng lộ rõ hơn.
Đàm Tiếu cau mày, sau đó triệu hồi hệ thống trong đầu và từ từ nhìn vào nó.
Một màn hình vàng nhạt trong suốt xuất hiện trước mắt nàng, ảnh hồ sơ của nàng nằm trong phần thông tin của người chơi ở góc trên bên trái, thanh kinh nghiệm bên cạnh trống không, hiện một con số 0 cực kì chói mắt ngay chỗ cấp độ.
Góc trên bên phải là tài sản của nàng, bên cạnh cũng là số 0 nghèo nàn.
Hàng ở góc dưới bên phải là cửa hàng, trung tâm mua sắm, ba lô, rút thưởng và quần áo.
Có điều bây giờ phần lớn đều có màu xám, rõ ràng là không dùng được.
Nghĩ đến tài sản ròng hàng trăm triệu trước đây của mình, Đàm Tiếu thầm thở dài.
Từ giàu có biến thành nghèo khó chỉ sau một đêm.
Ổn định lại tinh thần, nàng bấm vào bảng cá nhân để kiểm tra.
[Tên: Đàm Tiếu
Tuổi: 18
Cấp độ: 0
Kinh nghiệm: 0/100
Tài sản: 0
Cấp cửa hàng: 0
Ba lô: Bộ trang phục dành cho người mới.]
Đúng là giờ đây nàng chẳng có gì ngoài bộ đồ tân thủ bóng loáng đang mặc.
Hệ thống mà nàng đang có là một hệ thống của trò chơi kinh doanh, và nó là trò chơi phổ biến nhất của thể loại này trước khi nàng xuyên không, có tên là “Cửa tiệm trà sữa trong mơ”.
Tương tự như hầu hết các game kinh doanh trên thị trường, người chơi sẽ được sở hữu một quán trà sữa khi vào game và cần hoàn thành các nhiệm vụ để mở khóa các món tráng miệng cùng với đồ uống, để quy mô của quán sẽ tăng lên tiếp tục mở rộng.
Cần có thể lực để vượt cấp, mỗi giờ có thể hồi một ít thể lực. Ngoài ra có thể dùng vàng Krypton để tăng tốc thể lực và mở khóa các sản phẩm mới trước. Đàm Tiếu cũng không biết mình đã tốn bao nhiêu thì giờ trong trò chơi, cuối cùng đã hoàn thành tất cả các màn chơi.
Xuyên đến một nơi như vậy, lại còn mang theo một cơ thể yếu ớt với hệ thống, chẳng lẽ để nàng đây biểu diễn màn kiếm vàng trong sa mạc?
“Tiện thể, chẳng lẽ ta không nhận được phúc lợi cho tân thủ hay cái gì sao, những người khác xuyên đến cũng có gói quà thân thủ lớn mà, trong khi ta chỉ được mặc mỗi bộ đồ làm mù mắt người khác. Chuyện này vô lý quá. Ta thực sự nghi ngờ rằng ngươi đã cắt xén những phúc lợi vốn thuộc về ta.”
“Vậy nên rốt cuộc thì ta cần làm gì khi đến đây, ít nhất hãy cho ta gợi ý đi chứ, có nhiệm vụ cần hoàn thành nào cho ta không?”
Trong khi Đàm Tiếu đang cố gắng nói chuyện với hệ thống trong đầu để giảm bớt căng thẳng, nàng cũng đã cố gắng hết sức để phớt lờ những ánh mắt khiến mình khó chịu.
Trước khi xuyên không, nàng chỉ là một nhân viên làm công bình thường, là kiểu người sẽ ngại bước vào thang máy khi gặp mấy người đàn ông lực lưỡng, nhưng đột nhiên lại xuyên đến một nơi như thế này và bị ánh mắt trần trụi của đám người này nhìn vào, nếu nói nàng không lo sợ thì sẽ là nói dối.
“Phúc lợi tân thủ đã được phát vào trong ba lô, nhớ bấm vào để nhận.”
Chợt nghe thấy giọng nữ hoạt bát vui tươi làm cho ánh mắt của Đàm Tiếu tỏa sáng.
Nàng mở chiếc ba lô ra, trong đó có một vài thứ mà nàng rất quen thuộc.
Trà x10, Chanh x10, Đường x10, Tiền vàng x100
Hay lắm, hay đấy, hay quá, muốn đấm một cái quá.
Đàm Tiếu suýt chút nữa tức đến ói máu, cái này mà cũng có thể gọi là gói quà tân thủ sao?
Không phải rút thưởng 10 lần liên tiếp sẽ hợp lý hơn sao?
“Số điện thoại dịch vụ khách hàng của trụ sở chính các ngươi là gì, ta muốn khiếu nại!”
“Phúc lợi cho tân thủ đã phát vào trong ba lô, nhớ bấm vào nhận.” Giọng điệu không thay đổi càng làm cho người ta tức giận.
Từ ánh nhìn của người khác, tiểu mỹ nhân này cứ nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt một hồi lâu, dường như đang ngẩn người.
Họ nháy mắt với nhau, đi đến và ngồi xuống bàn của Đàm Tiếu.
“Mỹ nhân à, ăn một mình chán lắm, trên bàn còn chẳng có một đĩa thịt nào, hay là đến chỗ ta nhé? Huynh đệ ta sẽ đãi nàng món ngon.”
Một tên nam nhân to lớn với vóc dáng cường tráng và cây đao dài ghim bên hông nói với Đàm Tiếu, hắn nở một nụ cười ác độc.
Đàn Tiếu ngước mắt lên nhìn tên vừa nói, đầu tóc rối bù đã nhiều ngày không gội, trên người có mùi khó tả, giống như tầng tầng lớp lớp mồ hôi đã khô chồng lên nhau.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân dùng ánh mắt trong suốt như làn nước không gợn sóng nhìn mình, nam nhân to lớn đắc ý ưỡn ngực, tất nhiên là rất hài lòng và tự tin.
Những người khác trong nhà trọ cũng nhìn về phía này, trên mặt đều là vẻ quan sát trắng trợn, giống như đang nhìn miếng mỡ ngon được rao bán.
Đàm Tiếu cau mày, vẻ mặt có hơi khó chịu.
“Xin thứ lỗi, ngươi có thể nhích qua bên cạnh được không? Trên người ngươi có mùi nặng đến nỗi ta không thể ăn được.”
Khuôn mặt của tên nam nhân to lớn đột nhiên trở nên hết sức khó coi, hắn ta cười toe toét, vươn tay kéo Đàm Tiếu, “Tiểu mỹ nhân, ta ồn tồn bảo thì ngươi không nghe, ngươi đừng có mà rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.”
Đàm Tiếu ngồi bất động, theo như những người khác nhìn thấy, cô nương thanh tú đáng thương này có vẻ rất sợ hãi, chỉ biết ngồi thẫn thờ ở đó.
Tay của tên đó còn chưa kịp chạm vào Đàm Tiếu, ngay khoảnh khắc hắn ta cách nàng nửa bàn tay, hắn đã bị cơ chế phòng thủ của bộ đồ này đẩy ra.
Những người khác chỉ nhìn thấy hắn hét lên thảm thiết một tiếng rồi ngửa ra sau, văng ra ngoài, đụng đổ hết cả mấy chiếc ghế chiếc bàn ăn lớn, làm cho thức ăn đổ ra đầy đất.
Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ như vậy, sau một thoáng sững sờ, mọi người rút ra vũ khí đến bao vây, quán trọ nhỏ lập tức trở nên nguy hiểm.
Mặc dù không nhìn rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng những người ở đây vẫn không coi tiểu mỹ nhân thanh tú này ra gì.
Chỉ là hình như mấy tên nam nhân này rất thích thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình thông qua việc đe dọa, cầm vũ khí trong tay thảy lên thảy xuống.
“Đại ca à, chắc không phải là do hôm qua ngươi dùng sức quá mức trên người nữ đấy chứ, thậm chí còn không đối phó được với một cô nương nhỏ nhắn như vậy.”
Đám người vây quanh vừa cười vừa giễu cợt tên nam nhân đã ngã xuống kia.
Tên lão đại từ dưới đất bò dậy, tức giận nói: “Mẹ mày, ả nữ nhân này có gì đó rất tà ma, ta còn chưa chạm vào nàng ta đã bị đẩy ra rồi, các người cẩn thận.”
Người vừa mới nói chuyện không bằng lòng nói: “Chỉ là một cô nương nhỏ, có thể làm được gì đâu, để ta lập tức hạ gục nàng, cho huynh đệ chúng ta vui vẻ một lúc.”
Nói xong, người đàn ông cũng vươn tay tóm lấy Đàm Tiếu, dường như hắn ta đã nhìn thấy bộ dạng ủ rũ và run rẩy, đang sợ hãi của tiểu mỹ nhân mặt mày như hoa, trên mặt toàn là vẻ đắc ý.
Không ngoài dự đoán, lại có một tiếng hét khác, hắn ta cầm vũ khí quơ loạn khắp nơi, quát: “Ai đâm lén sau lưng người khác, mau ra đây.”
“Nhiều người như vậy lại đi ức hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm, thật là nhục nhã quá.”
Ngay sau đó, có ba người từ cửa bước vào, đi đầu là một nam nhân mặc trang phục màu xanh, trên khuôn mặt màu đồng có một đôi mắt vừa nhìn là không thể quên, sống mũi cao thẳng, lúc này trên khuôn mặt nghiêm túc, nhìn hơi lạnh lẽo.
Có hai người đàn ông đứng bên cạnh hắn ta, một trong số họ râu ria xồm xoàm và quần áo không được đẹp lắm, nói trắng ra là hơi lôi thôi. Hắn ta nở một nụ cười biếng nhác.
Người còn lại có vẻ khó gần, khuôn mặt góc cạnh rất lạnh lùng, khắp người toát ra một luồng khí khó chịu.
Có người trong cửa hàng nhận ra ba người, ngay lập tức thốt lên: “Sở Lưu Hương!”